Chị À, Chị Thật Rắc Rối

Chương 1: Chương 1




Năm nay không khí ảm đạm hơn năm ngoái khiến nàng không khỏi chán nản mà nhìn trời nhìn mây. Năm nay đã đến sinh thần của nàng, thế mà đại ca, nhị ca nhà nàng cứ kiên quyết xu nịnh lão cha kia, bảo rằng nếu không cho nàng đến lớp học thì sinh ra chính là phế vật của nhà họ Trang

Con mẹ nó, thì ra nàng đây tránh một kiếp ở thế kỉ XXI đi học, được bà dì Cúc Tiên cho xuyên không về cổ đại. Không rõ là do năng lực viết văn của bà dì kia quá kém hay là do sức sáng tạo biến thái của bà mà bây giờ, ta đây, Trang Ngọc mới lên năm tuổi đã bị lão cha- đường đường là thượng thư bộ lễ Trang Tử Nho, không hiểu tâm tình nữ nhi, mà hùng hồn tuyên bố với cả nhà rằng

“Thân là nữ nhi, không thể là Hoa Mộc Lan thời Bắc Ngụy thì ít nhất cũng phải tri thư đạt lễ, tinh thông cầm kỳ thi họa. Bằng không làm xấu hổ tổ tiên tám đời nhà họ Trang, thanh danh nhà họ Trang há chẳng phải để cho bàn dân thiên hạ người ta chê cười hay sao?”

Thực là nực cười!

Cái gì mà cổ đại nữ nhi không phải đến trường, êm đềm trướng rủ màn che ở trong thư phòng, nào ngờ nàng không nghĩ tới bị bà tác giả ám toán cho đi học. Đã vậy lại còn cải nam trang đến lớp thì đúng là không thể nào chấp nhận được

Nàng ấm ức nhìn lên trời, hỏi thăm mười chín đời nhà bà tác giả tại sao lại viết ra kịch bản nhảm nhí tới mức này. Biết vậy, nàng đã không bồng bột khăn gói xuyên không về đây. Bây giờ thì đẹp rồi, đã không trộm được gà lại mất cả nắm thóc!

Cúc Tiên, con hận dì!

Tác giả nào đó đang ngồi trong văn phòng hắt hơi liên tục, liếc mắt về phía cỗ máy thời gian, không khỏi ngán ngẩm về cuộc đời. Thì ra, đạo cao một thước, ma cao một trượng. Cúc Tiên đã chuẩn bị rất kĩ càng, không nghĩ tới bị Trần đại soái ca kia ám toán.Bây giờ, nhiệm vụ của cô là phải viết kịch bản trái ngược với nguyện ước ban đầu của Trần Trang Ngọc, bằng không, từ nay tới năm 27 tuổi, chế độ độc thân vui vẻ của cô kiên quyết bị mama đại nhân nhà minh phá vỡ

Trang Ngọc, tình yêu của dì dành cho con dù có bao la đến mấy đi chăng nữa cũng không thể cập bến được đâu con. Dì ở đây chỉ biết ngày ngày thắp hương muỗi, cầu phúc cho con ăn ở tử tế thì sẽ không bị thiên đạo của cỗ máy thời gian đánh trúng

.Haizz

Dù nàng có than vãn tới mức trời sụp ngay dưới chân thì sự đời luôn vô cùng phũ phàng.

“Ngọc nhi, cây lan tuế của phụ thân bị ngươi cho trơ trụi rồi, ngươi còn dám tiếp tục hạ thủ sao?”

Nàng trừng mắt lớn nhìn người thiếu niên trước mắt, ấm ức mà la lớn

“Trang Kinh, ta hận không thể xé xác ngươi ra rồi cho lũ cá ngu ngốc trong hồ Vọng Tuyền của lão cha ăn. Ngươi, ngươi, ngươi dám xàm tấu với lão cha khiến ta phải theo phu tử đi học. Ngươi, ngươi có xứng là huynh trưởng của ta không?”

Trang Kinh gương mặt tuấn tú, nét ngài rậm, đôi mắt tinh anh nhìn về phía nàng, hai tai chấp ra sau lưng mà than vãn

“Có câu, huynh trưởng tựa phụ thân. Ngươi dám hỗn với ta hay sao? Ta liền mách cha, để cha cho người quỳ ở từ đường để ngươi biết nên để huynh trưởng như ta vào mắt”

Chẳng thèm nghe Trang Kinh lải nhải, dài dòng, vốn thân thủ nhanh nhẹn, lại được học chút gọi là võ phòng thân của nhị ca Trang Thư nên nàng không khách sáo mà cho vị huynh trưởng trở thành một trong những loài thú nguy cấp cần được bảo tồn

Trang Kinh đau đớn om mắt, tức giận đuổi theo Trang Ngọc đuổi đánh nhưng không ngờ chưa kịp động thủ thì bị Trang Ngọc đánh cho bầm dập cả người.

Trang thị từ trên xuống dưới có gần hai trăm nhân khẩu, Trang Kinh là trưởng tôn của Trang thị nên rất được coi trọng. Mấy đời Trang thị đều rất coi trọng nữ nhi, đặc biệt luôn để ý đến vấn đề học thức. Đã là người của Trang gia là phải biết làm thơ, đối đáp bằng không sẽ ngay lập tức bị liệt vào hàng thất thố của thị tộc. Trang Tử Nho vốn đương là tể tướng trong triều, quyền cao chức trọng, sinh ra Trang Ngọc liền huấn Trang Ngọc theo gia pháp. Cho nên, số lần Trang Ngọc quỳ ở từ đường đã vượt mức cho phép của gia quy.

Mẫu tử vốn xót nữ nhi, nghĩ đến nữ nhi nhà mình không tinh thông kinh sử thì chớ, cầm kỳ thi họa, thêu thùa may vá cái gì cũng không biết thì làm sao có thể gả ra ngoài được. Bao đêm suy tư, Trang phu nhân đã bàn bạc với Trang thừa tướng để cho Trang Ngọc giả nam đến Trung Tân quán đọc sách

Nữ nhi Trang thị bảy tuổi đã phải thông thuộc kinh thi nhưng năm nay Trang Ngọc đã mười tuổi rồi, nếu đồn ra ngoài thì Trang thị làm sao đứng vững được

Tổ chức tiệc sinh thần cho nàng xong xuôi, mọi người trong Trang gia đang tất bật chuẩn bị tư trang để nàng đến Trung Tân quán đọc sách

Tứ nương vốn là đầu bếp lâu năm của Trang gia, biết tin nàng phải đến Trung Tân quán đọc sách mà không khỏi lệ tuôn thành dàn, khóc rưng rức bảo

“Tiểu thư, ngươi đi rồi bánh khúc ta làm biết ai nếm đây, ai khen đây..hức hức..”

Thực ra bữa nay nàng đau thương không kém phần nhưng nhìn Tứ nương khóc thế này, nước mắt nàng chảy thành dòng trên má hồng. Nàng bi ai mà khóc khiến cho già trẻ lớn bé trong Trang phủ không ai cầm nổi nước mắt. Ngày tiễn nàng, nhị ca có đến chào hỏi, bi ai năm lấy bàn tay nhỏ bé của nnagf, dặn rằng

“Ngọc nhi ngoan, muội sau này phải giữ gìn sức khỏe , ta không thể theo muội đến Trung Tân quán để đọc sách được càng không thể trông nom muội cả ngày được. Ta không biết nói gì hơn, chỉ hi vọng muội đi đường cẩn trọng, đừng gặp cướp, nếu có gặp thì hảo hảo đừng bắt nạt hắn. Ngộ nhỡ mà tròng mắt hắn có bị lệch đến vài trượng thì tuyệt nhiên không thể nhìn trúng muội muội của ta, nỡ nhìn trúng rồi thì tổ tông ba đời nhà hắn coi như thê thảm..”

Khóe miệng nàng giật giật, không lẽ nhân phẩm của nàng lại đến mức đó?

Nàng hào sảng võ vai nhị ca

“Nhị ca yên tâm, muội hảo hảo không bắt nạt kẻ yếu,bởi kẻ yếu có bắt nạt đến thế nào thì kết quả vẫn chỉ có vậy. Huynh yên tâm, năm năm nữa muội sẽ trở về, đến lúc đó huynh liệu mà rước bàn tiệc lớn cho muội đi” Liếc xem có ai để ý đến mình không, nàng ghé sát vào tai nhị ca, thì thầm “lần trước chúng ta cùng nhau đến Hương Xuân viện bị phát giác chính là do đại ca tố giác. Huynh ở trong phủ phải bảo đảm không để cho đại ca sống tốt, bằng không muội mà quay về nhất định đến hỏi thăm huynh.!”

Sau màn tiễn biệt lâm ly, Trang Ngọc cùng tiểu đồng là Sa nhi cùng nhau lên đường

Từ ngày nàng xuyên không đến cổ đại, số lần nàng trốn ra ngoài chủ yếu là đến mấy chỗ ăn chơi nổi tiếng của Đông Kinh, lần này ròi Đông Kinh khiến nàng có chút nuối tiếc. Dù sao lão chủ quán Yên Cát vẫn nợ nàng tiền cá cược, nàng nào dám để lão được lợi

“Sa nhi, hôm qua ngươi tới chỗ Yên Cát lấy tiền của ta về chưa?”

Sa nhi liếc tiểu thư nhà mình, tỏ ý khinh thường

“Tiểu thu nghĩ em là ai chứ? Với công phu mèo cào của lão mà dám ăn chặn tiền của tiểu thư sao, nằm mơ giữa ban ngày rồi. Ngày hôm qua em đã giúp tiểu thư thanh toán cả vốn lẫn lời rồi, người yên tâm!”

Nàng ậm ừ cho qua, bởi nầng tin tưởng phong cách làm việc của Sa nhi

Ngựa của nàng đã đi khá xa, đến lưng chừng núi, nơi này khá hoang vắng khiến nàng rất thích thú

“Sa nhi, ngươi đoán xem hôm nay chúng ta được ăn đậu hũ hay là ăn gà quay?”

Sa nhi không hiểu tiểu thư nhà mình đnag nói gì. Ở nơi “chó ăn đá, gà ăn sỏi” này đến một tiệm giải khát còn không có thì làm sao mà có đậu hũ, đừng nói đến món sa sỉ là gà quay. Không nhẽ tiểu thư nhà nàng bị hồ đồ rồi?

Hú hú hú hú

Một loạt âm thanh roàn roạt khiến Sa nhi say sẩm mặt mày. Không lẽ là...

Một đám khoảng mười gã cao lớn, tay lăm lăm trường kiếm cùng đao bản sắc lẹm nhảy ra. Một tên có gương mặt khá nhất trong đám, oai hùng bước ra, một tay tuốt trường kiếm chỏ thẳng vào mặt nàng, một tay chống hông, quát lớn

“Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn sống đi qua đây phải để lại tư trang”

Vừa nghe xong, nàng cười hớn hở, vỗ vai Sa nhi mà nói

“Ta nói ngươi nghe nhé Sa nhi, đậu hũ và gà rừng hôm nay chúng ta đều được ăn đầy đủ rồi. Hắc hắc”

Nhìn cách cười của tiểu thư nahf mình, Sa nhi biết sắp có chuyện không hay sảy ra nên chỉ đứng một bên ôm mặt mà chờ xem màn kịch hay của tiểu thư

Nàng trầm tư quan sát mấy tên cướp đường này. Nàng không nghĩ là có một ngày giống như ngày hôm nay, nàng được tận mắt chứng kiến thấy cướp trong truyền thuyết. Tên thứ nhất dáng người hới mập nhưng được cái là nước da màu đồng tạm chấp nhận được. Mấy tên kia thì cũng không cao tới một mét tám, chỉ tầm khoảng mét bảy năm thôi. Nhìn tướng tá mấy tên còn lại thì cơ may sáu múi là chắc chắn không có rồi.

Nàng thở dài chẹp miệng một cái, nói chỉ đủ cho Sa nhi nghe tiếng

“Vẫn là tên cầm đầu có dáng đẹp nhất, ngươi chờ xem ta đi ăn đậu hũ đây!”

Sa nhi trong lúc vẫn ngơ ngác thì thấy tiểu thu nhà mình chạy lại ôm chầm lấy tên cầm đầu, bàn tay nhỏ không ngừng sờ soạng

“Đạo tặc đại ca, ta không có tư trang đâu chỉ có tấm thân gầy mòn theo năm tháng này thôi! Đại ca ngươi có thể cho ta theo ngươi lên núi làm áp trại tướng công được không?”

Cheng!

Âm thanh của đao rơi xuống đất khiến Sa nhi sực tỉnh, tiểu thư, người thật là đáng sợ a!

Tranh thủ lúc tên cầm đầu không đầu không để ý, nàng thầm đoán xem là bao nhiêu? Ừm, không vừa vòng tay của đứa bé mười tuổi thì chắc phỉ tầm 95-70-99. Không thể nào, như thế thì cảm giác nó phải khác mất rồi, chắc chắn là 100-78-99, đúng thế, không thể sai sót được!

Hắc hắc, không ngờ có một ngày nàng lại có thể ăn đậu hũ giữa ban ngày ban mặt như thế này, cảm giác thật phi thường

Roạt!

Nàng lạnh mắt nhìn thanh phi tiêu phóng về tên cầm đầu, không vui mà lầm bầm

“Thật đáng ghét, giữa đường gặp vận xui rồi! Hừ, tên khốn dám hớt tay trên của bà!”

Thiếu nam chạc mười hai mười ba tuổi, dương dương tự đắc nhìn tên cướp kia, tay phe phảy quạt

“Ác đồ, ngươi dám ban ngày ban mặt dở trò xấu xa, thật không coi vương pháp gia gì?’

Ha ha!

Thật nực cười, từ thời cổ đại này thì lấy đâu ra vương pháp. Tên này thực là ăn cám heo rồi, nghiox gì nói chuyện đàm đạo pháp luật với kẻ mù chữ. Không lẽ, hắn định coi bản thân là chúa tái sinh, giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha?

Nếu thật là loại người này thì cũng không phải là hiếm, giữa thời loạn lạc, các vua chúa đang đọ quyền lực với nhau xưng vương xưng chúa. Vương pháp lấy đâu mà dùng?

Nhưng con mẹ nó, phá hư chuyện tốt của nàng thì thật hảo hảo không tốt rồi. Nàng không phải là không có khả năng đối phó với mấy tên cướp này, căn bản, nàng muốn chiếm tiện nghi của chúng một chút, coi như không bị thiệt chút nào?

Nếu tên kia muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân thì nầng tuyệt đối không thể dương mắt ra , nàng phải phối hợp, chính là phối hợp diễn xuất

Thấy vị thiếu niên kia không thèm tốn chút nước nọt với tên cướp mà đã phi thân nhanh đến, đả thương vài tên. Mấy quyền pháp hắn dùng cũng không phải là quá cao siêu nhưng chiêu thức tuyệt không thể đoạt mạng người ta. Chỉ là vừa đùa giỡn vừa đánh như thể tìm được trò vui.

“Sa nhi, lập tức mang túi hạt dưa đến đây!”

Nghe tiểu thư nói, Sa nhi giật mình chạy đến nhặt lại tay nải, tìm được túi hạt dưa thì chạy thục mạng đến đưa cho nàng, háo hức chờ đợi

“Tiểu thư, không lẽ tiểu thư định dùng hạt dưa làm vũ khí ư? Thật là để cho Sa nhi mở rộng tầm mắt nh!”

Nàng bĩu môi, lại sai bảo nha hoàn

“Ngươi đến bên tảng đá cao kia quét cho sạch vào, lấy chút nước đem đến luôn cho ta”

Nước? Hạt dưa? Tảng đá? Tiểu thư, rốt cuộc cô định dùng chiêu thức gì đây?

Hài tử mặc áo bào xanh, mặt trắng búng sữa đang dùng hết khí lực bình sinh mà có,làm cho hạt dưa vỡ ra, miệng không ngừng liên hoàn

“Hay! Một chiêu càn quyets hạ lăng của người A đã khiến người B không ngừng chấp chới, trận PK ngày càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Kìa, nam thiếu hiệp, sao ngươi PK ẩu thế nhỉ, nào nào, đánh lại chiêu nhào nộn trên không rồi đá vào đầu tên cướp kia đi. Kìa, đằng sau lại là một chiến sĩ không biết sống chết là gì liều mình như chẳng có để chống chả nhưng không ngờ rằng nan hiệp đã tung ngay một cước khiến chiến sĩ kia chết không nhắm mắt.Oa, là pentakill, chính thế, cánh tay rắn chắc với số đo ba vòng đã khiến cho tên cầm đầu đạo tặc một cú nốc ao. Kìa, phía trước thiếu hiệp ơi,..”

Vị thiếu niên đang dùng bảy phần công lực tận mình chiến đấu, thế mà tên kia không những không giúp thì thôi lại còn ngồi đó ăn hạt dưa,uống nước. Chẳng mấy chốc mặt vị thiếu niên tuấn tú mặt nổi đầy hắc tuyến, gân xanh nổi rõ mồn một

Tên tùy tùng đi theo vị thiếu niên kia đã đánh tới đuối sức, la lên

“công tử, nghỉ, nghỉ chút, ta đến uống ngụm nước rồi đánh tiếp!”

Vị thiếu niên tuấn tú khóe môi giần giật, thầm mắng tên thư đồng kia quá vô dụng!

Ở phía bên này, Trang Ngọc nàng đang ra sức căn hạt dưa vừa liền mồm bình luận khiến cho a hoàn không khỏi gãi đầu thắc mắc

“Tiểu thư, người không giúp vị thiếu hiệp kia sao?”

Nàng chỉ thong thả cắn hật dưa vừa đáp

“Sao phải giúp, hắn đã thích làm anh hùng thì ta phải phối hợp diễn sao cho ăn ý chứ! Mà ngươi nghĩ ta rảnh tới mức ngồi đây cắn hạt dưa hay sao? Chẳng qua là ta đang luyện một môn công phu mới do ta sáng chế, cho nên, ta không thể ra tay giúp hắn được. Mà ngươi nghĩ tên kia vô dụng tới mức có vài tên cướp vô dụng mà không đánh lại hay sao? Hắn không đánh lại ta mới thật khinh bỉ hắn! Học võ như hắn thf múa võ mãi nghệ ngoài đường còn kiếm được tiền, chứ múa may với mấy tên cướp này thì chỉ có sớm gặp Diêm Vương mà thôi..”

“Tiểu thư, môn công phu người đang luyện là...”

“Trảm phong binh pháp!”

Sa nhi không khỏi rảu thầm tiểu thư nhà mình càng lưu manh rồi. Quả nhiên đi theo nhị thiếu gia Trang gia thì tuyệt không có chuyện học được cái tốt. Phu nhân đưa ra quyết địn để tiểu thư đến Trung Tân quán đọc sách quả nhiên là có tầm nhìn xa trông rộng

Tiếng la ó, mấy tên cướp đnag nằm gục trên mặt đất không khỏi đau đớn ôm mặt. Xem như hôm nay chúng gặp xui xẻo, không trộm được gà lại mất một năm thóc

Vị thiếu niên áo trắng đưa mắt nhìn kẻ từ ban nãy đến giwof đnag ngồi tận lực cắn hạt dưa, không khỏi tức giận. Hắn đã ra sức đánh cướp như thế, tuy tên kia không thể giúp hắn đánh cướp thì cũng không thể nào ngang nhiên ngồi cắn hạt dưa ngồi bình luận như thế

“Ngươi, qua đây!” Vị thiếu niên áo trắng nói

Nàng ngó đông ngó tây, đoán chắc là tên kia đang gọi Sa nhi nhà mình nên hất hàm”Sa nhi, hắn gọi ngươi đó, đến di!”

Hắn trừng mắt nhìn nàng, tên tiểu tử đáng ghét!

“Ta gọi ngươi đó, áo lam!”

Nàng giật mình, thì ra là hắn đang gọi nàng

“Vị công tử này, ngươi gọi ta sao?”

“Đúng vậy, ngươi đó!”

Nàng trừng mắt lớn nhìn hắn nhưng không thể nào không đến, ít nhất nàng cũng là người của Trang thị, nàng không thể nào không hiểu lí lẽ. Mặc dù nàng không thích đọc sách nhưng cũng không có nghĩa là gặp người cứu mình mà không biết lấy một câu cảm ơn

Nàng xua xua tay

“Ngươi không cần phải cảm ơn ta, không cần khách khí!”

Nói rồi nàng bảo

“Sa nhi, ngươi liền đi lấy hành trang về, chúng ta phải lên đường đến Bạch Vân am, muộn là lão cha ta nhất định không bỏ qua cho ta đâu!”

Nói rồi nàng bỏ đi trước con mắt nổ đom đóm của vị thiếu niên

“Công tử, sắc mặt người không được tốt lắm!”

Vị thiếu niên liền trừng mắt với thư đồng

“Ngươi dám quản ta sao? Mau, chúng ta đến Bạch Vân am, bằng không muộn thì ta chết chắc!”

Vậy là nàng cùng Sa nhi lên đường, có bạn đồng hanh là hai vị thiếu niên kia. Xem cach ăn mặc, không chừng chủ tớ nhà kia cũng không phải hạng người tầm thường. Chuyến này nàng đến Bạch Vân am không uổng công rồi

Một ngày đi đường đã mệt nhọc, nàng ghé chân ngồi lại bên gốc cây thì chủ tớ nhà kia vừa đến. Nnagf vui vẻ chào hỏi

“Huynh đài, sáng trưa chiều tối hảo ha! “ Ném viên đá về phía hắn “Huynh đài, nen xưng hô với huynh như thế nào?”

Thư đồng đi cùng vị thiếu niên nghe cách nói chuyện của nàng thực cảm thấy rất khó chịu liền thay mặt công tử tiếp lời

“Ngươi xứng để hỏi tôn danh của công tử nhà ta sao?”

Nàng hừ hừ, lườm tên thư đồng

“Một đôi chủ tớ kiêu ngạo!”

Thực ra nàng tính hỏi tên của vị thiếu niên này nhưng tên thư đồng không biết sống chết kia lại chen ngang, đến lượt hắn nói hay sao?

Vị thiếu niên nhắm mắt dưỡng thần, im lặng thì bây mới lên tiếng

“Tại hạ họ Lục tên là Thừa Vân, người thành Đông Quan. Chẳng hay danh xưng của các hạ là gì?”

“Ta là Trang Ngọc, tam thiếu gia của Trang thị.Phụng mệnh lão cha đem thư đến Bạch Vân phu tử thỉnh cầu nhận học”

“Ta cũng vậy!”

Nàng kinh ngạc dò xét vị thiếu niên kia một cái, xem ra đây chính là đồng học của nàng sau này rồi. Nghĩ tới những ngày tháng sau này được sống chung với người có kiến thức một chút thì ít nhất có thể thỉnh thoảng nhờ chép bài hộ

Càng nghĩ nàng càng cảm thấy phấn khích, sung sướng đập vào vai Thừa Vân, hô to

“Đồng chí, rốt cuộc tổ chức đã tìm ra ngươi. Yên tâm, có ta rồi ngươi không bị ai bắt nạt cả. Mai mốt chúng ta là đồng học, không kết bái với ngươi một cái ta hận cả đời mình mất. Nào, chúng ta kết bái huynh đệ từ nay có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu”

Sa nhi thận trọng nhắc nhở

“Tiểu thư, à nhầm, công tử, là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu”

Nàng vỗ trán một cái, thở dài

“Vẫn là ngôn từ của ta có phần chưa phong phú đi, ngươi chấp nhặt với ta làm gì! Cùng là một câu, nói thế nào chẳng được, miễn là ta với hắn hảo hảo sống chung, ta có đồ ăn thì ít nhất ta không chia cho hắn một nửa thì cũng được một ít, vậy là được rồi!”

Khóe miệng của thư đồng giật giật, Trang công tử, mặt ngươi thật là dày a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.