Chết Trước Hoàng Hôn

Chương 4: Chương 4




NỬA QUÁN MERLOTTE NGHĨ RẰNG BILL CÓ DÍNH DÁNG đến dấu răng trên xác hai người phụ nữ. Năm mươi phần trăm còn lại thì nghĩ một ma cà rồng từ thị trấn hay thành phố nào đó lớn hơn đã cắn Maudette và Dawn khi cả hai đang trên đường lang thang hết từ quán rượu này đến quán rượu khác, và họ xứng đáng với những gì đã nhận khi dám lên giường với ma cà rồng. Một số nghĩ hai phụ nữ đã bị ma cà rồng bóp cổ, số khác cho rằng họ chỉ tiếp tục cuộc sống phóng túng nguy hiểm của họ thôi.

Nhưng mọi người đến Merlotte đều lo rằng những phụ nữ khác rồi cũng sẽ bị giết. Tôi không thể đếm được đã bao nhiêu lần mình bị căn dặn phải cẩn thận, phải đề phòng anh bạn Bill Compton ấy, phải khóa kỹ cửa phòng và đừng cho ai vào nhà... Cứ như thể bình thường tôi không làm thế vậy.

Jason vừa được mọi người thương hại, lại vừa bị nghi ngờ vì đã “hẹn hò” với cả hai phụ nữ đó. Một hôm anh ghé về nhà và huyên tha huyên thuyên cả giờ đồng hồ trong khi tôi và bà cố gắng động viên anh hãy tiếp tục công việc như những người vô tội thường làm. Nhưng theo tôi nhớ, đây là lần đầu tiên ông anh trai đẹp trai của tôi thật sự lo lắng. Tôi không vui vẻ gì khi anh gặp rắc rối, nhưng cũng chẳng hẳn thấy thương cảm.

Tôi biết mình như thế thật nhỏ nhen. Tôi không hoàn hảo mà.

Tôi không hoàn hảo đến nỗi mặc dù hai người quen vừa bị ám sát, tôi vẫn dành quá nhiều thời gian băn khoăn Bill có ý gì khi nói hãy làm anh tự hào. Tôi không biết mình nên mặc gì cho phù hợp khi đến một quán rượu dành cho ma cà rồng. Không thể mặc một bộ váy ngu ngốc nào đó như mấy người mà tôi biết được.

Tôi chắc chắn chẳng biết ai để hỏi cả.

Tôi không đủ cao to để mặc đồ bó giống như ma cà rồng Diane.

Cuối cùng, tôi lôi từ dưới đáy tủ ra một chiếc váy vốn chẳng có mấy cơ hội để mặc. Đó là chiếc váy Buổi Hẹn Tuyệt Vời dành cho những khi đi chơi với người mà mình có cảm tình. Chiếc váy cổ vuông trễ nãi và không tay. Váy màu trắng bó sát. Trên lớp vải điểm xuyết vài bông hoa đỏ rực cùng những cuống lá dài xanh mướt. Làn da rám nắng của tôi sẽ tỏa rạng, ngực tôi sẽ lộ rõ. Tôi đeo đôi khuyên tai tráng men đỏ, kèm theo đôi giày cao gót yêu-em-đi. Tôi còn có thêm chiếc ví cói nhỏ màu đỏ. Tôi trang điểm nhẹ và xõa mái tóc xoăn của mình qua lưng.

Bà mở to mắt khi tôi bước từ trong phòng ra.

“Cưng à, con trông xinh quá,” bà nói. “Nhưng con không thấy mặc chiếc váy đó thì hơi lạnh à?”

Tôi cười toét miệng. “Không đâu bà, con không nghĩ vậy. Ngoài trời khá ấm đấy chứ.”

“Con không định khoác thêm cái áo len trắng xinh xinh sao?”

“Không, không cần đâu mà.” Tôi cười phá lên. Tôi đã đẩy lùi ký ức tồi tệ về những tên ma cà rồng kia xa đến mức ăn mặc gợi cảm một chút cũng chẳng sao cả. Tôi khá phấn khích vì được hẹn hò, mặc dù chính tôi đã rủ Bill đi, và cuộc hẹn đó đúng ra là điệp vụ truy-tìm-sự-thật. Tôi cũng cố quên cả những điều này nữa để có thể vui vẻ hết mức.

Sam gọi báo tôi biết đã có lương.

Anh hỏi liệu tôi có ghé qua lấy luôn không, vì tôi vẫn thường làm vậy nếu không đi làm vào ngày hôm sau.

Tôi lái xe đến Merlotte, cảm thấy hơi lo lắng một chút khi ăn bận thế này. Nhưng khi bước qua cửa quán, tôi được đón tiếp bằng một bầu không khí im lặng sững sờ. Sam quay lưng về phía tôi, nhưng Lafayette đang nhìn tôi qua cửa sổ nhà bếp, còn Rene đứng cùng JB ở quầy. Thật không may, ông anh Jason của tôi cũng ở đó và mắt anh gần như rớt ra ngoài khi quay lại xem Rene đang nhìn gì.

“Em trông tuyệt quá, cô nàng à!” Lafayette hét vọng ra với vẻ phấn khích. “Em kiếm được chiếc váy đó ở đâu thế?”

“Ôi, em cả đời gắn liền với cái thứ cũ kỹ này mà,” tôi đùa, và anh ta cười phá lên.

Sam quay lại để xem Lafayette đang trố mắt nhìn ai, và rồi mắt anh cũng tròn xoe.

“Chúa ơi,” anh thì thào. Tôi ngượng ngùng bước đến hỏi anh về tiền lương.

“Vào văn phòng đi, Sookie,” anh nói, và tôi theo anh vào căn phòng nhỏ bên cạnh phòng kho. Rene ôm nhẹ tôi khi tôi bước qua, còn JB thì hôn má.

Sam lục lọi đống giấy tờ trên bàn và cuối cùng cũng lôi được tờ séc ra. Mặc dù vậy, anh vẫn không đưa nó cho tôi ngay.

“Em định đến chỗ nào đặc biệt à?” Sam hỏi, có vẻ không vui.

“Em có hẹn,” tôi đáp, cố sao cho giọng mình nghe thật tự nhiên.

“Em trông tuyệt lắm,” Sam nói,và tôi thấy anh nuốt khan. Mắt anh cháy rực.

“Cảm ơn anh. ừm, Sam này, em lấy tờ séc được chưa?”

“Tất nhiên rồi.” Anh đưa tấm séc cho tôi, và tôi nhét vào ví.

“Tạm biệt anh nhé.”

“Tạm biệt.” Nhưng thay vì ra dấu mời tôi đi, Sam lại bước đến gần tôi mà ngửi. Anh dí sát mặt vào cổ tôi rồi hít sâu. Đôi mắt xanh lấp lánh của anh nhắm lại chốc lát, như để đánh giá mùi hương của tôi. Anh khẽ thở ra, hơi thở của anh nóng bỏng trên làn da trần của tôi.

Tôi bước ra ngoài, rời khỏi quán, vừa bối rối vừa thích thú trước hành động của Sam.

Khi tôi về đến nhà, trước cửa đã có một chiếc xe lạ đang đỗ. Đó là một chiếc Cadillac màu đen, sáng bóng như gương. Của Bill. Họ kiếm đâu ra tiền để mua những chiếc xe như vậy nhỉ? Lắc đầu xua tan những câu hỏi, tôi rảo bước lên hiên rồi vào nhà. Đúng như tôi đoán, Bill ngồi quay mặt về phía cửa ra vào; anh ngồi trên trường kỷ tán chuyện với bà, lúc này đang vắt vẻo trên tay vịn của chiếc ghế có lớp bọc quá dày.

Khi bắt gặp ánh mắt của anh, tôi dám chắc mình đã hơi quá đà rồi, và anh tỏ ra giận dữ thực sự. Gương mặt anh không chút biểu cảm. Mắt anh long lên. Ngón tay anh khum lại như đang cầm thứ gì đó.

“Thế này không ổn sao?” tôi lo lắng hỏi. Tôi cảm nhận được máu nóng đang dồn lên má mình.

“Ổn chứ,” cuối cùng anh cũng đáp. Nhưng sự chần chừ của anh đủ lâu để làm bà phát cáu.

“Bất kỳ ai biết suy nghĩ đều phải công nhận Sookie là một trong những thiếu nữ xinh đẹp nhất vùng,” bà nói, giọng bề ngoài vẫn hòa nhã, nhưng bên trong thì đanh lại.

“Ôi, đúng vậy,” anh tán thành, nhưng giọng điệu đều đều đến kỳ cục.

Tốt thôi, mặc xác anh ta. Tôi đã cố hết sức rồi. Tôi thẳng lưng lên, đánh tiếng, “Vậy, chúng ta đi chứ?”

“Ừ,” anh đáp, và đứng dậy. “Tạm biệt, bà Stackhouse. Thật vui khi được gặp lại bà.”

“Cả hai đi vui vẻ nhé,” bà nói, giọng đã mềm hơn. “Lái xe cẩn thận nhé, Bill, và đừng uống nhiều quá.”

Anh nhướn mày. “Không đâu, thưa bà.”

Bà không nói thêm gì nữa Bill mở cửa xe để tôi bước vào, trong khi tôi phải vận hết tài trí để chiếc váy không phản lại chủ. Anh đóng cửa rồi ngồi vào ghế lái. Tôi tự hỏi ai đã dạy anh lái xe. Có thể là Henry Ford chăng.

“Em xin lỗi vì đã không ăn mặc đúng cách,” tôi nói, nhìn thẳng về phía trước.

Chúng tôi đang chậm chạp rời khỏi con đường gồ ghề dẫn vào nhà. Chiếc xe bỗng khựng lại.

“Ai bảo thế?” Bill hỏi, giọng điềm đạm.

“Lúc nãy anh nhìn em cứ như em đã làm sai gì vậy,” tôi cắm cảu.

“Anh chỉ ngờ là mình không đủ khả năng đưa em đến rồi đi mà không phải giết kẻ nào đó thèm muốn em thôi.”

“Anh cứ nói quá lên.” Tôi vẫn chẳng thèm ngó về phía anh.

Tay anh tóm chặt gáy tôi, bắt tôi phải quay sang anh.

“Trông anh có giống như đang đùa không?” anh hỏi.

Đôi mắt tối màu của anh mở to không chớp.

“À... không,” tôi thừa nhận.

“Vậy thì tin những gì anh nói đi.” Hành trình đến Shreveport gần như hoàn toàn chìm trong im lặng, nhưng cũng không phải không thoải mái. Bill bật nhạc suốt cả chuyến đi. Anh có vẻ thích nghệ sĩ saxophone Kenny G.

Fangtasia, quán rượu ma cà rồng, tọa lạc trên khu thương mại ở ngoại ô Shreveport, cạnh câu lạc bộ Sam và cửa hàng đồ chơi Toys “R” Us. Quán rượu nằm giữa khu buôn bán nhưng vào giờ này, ngoài nó ra thì chẳng còn cửa hàng cửa hiệu nào mở cửa nữa. Tên quán nhấp nháy ánh đèn đỏ vui tươi phía trên cửa, mặt tiền được sơn màu xám kim loại, cửa ra vào thì màu đỏ nhằm tạo nên sự tương phản màu sắc. Chủ quán chắc hẳn nghĩ rằng màu xám thì ít lộ liễu hơn màu đen, nên đây là tông màu chủ đạo bên trong quán.

Tôi bị một ma cà rồng kiểm tra thẻ ở cửa. Tất nhiên cô ta nhận ra Bill là đồng loại và khẽ gật đầu chào anh, nhưng cô ta săm soi tôi hết sức kỹ càng. Với nước da tái nhợt, như tất cả những ma cà rồng da trắng khác, cô ta trông thu hút một cách kỳ quái trong bộ đầm đen dài với ống tay lượt thượt. Tôi băn khoăn không biết bộ dạng “ma cà rồng” thái quá đó có phải là sở thích của cô ta không, hay cô ta chỉ đơn thuần phô bày nó vì các khách hàng con người cho rằng thế mới phù hợp.

“Mấy năm rồi tôi có bị kiểm tra gì đâu,” tôi nói trong lúc lục ví tìm bằng lái xe. Chúng tôi đang đứng ở tiền sảnh nhỏ hình hộp.

“Tôi chẳng thể phân định tuổi tác của con người được nữa rồi, và chúng tôi phải rất cẩn trọng để không phục vụ khách hàng vị thành niên,” cô ta đáp, kèm theo một nụ cười có thể được hiểu là ôn hòa. Cô ta liếc về phía Bill, đưa mắt từ trên xuống dưới với vẻ thích thú đầy xúc phạm. Ít nhất là xúc phạm tôi.

“Vài tháng rồi không gặp anh,” cô ta nói, giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào quá thể.

“Tôi thuận theo dòng chảy chính mà,” anh giải thích, và cô ả gật đầu.

“ANH NÓI GÌ với cô ta thế?” tôi thì thầm hỏi khi chúng tôi bước dọc hành lang ngắn và băng qua những cánh cửa đôi màu đỏ để vào phòng chính.

“Rằng anh đang cố sống chung với con người.”

Tôi muốn nghe chi tiết hơn, nhưng ánh mắt đã bị hút vào nội thất của quán Fangtasia. Mọi thứ đều ở gam màu xám, đen hoặc đỏ. Trên tường là những bức tranh đóng khung chụp mọi nhân vật ma cà rồng từng lộ răng nanh trên màn ảnh, từ Bela Lugosi, George Hamilton cho tới Gary Oldman, từ người nổi tiếng cho đến những diễn viên hạng xoàng. Tất nhiên ánh sáng ở đây chỉ lờ mờ, chuyện đó thì chẳng có gì khác thường cả; điều bất thường nằm ở các vị khách. Và cả biển thông báo nữa.

Quán hôm đó khá đông. Khách hàng là người bình thường được phân thành du khách và kẻ hâm mộ ma cà rồng. Nhóm hâm mộ (còn được gọi là nhân tình răng nanh) diện những bộ cánh lòe loẹt nhất. Chúng gồm từ những bộ tuxedo và áo choàng không tay kiểu truyền thống cho đàn ông đến những bộ váy áo kỳ dị kiểu Morgaticia Adams cho phụ nữ.

Chúng gồm từ hàng nhái trang phục của Brad Pitt và Tom Cruise trong Interview with the Vampire đến những bộ đồ thời thượng mà theo tôi nghĩ ảnh hưởng từ The Hunger. Một số kẻ nhân tình răng nanh đeo răng nanh giả, một số sơn vệt máu giả vào khóe môi hay vết răng trên cổ.

Họ đều trông thật khác thường, và khác thường một cách đáng thương. Du khách thì cũng y hệt du khách ở bất kỳ nơi nào khác, chỉ có điều chắc là can đảm hơn nhiều. Nhưng để hòa nhập với bầu không khí chung của quán, họ đa phần đều mặc đồ đen như hội nhân tình răng nanh. Có lẽ đó là một phần của tour du lịch trọn gói này? “Hãy vận đồ đen cho chuyến thăm quan đầy hứng khởi tới một quán rượu ma cà rồng đích thực! Chỉ cần tuân theo luật lệ, và bạn sẽ được bình yên chiêm ngưỡng chốn địa ngục lạ kỳ này.”

Xen giữa những con người này, giống như đá quý lẫn trong thùng kim cương giả, là các ma cà rồng, có lẽ tầm mười lăm người. Họ đa phần cũng đều yêu thích trang phục tối màu.

Tôi đứng giữa sàn, nhìn quanh bằng đôi mắt vừa háo hức, thích thú vừa hơi ghê tởm, và Bill thì thầm, “trông em như ngọn nến trắng giữa mỏ than vậy.”

Tôi cười phá lên, rồi hai chúng tôi lách qua đống bàn ghế nằm rải rác để bước đến quầy rượu. Đây là quán duy nhất tôi thấy có bày máu đóng chai đã được đun nóng. Bill, lẽ tự nhiên, gọi một chai, còn tôi hít một hơi thật sâu rồi gọi gin pha tonic. Người pha chế rượu mỉm cười, để lộ cặp răng nanh hơi nhú ra do niềm hứng khởi được phục vụ tôi. Tôi cố mỉm cười đáp lại và tỏ ra nhũn nhặn hết mức. Anh ta là người da đỏ, với mái tóc thẳng dài đen như mun và chiếc mũi khoằm, khóe miệng ngậm chặt và một thân hình săn chắc.

“Tình hình sao rồi, Bill?” tay pha chế rượu hỏi. “Lâu lắm không gặp. Đây là bữa tối của anh hả?” Anh ta hất đầu về phía tôi trong lúc đặt đồ uống lên quầy trước mặt chúng tôi.

“Đây là bạn tôi, Sookie. Cô ấy có vài điều muốn hỏi.”

“Gì cũng được, quý cô xinh đẹp ạ,” anh ta mỉm cười lần nữa. Tôi thích anh ta cứ ngậm chặt miệng như lúc nãy hơn.

“Anh đã gặp người phụ nữ này, hay người này, ở quán chưa?” tôi hỏi, lôi từ trong ví bức hình Maudette và Dawn cắt từ trên báo ra. “Hay người đàn ông này?” Với một nỗi âu lo nhoi nhói trong lòng, tôi rút ảnh anh trai mình ra.

“Mấy ả này thì có, còn anh chàng kia thì không, tuy nhiên chàng ta trông cũng ngon đấy,” tay pha chế rượu lại mỉm cười với tôi thêm lần nữa. “Anh trai cô hả?”

“Vâng.”

“Thú vị làm sao,” anh ta thì thầm. May mà tôi vẫn thường xuyên tập kiểm soát nét mặt của mình. “Anh có nhớ những cô gái này đi cùng ai không?”

“Chuyện đó thì tôi không biết,” anh ta đáp nhanh, mặt đanh lại. “Ở đây, chúng tôi không để ý đến chuyện đó. Cô cũng đừng quan tâm làm gì.”

“Cảm ơn anh,” tôi lịch sự đáp, nhận ra mình vừa phá vỡ một quy tắc của quán. Rõ ràng chỉ kẻ nào muốn mạo hiểm mới hỏi xem ai đi với ai. “Cảm ơn anh đã dành thời gian cho tôi.” Anh ta nhìn tôi với vẻ đắn đo. “À này,” anh ta nói, chỉ tay vào ảnh Dawn, “ả ta muốn chết.”

“Làm sao anh biết?”

“Ai đến đây cũng đều như vậy hết, ở một chừng mực nào đó,” anh ta đáp như thể đó là điều hiển nhiên nhất trần đời. “Chúng tôi là vậy mà. Cái Chết.”

Tôi rùng mình. Bill nắm tay tôi kéo đến một bàn vừa bỏ trống. Như để hỗ trợ cho lời tuyên bố của anh chàng da đỏ kia, trên tường cứ cách một đoạn lại treo một tấm áp phích, với những lời lẽ như, “Không cắn bừa bãi”, “Không la cà ở bãi để xe”, “Xử lý chuyện riêng ở nơi khác,”

“Hoan nghênh bạn ghé qua nơi này. Xin tự gánh chịu mọi rủi ro.”

Bill dùng một ngón tay bật nút chai rồi nhấp một ngụm. Tôi cố không nhìn, nhưng chẳng tài nào tránh được. Tất nhiên là anh nhìn thấy vẻ mặt tôi, và anh lắc đầu.

“Đây là thực tế, Sookie,” anh nói. “Anh cần nó để sống.”

Kẽ răng anh vẫn còn dính những vệt đỏ.

“Tất nhiên rồi,” tôi cố lập lại cái giọng hiển nhiên của tay pha chế rượu. Tôi hít thật sâu. “Anh có nghĩ em muốn chết không, khi em đến đây với anh?”

“Anh nghĩ em chỉ muốn tìm ra lý do vì sao những người kia lại chết,” anh nói. Nhưng tôi không dám chắc anh thật sự tin như vậy.

Tôi không cho rằng lúc này Bill đã nhận ra vai trò của anh chỉ mang tính tạm thời. Tôi cũng nhấp một ngụm, và ngay lập tức, cái ấm áp của rượu gin lan tỏa khắp người.

Một ả nhân tình răng nanh sán lại chỗ chúng tôi. Tôi đã bị Bill che khuất nửa người, nhưng dù sao thì ai cũng đã thấy tôi đi vào cùng anh. Cô ả này người gầy nhẳng, tóc uốn quăn, vốn có thêm cả cặp kính nhưng trên đường đi cô ta đã nhét vào trong ví. Cô ả vươn người qua bàn, miệng chỉ cách Bill có vài phân.

“Xin chào, anh chàng nguy hiểm,” ả nói bằng giọng mà ả mong là quyến rũ. Cô ta gõ nhẹ vào chai máu của Bill với bộ móng sơn màu đỏ tươi. “Em có đồ thật này.” Cô ta vỗ lên cổ để đảm bảo anh hiểu rõ ý mình.

Tôi hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Tôi đã mời Bill đến chỗ này; không phải anh mời tôi. Tôi chẳng thể than phiền chỉ trích những gì anh làm ở đây, mặc dù tôi đã tưởng tượng ra một cảnh tượng sống động đến bất ngờ rằng mình sẽ để lại vài cái tát trên gương mặt tàn nhang mai mái của mụ đàn bà hư hỏng kia. Tôi ngồi yên không nhúc nhích, để Bill không sao đoán được mong muốn của tôi.

“Tôi có bạn rồi,” Bill đáp với giọng lịch thiệp.

“Cô ta chẳng có vết răng nào trên cổ cả,” cô ả nhận xét, rồi ném cho tôi cái nhìn khinh khỉnh. Có lẽ, cô ta còn có thể thêm vào “Con gà!” rồi quạt tay như vỗ cánh. Tôi băn khoăn không hiểu hơi nóng có đang xì ra từ lỗ tai mình không.

“Tôi có bạn rồi,” Bill lặp lại lần nữa, giọng không còn nhẹ nhàng như trước.

“Anh không biết mình đang bỏ lỡ gì đâu,” cô ả nói, đôi mắt to nhợt nhạt nháy nháy như bị xúc phạm.

“Tôi biết chứ,” anh đáp.

Cô ả giật ngược người lại cứ như thể vừa bị tôi tát thật, rồi nện thình thịch về phía bàn của mình.

Thật ghê tởm là sau cô ta vẫn còn ba người nữa. Những người này, cả nam và nữ, đều muốn vui thú với ma cà rồng, và họ chẳng thấy ngượng ngùng gì về chuyện đó.

Bill ứng phó với tất cả bọn họ bằng thái độ điềm tĩnh đầy tự tin.

“Em chẳng nói gì cả,” Bill nói, sau khi một gã khoảng chừng bốn mươi vừa quay lưng đi vừa rơm rớm nước mắt vì bị từ chối.

“Em có gì để nói chứ,” tôi đáp lại, cố hết sức kiềm chế.

“Em có thể tống họ đi mà. Em có muốn anh đi không? Có ai ở đây khiến em hứng thú chăng? Anh dám chắc anh chàng Long Shadow ở quầy rượu kia rất thích được dành thời gian cho em đấy.”

“Ôi, vì Chúa, không!” Tôi sẽ chẳng thể cảm thấy an toàn với bất kỳ ma cà rồng nào khác ở quán này, sợ rằng chúng sẽ như Liam hay Diane. Bill hướng đôi mắt sẫm màu về phía tôi, dường như đang chờ tôi nói thêm gì đó. “Tuy nhiên, em sẽ hỏi xem họ đã từng thấy Dawn hay Maudette ở đây chưa.”

“Em muốn anh đi cùng chứ?”

“Làm ơn,” tôi nói, giọng nghe có vẻ sợ sệt hơn nhiều so với mong muốn. Tôi chỉ định tỏ ra rằng có anh đi cùng cho vui thôi.

“Chàng ma cà rồng đằng kia cũng đẹp trai ra phết; hắn liếc em hai lần rồi đấy,” anh nói.

“Anh đang trêu em à,” tôi ngập ngừng hỏi sau một lúc. Tay ma cà rồng anh chỉ đúng là đẹp trai thật, phải nói là đẹp lộng lẫy; tóc vàng mắt xanh, người cao ráo, vai rộng. Anh ta diện bốt, quần jean và áo vest. Đại loại thế. Giống hệt máy anh chàng trên bìa những cuốn sách lãng mạn. Anh ta làm tôi sợ chết khiếp.

“Hắn là Eric,” Bill nói.

“Anh ta bao nhiêu tuổi rồi?”

“Già lắm rồi. Hắn nhiều tuổi nhất quán này.”

“Anh ta có xấu tính không?”

“Tất cả bọn anh đều xấu tính, Sookie. Bọn anh ai cũng mạnh mẽ và ưa bạo lực.”

“Anh thì không,” tôi nói. Tôi thấy khuôn mặt anh ghé sát mặt tôi. “Anh muốn sống với con người. Anh sẽ không làm chuyện phản xã hội đâu.”

“Cứ mỗi khi anh nghĩ em quá ngây thơ để một mình đi lang thang khắp nơi thì em lại nói điều gì đó thật sắc sảo,” anh nói, kèm theo một tiếng cười ngắn. “Được rồi, chúng ta sẽ đến hỏi Eric xem sao.”

Eric, đúng là hắn, đã liếc về phía tôi một hai lần, đang ngồi cùng một ả ma cà rồng xinh đẹp không kém gì anh ta. Cả hai đã khước từ vài lời gạ gẫm từ những người thường. Thực ra, vừa có một gã trai thất tình bò ngang qua sàn nhà để hôn giày của ả ma cà rồng. Ả nhìn xuống và đá vào vai hắn. Chắc hẳn ả phải cố lắm mới không đá vào mặt hắn. Du khách thảy đều chùn bước, một đôi vội vã đứng dậy rời khỏi quán, nhưng hội nhân tình răng nanh có vẻ cho đây là cảnh tượng rất hiển nhiên.

Khi chúng tôi lại gần, Eric cau mày ngước lên cho đến khi nhận ra hai kẻ xâm phạm là ai.

“Bill,” hắn nói, gật đầu chào. Có vẻ như ma cà rồng chẳng bắt tay nhau bao giờ.

Thay vì tiến thẳng đến bàn, Bill đứng ở một khoảng cách an toàn, và vì anh đang túm chặt cánh tay tôi nên tôi cũng phải dừng lại. Có vẻ đây là khoảng cách lịch sự với hai người này.

“Cô bạn nào thế này?” ả ma cà rồng hỏi. Cũng giống Eric, giọng ả ta rất nhẹ. Khuôn mặt tròn và những đường nét đáng yêu khiến cô ta trông như một thôn nữ. Ả cười, và chiếc răng nanh lộ ra, phá vỡ ngay sự liên tưởng đó.

“Xin chào, tôi là Sookie Stackhouse,” tôi lịch sự giới thiệu.

“Cô em mới ngọt ngào làm sao,” Eric nhận xét, và tôi hy vọng hắn đang nghĩ về tính cách của tôi.

“Cũng không hẳn,” tôi đáp lại.

Eric ngạc nhiên nhìn tôi chăm chăm một lát. Rồi hắn cười phá lên, cả ả ma cà rồng kia cũng vậy.

“Sookie, đây là Pam, còn tôi là Eric,” ma cà rồng tóc vàng nói. Bill và Pam gật đầu chào nhau theo kiểu ma cà rồng.

Mọi người im lặng một lát. Tôi định nói, nhưng Bill bóp chặt cánh tay tôi. “Cô bạn Sookie của tôi muốn hỏi vài câu,” Bill nói.

Hai ma cà rồng đang ngồi nhìn nhau ngán ngẩm.

Pam nói, “Như răng nanh chúng tôi dài đến đâu và chúng tôi ngủ trong quan tài kiểu nào chứ gì?” Giọng ả khinh khỉnh, chắc hẳn đó là những câu hỏi của du khách mà cô nàng đã ngấy đến tận cổ rồi.

“Không đâu, thưa bà,” tôi đáp. Tôi đã hy vọng sẽ không bị Bill véo vào tay như thế. Tôi cho là mình vẫn đang tỏ ra bình tĩnh và lịch thiệp mà.

Cô ả chăm chăm nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

Có cái quái gì mà phải sững sờ đến thế chứ? Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi rồi. Và trước khi Bill kịp véo tôi đau điếng thêm lần nữa để nhắc nhở, tôi mở ví lôi những bức ảnh ra. “Không biết hai người đã có lần nào gặp một trong hai phụ nữ này ở quán chưa” .Tôi không đưa ảnh của Jason ra trước mũi ả đàn bà kia. Làm như thế chẳng khác gì mỡ để miệng mèo.

Họ nhìn bức hình. Khuôn mặt Bill kín như bưng. Rồi Eric ngước lên. “Cô này từng ở với tôi,” anh ta điềm tĩnh nói, gõ gõ vào ảnh Dawn. “Cô ta thích đau đớn.”

Dựa vào cái nhướng mày của Pam, có thể thấy cô ta rất ngạc nhiên khi thấy Eric chịu trả lời tôi. Có vẻ như cô nàng cũng buộc phải làm theo anh ta. “Tôi đã gặp cả hai. Nhưng chưa từng ở với bọn họ. Người này,” cô ta trỏ vào hình Maudette, “là một sinh vật đáng thương.”

“Cảm ơn hai người rất nhiều. Thế là đủ rồi,” tôi nói và định quay người bỏ đi chỗ khác. Nhưng Bill vẫn nắm chắc tay tôi.

“Bill này, có vẻ anh không rời cô bạn mình được nửa bước thì phải?” Eric hỏi.

Chỉ mất một giây để hiểu được ý của Eric. Gã ma cà rồng lực lưỡng đang hỏi mượn tôi.

“Cô ấy là của tôi,” Bill trả lời, nhưng anh không gầm gừ như đã làm với bọn ma cà rồng xấu xa đến từ Monroe. Tuy vậy, giọng anh vẫn hết sức quả quyết.

Eric cúi đầu, nhưng vẫn liếc nhìn tôi một lượt. Ít ra hắn cũng bắt đầu từ khuôn mặt tôi.

Bill có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Anh cúi chào Eric, và phần nào đó là cả Pam nữa, rồi lùi hai bước, cuối cùng anh cũng cho tôi quay lưng lại phía cặp đôi ma cà rồng kia.

“Chúa ơi, thế này là sao hả?” tôi thì thầm giận dữ. Ngày mai tay tôi sẽ thâm tím hết lên mất.

“Họ già hơn anh cả thế kỷ mà,” Bill đáp với kiểu hết sức ma-cà-rồng. “Tôn ti xã hội đấy à? Dựa vào tuổi tác?”

“Tôn ti xã hội,” Bill đáp với vẻ trầm ngâm. “Cách diễn đạt đó cũng không tệ đâu.” Anh suýt nữa đã cười phá lên. Qua cách môi anh co rúm lại, tôi có thể đoan chắc điều đó.

“Nếu em thích, anh đành phải để em đi cùng Eric thôi,” anh nói, sau khi hai chúng tôi đã trở về chỗ ngồi cũ cùng đồ uống của mình.

“Không,” tôi đáp rõ ràng.

“Sao em không nói gì khi mấy cô nàng nhân tình răng nanh đến bàn chúng ta và cố quyến rũ anh?”

Có lẽ chúng tôi không cùng tần số. Có thể quy tắc xã hội không nằm trong mối quan tâm của ma cà rồng. Tôi sẽ phải giải thích cho anh những chuyện quá hiển nhiên ai ai cũng biết.

Tôi buột miệng thốt ra những âm thanh không được nhã nhặn cho lắm kèm theo tiếng thở dài.

“Được rồi,” tôi nói giọng sắc lẻm. “Nghe đây, Bill! Khi anh đến nhà em, em phải mời anh. Khi anh đến đây cùng với em, em cũng phải mời anh. Anh không rủ em đi chơi. Quanh quẩn ở lối vào nhà em thì không tính, và nhờ em ghé qua nhà để đưa cho anh danh sách chủ thầu xây dựng cũng không tính. Vậy luôn là em rủ anh. Nếu anh muốn đi thì làm sao em có thể bảo anh phải ở lại với em được? Nếu những ả đó cho anh uống máu của họ - hay gã trai đó nữa - thì em cảm thấy mình không có quyền ngăn cản anh!”

“Eric đẹp trai hơn anh rất nhiều,” Bill nói. “Hắn mạnh mẽ hơn, và theo anh thì quan hệ cùng hắn sẽ là trải nghiệm đáng nhớ lắm đấy. Hắn già đến nỗi chỉ cần một ngụm cũng đủ để duy trì sức mạnh rồi. Eric hẳn chẳng bao giờ giết ai nữa đâu. Vậy, xét theo tiêu chuẩn của ma cà rồng, hắn là người tốt đấy chứ. Em vẫn có thể đi cùng hắn. Hắn vẫn đang nhìn em đấy. Nếu không phải em đang đi với anh thì hắn sẽ cố quyến rũ em cho mà xem.”

“Em không muốn đi cùng Eric,” tôi bướng bỉnh nói.

“Anh không muốn đi cùng bất kỳ nhân tình răng nanh nào,” anh đáp lại.

Chúng tôi im lặng ngồi một lúc.

“Vậy chúng ta đều được như ý,” tôi nói khẽ.

“Ừ.”

Chúng tôi im lặng thêm một lúc nữa, trầm ngâm suy ngẫm.

“Em muốn uống gì nữa không?” anh hỏi.

“Cũng được, trừ khi anh muốn về ngay.”

“Không sao đâu, được mà”

Anh đến quầy. Cô bạn Pam của Eric đã đi mất, và Eric rõ ràng vẫn đang nhìn tôi chăm chăm. Tôi cố dán mắt xuống bàn tay, ra vẻ nhu mì. Tôi nhận thấy một nguồn năng lượng đổ dồn lên người mình và có một cảm giác không máy dễ chịu rằng Eric đang cố tạo ảnh hưởng lên tôi. Tôi đánh liều liếc nhanh, và quả thật anh ta vẫn đang nhìn tôi đầy hy vọng. Tôi có cần phải cởi bộ đầm này ra không? Hay sủa như chó? Đạp vào ống quyển của Bill? Khỉ thật.

Bill quay lại kèm theo đồ uống.

“Rồi hắn sẽ biết em không bình thường,” tôi nói giọng dứt khoát. Bill có vẻ chẳng cần tôi giải thích thêm. “Hắn đã phá luật khi vẫn cố quyến rũ em trong khi anh đã nói em là của anh rồi,” Bill nói. Giọng anh nghe khá tức tối. Nhưng giọng anh không càng lúc càng nóng nảy như bình thường tôi hay thế mà lại mỗi lúc một thêm lạnh lùng.

“Có vẻ như gặp ai, anh cũng nói vậy,” tôi lẩm bẩm. Trong khi lại chẳng làm gì để chứng tỏ điều đó hết, tôi thầm nói thêm.

“Đó là truyền thống của ma cà rồng,” Bill giải thích thêm lần nữa. “Nếu anh tuyên bố em là của anh, sẽ không ai tính cách đánh chén em nữa.”

“Đánh chén em, nghe hay đấy chứ,” tôi sắc giọng, và trong một thoáng, Bill có vẻ thật sự cáu điên.

“Anh đang bảo vệ em,” anh nói, giọng không còn trung tính như thường nữa.

“Anh có nghĩ rằng em...”

Và tôi dừng lại một lúc. Tôi nhắm mắt lại. Tôi đếm đến mười.

Khi tôi đánh bạo liếc về phía Bill, mắt anh đang gắn chặt lên mặt tôi, không hề chớp. Tôi có thể nghe thấy tiếng những bánh răng truyền động đang xoay ăn khớp với nhau.

“Em... không cần bảo vệ?” anh đoán, giọng nhẹ nhàng. “Em đang bảo vệ... anh?”

Tôi chẳng nói gì. Tôi có thể làm điều đó mà.

Nhưng anh đã túm lấy gáy tôi. Anh xoay đầu tôi về phía anh cứ như thể tôi là một con rối. (Đây đã dần trở thành một thói quen đáng bực mình của anh.) Anh nhìn chăm chú vào mắt tôi, đến nỗi tôi cảm thấy như có cả một địa đạo sâu hoắm vừa được đào lên trong bộ não mình vậy.

Tôi bĩu môi về phía gương mặt chăm chú ấy. “Lêu lêu,” tôi nói. Tôi đang rất không thoải mái. Tôi liếc nhìn mọi người trong quán, dỡ bỏ rào chắn, rồi lắng nghe.

“Tẻ nhạt,” tôi nói với anh. “Những người này thật tẻ nhạt.”

“Em thấy vậy à, Sookie? Họ đang nghĩ gì vậy?” Thật nhẹ cả người khi nghe giọng anh, cho dù nó có hơi kỳ quặc một chút.

“Tình dục, tình dục, tình dục.” Và quả như vậy. Tất cả mọi người trong cái quán này đều chỉ nghĩ về tình dục.

Kể cả du khách, vốn không tính đến chuyện tự mình làm tình với ma cà rồng mà đang nghĩ về những cuộc mây mưa giữa hội nhân tình răng nanh và ma cà rồng.

“Em nghĩ gì thế, Sookie?”

“Không phải tình dục,” tôi trả lời, ngay lập tức và hết sức thành thật. Tôi chỉ vừa phải nhận một cú sốc không mấy dễ chịu.

“Thật à?”

“Em đang nghĩ làm sao ta có thể rời khỏi đây mà không gặp rắc rối.”

“Sao em lại nghĩ về chuyện đó?”

“Bởi vì trong đám khách du lịch có một người là cớm giả dạng, hắn vừa vào trong phòng vệ sinh và hắn biết có một ma cà rồng đang hút máu một ả nhân tình răng nanh ở trong đó. Hắn vừa lấy điện đàm gọi cảnh sát rồi.”

“Đi thôi,” anh nói khẽ, và chúng tôi nhanh chóng rời khỏi bàn bước về phía cửa. Pam đã biến mất, nhưng khi chúng tôi đi qua bàn Eric, Bill ra dấu cho anh ta. Eric đứng dậy êm như ru, vươn thẳng thân hình cao lêu nghêu, những sải chân của anh ta dài hơn hẳn so với chúng tôi thành ra anh ta là người đầu tiên ra đến cửa, và anh ta túm tay cô nàng gác cửa kéo ra ngoài cùng chúng tôi.

Chúng tôi vừa ra đến cửa thì tôi sực nhớ đến anh chàng pha chế rượu Long Shadow, người đã nhiệt tình trả lời các câu hỏi của tôi, vậy nên tôi quay lại, phẩy ngón tay về phía cửa, ra hiệu cho anh ta đi ngay. Anh ta toát lên vẻ cảnh giác đúng kiểu ma cà rồng, và lúc Bill lôi tôi băng qua cánh cửa đôi, anh ta cũng ném chiếc khăn lau xuống.

Ở bên ngoài, Eric đang đứng chờ bên cạnh xe của hắn - đương nhiên là một chiếc Corvette.

“Sắp có đột kích đấy,” Bill nói.

“Làm sao anh biết?”

Bill không trả lời được.

“Là tôi,” tôi trả lời, giải nguy cho anh. Ngay cả dưới ánh đèn lờ mờ của bãi đỗ xe, đôi mắt xanh mở to của Eric vẫn sáng lên. Tôi sẽ phải giải thích rồi.

“Tôi đọc được ý nghĩ của một tay cảnh sát,” tôi thì thầm. Tôi len lén theo dõi phản ứng của Eric và thấy anh ta đang nhìn tôi chằm chằm theo đúng kiểu những ma cà rồng ở Monroe từng nhìn. Cân nhắc. Thèm khát.

“Thú vị làm sao,” anh ta nói. “Tôi cũng từng có một bà đồng. Thật không tin nổi.”

“Bà đồng đó có nghĩ vậy không?” Giọng tôi chua chát đến không ngờ. Tôi có thể nghe thấy hơi thở bị kìm nén của Bill.

Eric cười phá lên. “Chỉ một lúc thôi,” anh ta đáp mơ hồ.

Chúng tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát xa xa, vậy là chẳng cần nói thêm câu nào nữa, Eric cùng ả trông cửa chuồi ngay vào xe, rồ máy lao vào bóng đêm, tiếng động cơ có vẻ êm hơn hẳn các xe khác. Bill và tôi cũng vội vã thu xếp và rời khỏi qua cửa bên này bãi đỗ xe đúng lúc đoàn xe cảnh sát tiến vào từ cửa phía bên kia. Họ dẫn theo xe tải dành riêng cho ma cà rồng, một kiểu xe tù đặc biệt có lắp chấn song bằng bạc. Tài xế là hai tay cảnh sát thuộc loài răng nanh, và họ lao ra khỏi xe, tiếp cận cửa ra vào câu lạc bộ với một vận tốc chóng mặt đến nỗi đôi mắt trần tục của tôi chỉ kịp thấy những cái bóng mờ mờ.

Chúng tôi lái xe qua vài dãy nhà rồi Bill đột ngột ngoặt vào bãi đỗ xe tối đen của một siêu thị nhỏ.

“Chuyện gì...?” tôi định hỏi nhưng không nói được hết câu. Bill tháo dây an toàn cho tôi, ngả ghế ra đằng sau, và túm lấy tôi trước khi tôi kịp kết thúc câu nói. Sợ anh đang giận, tôi bèn đẩy anh ra, nhưng anh chẳng khác nào một cây cổ thụ vững chãi. Rồi môi anh đặt lên môi tôi, và tôi biết anh định làm gì.

Ôi, Chúa ơi, anh hôn tôi. Có lẽ ở một mức độ nào đó, chúng tôi có một vài vấn đề về giao tiếp, nhưng chuyện này không nằm trong số đó. Chúng tôi có những khoảnh khắc tuyệt vời trong khoảng năm phút. Tôi cảm thấy những đợt sóng cảm xúc đẹp đẽ tuôn tràn trong cơ thể. Bất chấp sự bất tiện khi đang ngồi trên ghế trước, tôi vẫn có thể cảm thấy thoải mái, chủ yếu nhờ anh rất khỏe và ân cần. Tôi cắn nhẹ lên da anh. Anh bật ra một âm thanh gần như rên rỉ. “Sookie!” Giọng anh nghèn nghẹt.

Tôi rời khỏi anh, có lẽ chỉ cách nửa phân.

“Em mà còn làm thế nữa thì anh sẽ chiếm đoạt em bất kể em muốn hay không đấy,” anh nói, và tôi dám chắc anh có ý thế thật.

“Anh không muốn vậy đâu,” cuối cùng tôi nói, cố sao cho nó không giống một câu hỏi.

“Ồ, có chứ, anh muốn đấy.” Và anh túm tay tôi, chứng tỏ điều đó cho tôi thấy.

Đột nhiên, sau lưng chúng tôi sáng lên ánh đèn.

“Cảnh sát đấy,” tôi thốt lên. Tôi có thể thấy một bóng người bước ra khỏi chiếc xe công vụ và bắt đầu tiến về cửa sổ phía Bill. “Đừng để hắn biết anh là ma cà rồng nhé, Bill,” tôi nói nhanh, sợ rằng đây là một xe tuần tra tham gia vụ đột kích Fangtasia. Mặc dù hầu hết các lực lượng cảnh sát đều muốn thu nhận ma cà rồng vào đội ngũ của mình, nhưng trong xã hội vẫn còn vô vàn định kiến về giống loài này, đặc biệt là với những cặp đôi ma cà rồng - người.

Bàn tay nặng nề của viên cảnh sát gõ lên cửa sổ.

Bill nổ máy, rồi nhấn nút để hạ cửa sổ xuống. Nhưng anh giữ im lặng, và tôi nhận ra răng nanh của anh vẫn chưa thụt vào hoàn toàn. Nếu anh mở miệng, viên cảnh sát sẽ biết ngay anh là một ma cà rồng thực thụ. “Chào ngài cảnh sát,” tôi nói.

“Xin chào,” viên cảnh sát đáp lại khá lịch sự. Ông ta cúi xuống nhìn qua cửa sổ. “Hai người biết mọi hàng quán ở đây đều đã đóng cửa hết rồi chứ?”

“Vâng, thưa ngài.”

“Này nhé, tôi dám chắc hai người đang định làm chuyện này chuyện nọ ở đây, và tôi chẳng có gì phản đối cả, nhưng hai người nên về nhà để giải quyết những chuyện kiểu này đi.”

“Tất nhiên rồi.” Tôi sốt sắng gật đầu, và Bill cũng cố gắng ra một cử chỉ tương tự.

“Chúng tôi đang tiến hành bố ráp một quán bar cách đây vài dãy nhà,” viên cảnh sát nói giọng bình thản. Tôi chỉ nhìn thấy tháp thoáng khuôn mặt ông ta, nhưng có vẻ ông ta tầm tuổi trung niên và khá lực lưỡng. “Hai người có tình cờ đến đó tối nay không?”

“Không,” tôi đáp.

“Quán ma cà rồng ấy,” viên cảnh sát nói rõ hơn.

“Không. Chúng tôi không đến.”

“Vậy thì cho phép tôi rọi đèn kiểm tra cổ của cô một chút, thưa cô, nếu cô không phiền.”

“Có phiền gì đâu chứ.”

Vậy là ông ta lần lượt chiếu đèn vào co tôi, rồi cổ Bill.

“Được rồi, chỉ kiểm tra vậy thôi. Hai người đi được rồi.”

“Vâng, chúng tôi đi ngay đây.”

Bill gật đầu cụt ngủn. Trong khi viên cảnh sát đứng chờ, tôi trườn về chỗ rồi thắt dây an toàn lại, và Bill nổ máy, lùi xe.

Bill có vẻ tức điên. Suốt quãng đường về nhà, anh im lặng ủ rũ (tôi đoán vậy), trong khi tôi thấy toàn bộ chuyện này buồn cười hết sức.

Tôi mừng khi nhận thấy Bill không hoàn toàn dửng dưng trước sức hấp dẫn của tôi. Tôi bắt đầu hy vọng rằng một ngày nào đó, anh sẽ lại muốn hôn tôi, có lẽ lâu và sâu hơn nữa, và biết đâu đấy, thậm chí... chúng tôi có thể đẩy mọi chuyện đi xa hơn nữa? Tôi cố gắng không quá hy vọng.

Thực ra, Bill cũng như tất cả những người khác vẫn có vài điều chưa hiểu hết về tôi, và tôi đã rất cẩn thận để giữ cho những mong đợi của mình chỉ dừng ở mức vừa phải.

Khi đưa tôi về đến nhà, anh đi vòng qua xe để mở cửa cho tôi, khiến tôi phải nhướng mày ngạc nhiên, nhưng tất nhiên tôi sẵn lòng đón nhận những cử chỉ lịch sự. Tôi cho rằng Bill đã nhận ra cánh tay tôi vẫn hoạt động được bình thường và tâm trí tôi cũng không hề mù mờ trước cơ chế mở cửa xe. Khi tôi bước ra khỏi xe, anh liền lùi lại.

Tôi cảm thấy bị tổn thương. Anh không muốn hôn tôi lần nữa; anh đang hối tiếc về những gì vừa diễn ra giữa hai chúng tôi. Có thể đang nhung nhớ khát khao ả Pam chết tiệt đó. Hoặc không chừng là cả gã Long Shadow nữa. Tôi bắt đầu nhận ra rằng khi được quan hệ chăn gối trong nhiều thế kỷ, người ta có rất nhiều cơ hội để thử nghiệm. Một nhà ngoại cảm liệu có đáng được bổ sung vào danh sách của anh không? Tôi so vai lại, và khoanh tay trước ngực.

“Em lạnh à?” Bill hỏi ngay, vòng tay qua ôm tôi. Nhưng vòng tay anh cũng chỉ giống như một chiếc áo khoác bằng thể xác thôi, anh có vẻ đang cố gắng tránh xa tôi được chừng nào hay chừng đấy.

“Xin lỗi vì đã quấy rầy anh. Em không làm phiền anh nữa đâu,” tôi nói, cố giữ giọng thật bình thường. Đang nói, tôi chợt nhớ ra bà vẫn chưa lên lịch cho buổi nói chuyện của Bill với hội Hậu Duệ, nhưng bà phải tự thu xếp với anh thôi.

Anh đứng yên. Cuối cùng anh nói, “Em-quả-là-ngây-thơ-đến-không- ngờ.” Và anh còn chẳng thèm chêm cái vế sắc sảo vào giống như lúc trước.

“Ừm,” tôi đáp bâng quơ. “Thật sao?”

“Hoặc có lẽ là một lỗi lầm của Chúa,” anh thêm vào, nghe kém thú vị hơn nhiều, như kiểu Quasimodo hay sao sao đó.

“Có lẽ thế,” tôi nói chua chát, “anh sẽ phải tự khám phá thôi.”

“Tốt hơn hết hãy để anh là người khám phá ra,” anh nói bí hiểm, làm tôi chẳng hiểu ý anh là gì. Anh đưa tôi đến cửa, và dù tôi hy vọng được nhận thêm một nụ hôn nữa nhưng anh chỉ khẽ đặt môi lên trán tôi. “Ngủ ngon nhé, Sookie,” anh thì thầm.

Tôi áp má vào má anh một lúc. “Cảm ơn vì đã đưa em đi,” tôi nói,và vội quay đi trước khi anh kịp nghĩ tôi đang đòi hỏi thêm gì khác. “Em sẽ không gọi lại cho anh đâu.” Và trước khỉ mất hết sự quyết tâm, tôi bước vào căn nhà tối đen, sập thẳng cửa vào mặt Bill.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.