Tôi bước vào trong lỗ hổng không gian, xung quanh bắt đầu trở nên méo mó.
Đến lúc không gian trở nên bình thường lại thì tôi đã đứng trước cửa lâu đài dưới âm giới. Đẩy cửa bước vào, tôi hoàn toàn không để ý đến Yune đi phía sau mình có vẻ cực kỳ thê thảm.
-Sao cô không nói là vào trong đó sẽ dịch chuyển không gian chứ? Biết sớm thì tôi đã mở lớp bảo vệ rồi. -Yune nói, ra vẻ trách móc. -Không nghĩ tới cô có khả năng mở ra lỗ hổng không gian mà không bị chống trả lại. Đúng là dung hợp âm dương rồi có khác. Mà tại sao cô lại đối xử với đồng đội như vậy chứ? Hại người ta suýt biến mất.
-Đó là do ma thuật của cô yếu thôi. Nếu như thuật dịch chuyển âm dương nhờ cách tạo lỗ hổng không gian có thể gây thương tích cho cô thì đó là do ma thuật của cô không đủ mạnh để chống lại ma thuật của tôi.
-Sao ma thuật của tôi mạnh bằng của cô chứ!? -Yune bĩu môi
-Đó là chuyện của cô. -Tôi nói, đẩy cửa vào trong. -Chẳng phải tôi mở lỗ hổng đó là để cô đi sao? Nếu không thì tôi cũng chẳng cần làm việc phiền phức như vậy.
Yune nghe tôi nói thì cười cười, ra vẻ rất vui.
-Ketsueki lo cho mình. Ketsueki lo cho mình. Ketsueki lo cho mình. Tốt quá rồi.
Tôi liếc nhìn cô ta tự đưa ra giả thuyết ngớ ngẩn, cảm thấy thật ngu ngốc khi dẫn theo cô ta. Tôi bước vào trong lâu đài. Trong lâu đài không có lấy 1 bóng người, hoàn toàn vắng lặng. Bình thường đến nỗi tôi có cảm tưởng rằng việc mình xuống đây là 1 việc vô cùng vô vị. Tôi đi vào trong, cảm nhận thấy có cái gì đó. Nhưng nhìn quanh 1 hồi cũng không có cái gì lạ. Hãy còn sớm, tôi đi thẳng về phòng. Có điều...
-Cô theo tôi làm gì? -Tôi dừng bước lại.
-Chứ bây giờ cô bảo tôi đi đâu?
-Liên quan gì tới tôi? -Tôi quay lại nhìn Yune, khoanh tay trước ngực.
-Cô không có câu gì khác ngoài câu này sao? Tất nhiên là có liên quan rồi. Cô dẫn tôi về đây mà. -Yune cũng khoanh tay trước ngực, ra chiều bực bội. -Bảo tôi đi theo ai khác chứ?
-Vậy đợi chút, tôi làm 1 lỗ hổng không gian nữa dẫn cô quay lại dương gian. -Tôi đưa ngón tay lên không khí, vẽ vài đường vô định như 1 ấn chú.
-Không được! Dễ gì tới đây lại để cô đưa về á? -Yune lùi lại, nhìn tôi bất bình
-Vậy thì đừng có làm phiền tôi. Tôi muốn dẫn cô đi thì cô cũng không có năng lực để chống lại đâu.
-Tôi rút tay lại, lạnh lùng nhìn.
-Nhưng tôi biết đi đâu đây? Kuraidesu cũng không có ở đây. -Yune lại bày ra dáng vẻ tội nghiệp không bao giờ có tác dụng với tôi.
-Hắn có lẽ đang ở tạo hóa âm dương. -Tôi quay người, đi về phía phòng mình
-Chỗ đó ở đâu? -Yune háo hức hỏi.
-Tự tìm đường xuống đi. -Tôi hờ hững -Tôi không biết.
-Cô nói đùa hả? Chỗ này là nhà cô mà cô lại bảo là cô không biết? Nói thế thì ai tin? -Yune không mấy tin tưởng, nhìn tôi bất mãn.
-Tin hay không tùy cô thôi. Tôi không biết đùa. -Tôi dừng lại, nhìn quanh 1 chút.
Hình như có 1 đôi mắt đang quan sát tôi. Đó là ai? Tôi đảo mắt qua phòng lớn 1 vòng, không tìm được điều gì đáng ngờ. Là cái quái gì vậy? Chẳng lẽ là do tôi nhạy cảm quá rồi?
-Vậy thì tôi đi theo cô -Yune hừ 1 tiếng, đi lại gần chỗ tôi.
-Thôi được rồi. Tùy cô thôi. -Tôi vứt đi suy nghĩ trong đầu, bất đắc dĩ đồng ý với Yune.
Cảm thấy cảm giác bị theo dõi kì lạ trong phòng lớn đã biến mất, tôi đi về phòng cùng với Yune lẽo đẽo theo sau.
----------* * *----------
Tại căn phòng nhuộm một màu đỏ thẫm của tôi...
-Đây là phòng của cô sao? U ám thế? -Yune đưa ra lời bình luận sau khi nhìn quanh quất 1 hồi.
-Không cần cô cho ý kiến. Im lặng đi. -Tôi lừ mắt cảnh cáo
Tôi ngồi trên chiếc ghế giữa phòng, thưởng thức mùi hoa hồng phả vào trong không khí, mặc kệ Yune tò mò nhìn quanh. Bình thường thì người khác tranh thủ đi sớm đến tạo hóa âm dương, khi mới mở ra thì đi vào. Như vậy sẽ không phải ở lại kháng cự đề phòng với thiên sứ để giành cơ hội vào trong. Cơ mà tôi không cần vội như vậy. Dù sao thì tôi đã thành công dung hợp âm dương rồi, có mặt ở đó cũng chỉ là người thay thế cho tử thần mà thôi.
Lại nhắc tới tử thần. Đêm hôm qua đang định giết một tên nào đó có giấc mơ chán không chịu được thì bị ông ta cướp tay trên 1 phát chém chết mất. Ông ta xuất hiện chỉ để giao cho tôi 1 cái nhiệm vụ ngớ ngẩn là thay ông ta chủ trì tạo hóa âm dương. Không biết ông ta bận cái việc điên rồ nhảm nhí gì nữa.
Tính ra cũng chỉ có tôi là có áp lực và năng lực giống ông ta. Nếu ông ta không kích hoạt tạo hóa âm dương thì cũng chỉ có tôi có thể kích hoạt được. Một trăm năm thì cái tháp chết tiệt đó mới đủ năng lượng để mở ra. Nếu không phải âm giới dựa vào nó để tồn tại được thì tôi nhất định đập nát nó. Chỉ vì 1 cái tháp mà bắt tôi phải nhốt mình ở âm giới 1 tuần mà không có chút thú vui nào!? Làm cái gì ở đó chứ? Ngồi 1 chỗ quan sát xung quanh hả? Còn lâu! Để thiên sứ tiêu diệt vài tên rồi xuống dưới mở sau vậy. Lần này nhất định âm giới thiệt hại không ít âm nhân đâu.
Nói tới thiệt hại thì hình như có 1 lỗ hổng không gian bị cưỡng ép mở ra, xem ra tới giờ bọn thiên sứ đến rồi. Tạo hóa âm dương chắc là mở được rồi. Nhưng mà bây giờ tôi còn chưa muốn đi. Thôi thì lần này xem làm sao các ngươi đánh nhau để làm trò vui vậy. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến sức mạnh tổng thể và sự tồn tại của âm giới, không thể làm theo những gì mình muốn được.
-Yune, tới giờ rồi. Cô có đi không? Hay là ở lại đây? -Tôi đứng dậy, lấy vài viên hắc châu có đốm trắng trong tủ.
-Hả!? Cô nói gì? -Yune không quay lại nhìn tôi, nói -Tất nhiên là đi rồi. Tôi muốn nâng cao sức mạnh và ma thuật. Có thế mới xứng với Ketsueki chứ.
-Không cần phiền phức vậy đâu. Cô đừng hái mấy bông hoa hồng đen của tôi là được. -Tôi lục lọi trong tủ, không quay lại mà nói.
Yune vội rụt tay lại. Xem ra cô ta đúng là muốn hái 1 bông hoa hồng đen rồi. Tôi hừ lạnh 1 tiếng, đi ra khỏi phòng, Yune vội vã chạy theo.
----------* * *----------
Tôi đi đến thư viện hắc ám. Đường xuống tạo hóa âm dương rất nhiều, nhưng tôi chỉ nhớ mỗi đường này. Tính ra tòa lâu đài này cũng thật là rộng lớn, đến tôi được tạo ra ở đây mà cũng chẳng nhớ hết các phòng của nó. Thật ra là không muốn nhớ thôi. Cơ mà nhiều phòng như vậy là để làm cái gì chứ? Phiền phức chết đi được!
Tôi đứng trong thư viện hắc ám. Nơi này có 1 cổng dịch chuyển không gian gọi là Hắc Ám Kính, cổng dịch chuyển được gắn liền với tấm gương này. Thật ra thì tất đường xuống tạo hóa âm dương đều tự nhiên mà xuất hiện, ngay cả tạo hóa âm dương cũng là tự nhiên mà xuất hiện. Mọi thứ trên thế gian này đều là do 1 người tạo ra...
Tạo Hóa.
Chính là cô ta!!!
Tạo Hóa là người tạo ra vạn vật, là thứ mà con người tôn sùng, đứng trên tất thảy các tồn tại...
Chính là 1 vị Thần.
Tuy nói Tạo Hóa tạo ra vạn vật, nhưng tôi không nằm trong số đó. Tôi được tạo ra bởi tử thần, là sinh vật đặc biệt không chịu sự ảnh hưởng chi phối bởi Thần. Tôi thật sự rất mong được gặp mặt kẻ mà người ta tôn sùng đó. Thần sao? Nghe thật thú vị, thật khiến người ta trông đợi.
Quay lại vấn đề. Tôi vứt dòng suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, vận dụng ma thuật gọi Hắc Ám Kính. Tấm gương hiện ra, tỏa ra 1 luồng khí hắc ám. Tôi quay lại nhìn Yune, trông cô ta khổ sở thật. Tính ra thì đi với tôi cô ta toàn chịu khổ. Mà kệ cô ta đi. Chút sức mạnh đi qua cổng không gian cũng không có thì làm sao vào tạo hóa âm dương được!?
Tôi bước vào tấm kính, không gian trở nên méo mó. Và khi không gian được định hình rõ ràng thì tôi đã ở 1 nơi khác.
Nơi này là 1 quảng trường rộng rãi, tiếc là nằm dưới lòng đất. Mặc dù rất rộng nhưng bây giờ vẫn chật kín người. Quảng trường này chính là nơi mà người ta gọi là tạo hóa âm dương. Giữa quảng trường là 1 tòa tháp cao hình trụ màu trắng có những đường hoa văn đen hình thành những hình thù ác quỷ cực kì sống động gọi là Dung Hòa Tháp. Dưới chân tòa tháp là những hình tròn có ấn chú ma thuật do tòa tháp đó tạo ra gọi là hắc ấn. Hắc ấn được bọc trong 1 lớp màn chắn cực kì chắc chắn của tháp trước giờ chỉ có tử thần mới mở ra được. Tính ra thì hắc ấn lần này nhiều hơn lần trước. Lần này ít có tranh giành rồi. Tiếc thật...!
Tôi đứng trên cao, ở vị trí của tử thần, cất giọng nói lẫn ma thuật giúp âm thanh khuếch trương vang vọng trên quảng trường:
-Lần này tạo hóa âm dương là do ta chủ trì. Một trăm năm qua, Dung Hòa Tháp đã có đủ sức mạnh để lần nữa tạo ra hắc ấn. Như các ngươi đã biết, hắc ấn càng gần tháp thì khả năng thành công dung hợp sẽ lớn hơn. Nhưng nếu không có năng lực để vào thì đừng trách ta không nói trước. Còn nữa, lần này thiên sứ sẽ cử nhiều người hơn đến ngăn cản, các ngươi tự biết đường mà lui, ta sẽ không nhúng tay vào -Tôi liếc mắt về phía Kuraidesu đang đứng phía dưới. -Ta không nói nhiều nữa, bây giờ thì mở tháp.
Tôi giơ tay, vẽ trên không khí những đường nét vô cùng phức tạp. Từng nét vẽ đều tương đồng với từng đường ấn chú của hắc ấn làm cho chúng sáng lên. Tòa tháp Dung Hòa rung động kịch liệt, màn chắn vững chắc từ từ xuất hiện những lỗ hổng nhưng không ai dám lao vào. Dù sao cũng đang thực hiện ma thuật, nếu như lao vào bị ma thuật khổng lồ đẩy ra thì chỉ có biến mất. Màn chắn bắt đầu mờ nhạt. Tôi đã hoàn thành ấn chú, ngay lập tức đem ma thuật đổ vào trong ấn chú. Cả tòa tháp tỏa ra luồng hắc khí nồng đậm, những âm nhân bình thường không chịu nổi liền tránh ra xa. Tôi thu tay lại, nhìn tòa tháp không ngừng thải ra những luồng khí đen. Màn chắn bắt đầu biến mất. Tôi ngồi xuống chiếc ghế trên tầng cao dành cho người chủ trì tạo hóa âm dương mà nhìn không gian bắt đầu trở nên đen tối. Từng làn khói tỏa ra nuốt chửng lấy những âm nhân dưới kia.
Một tia sáng lóe lên giữa bóng tối của Dung Hòa Tháp, dần dần xua tan đi những làn khói đen.
Đến rồi sao!?
----------* * *----------