(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 8
Hôm sau thức dậy, Tuệ Phàm nào thèm để ý giấc mơ vừa rồi, theo đuổi bảo bối mới quan trọng! Mới sáng sớm hắn chỉ mặc một cái quần cọc rồi chạy đến trước mặt Vi Vi. Đương nhiên đây là cố ý, hắn cố ý để hai vết bầm tím ở đùi cho Vi Vi xem.
Vi Vi nhìn hắn, biết nếu mình để lộ chút hối hận thì hắn sẽ sướng điên luôn!
Vì thế, y lạnh mặt đứng đó.
Tuệ Phàm chạy gần lại, cợt nhả nói “Đừng nói em không đau lòng nha, anh không tin đâu!”
Nghe đi nghe đi, đây là lời một con người nên nói sao? Đúng là đồ mặt dày!
Vi Vi đối với hành động giả ngốc tối hôm qua cực kỳ hối hận. Giờ phút này cậu phản kích “Có gì mà đau lòng?”
“Em không thấy chân anh hả?” Tuệ Phàm đưa chân lên, ngán đường Vi Vi.
Vi Vi liếc hắn một cái “Lông thật dài…”
Khóe miệng Tuệ Phàm run run, bất quá rất nhanh khôi phục nở nụ cười “Đúng vậy, đúng là không được đẹp như chân của em, láng bóng, nhìn đã thích rồi sờ lên thịt da mát lạnh mềm mềm, còn liếm thì…”
“Này!” Vi Vi lớn tiếng ngăn hắn nói, mặt trở nên ửng hồng “Anh nói cái gì? Ban ngày ban mặt nói chuyện không biết đường dừng! Tránh ra”
Tuệ Phàm có chút hổ thẹn thu chân.
“Em không thích anh nói bây giờ, vậy tối sẽ nói. Sáu giờ chiều tại thùng rác thứ mười bên trái trường học chờ anh. Đừng ăn cơm chiều nhé!”
“Mắc gì tôi phải chờ anh…”
“Không đợi thì anh sẽ nói cho cả thiên hạ biết bộ dáng giả ngốc của em tối hôm qua”
“Anh… anh tưởng người ta sẽ tin à…” Vô sỉ, bại hoại!
Tuệ Phàm đắc y nhướn mày “Đây cuộc hẹn đầu tiên chính thức của chúng ta, em đừng đến trễ”
Sau đó, người này như con ngỗng ngẩng cao đầu mà đi.
Vi Vi tức đến nội thương, kết thúc tiết học buổi sáng cậu trở về phòng đấm vào gối, vừa đấm vừa chửi “Khốn kiếp, vô lại! Tôi đánh chết anh!”
Mà cái gối như cũng vô lại như Tuệ Phàm, mặc kệ cậu đấm thế nào nó cũng trở về nguyên hình.
Đánh mệt, mắng xong Vi Vi ngã ra giường lấy hơi.
Uống chút nước lạnh cho thanh tĩnh đầu óc, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn chờ đến gần sáu giờ đi ra.
Trời chiều cho Vi Vi thêm chút dũng khí, bước nhanh về phía thùng rác…
Một cái, hai cái, ba cái… Sao không chọn chỗ khác gặp mặt? Mỗi cái thùng ra cách nhau gần hai trăm thước, nói thế nào cũng có đến hai ngàn thước.
Gặp thùng ra thứ mười ngay trước mặt, nhưng không có bóng dáng Tuệ Phàm. Nhìn đồng hồ, chỉ mới trễ năm phút thôi mà, cái tên này không ác như vậy chứ, hắn thật sự đi lan truyền tin tức?
Vi Vi bắt đầu đứng ngốc chờ, cảm thấy thật ủy khuất…
Rõ ràng là anh nói lời hẹn ước, chờ thêm mấy phút cũng không được sao? Dựa vào cái gì buộc tôi phải chờ anh, chẳng lẽ tôi không đáng để anh chờ sao…
Anh nói đúng rồi, tôi thích anh nhưng người anh thích có phải tôi không? Hay là Tiểu Vi Vi thường đi ra buổi tối kiếm anh… Hôm nay tôi muốn chờ ở đây, chờ tới khi anh đến mới thôi, tôi muốn hỏi cho rõ ràng…
Vi Vi nghĩ nên gọi cho Tuệ Phàm, thế nhưng da mặt chưa dày tới mức độ đó.
Đứng đứng, bụng có chút đói. Nhàm chán, Vi Vi ngồi xổm trên đất nhìn kiến chuyển nhà.
Không biết qua bao lâu, Vi Vi đột nhiên nghe được tiếng ma sát của bánh xe, cậu ngẩng đầu thấy Tuệ Phàm ở ngay trước mặt.
Chạy xe đạp, rổ xe có một hộp giấy, nhìn hắn thở hổn hển bộ dáng như là chạy gấp lắm.
Vi Vi mừng thầm cuối cùng cũng đến. Nhưng đến muộn nửa tiếng, không thể tha thứ! Trước cứ nghe hắn giải thích.
“Xin lỗi, anh sai rồi. Anh quên nói với em là bên trái từ trường của anh… hên là anh chạy qua đây xem thử…”
Một lý do không thể bắt bẻ, bất quá cái này cũng do hắn mà ra.
Vi Vi lườm hắn một cái, đứng lên không nói gì.
Trong lòng Tuệ Phàm hoan hỉ xuống xe, cầm hộp giấy mở ra “Phía đông trường học chúng ta có mở một tiệm bánh ngọt, anh ở đó chờ mua được mấy cái bánh trứng vừa mới ra lò, em ăn đi, còn nóng đó”
Vi Vi không khách khí lấy qua, một hơi ăn hết một cái – Thật sự rất đói bụng.
“Xin lỗi, để em phải đói bụng rồi. Nào, lên xe đi”
Vi Vi không hỏi hắn đi đâu, ngồi ở phía sau xe vừa ăn bánh trứng vừa nhìn phía đông của Tuệ Phàm chính là phía tây này đi…
Tuệ Phàm chạy xe đạp bảy thẳng tám quẹo cuối cùng đến một khu dân cư sa hoa.
“Đến rồi, đây là nhà của anh”
“Nhà của anh gần như vậy sao còn ở ký túc xá?” Vi Vi đem hộp không ném vào thùng rác, lấy áo Tuệ Phàm lau miệng.
“Vì trong nhà không có ai, ba thì ở Hongkong mẹ lại ở Australia. Ở trong trường còn cùng bạn chơi bóng” Tuệ Phàm khóa xe, đưa Vi Vi lên lầu.
“Nhà anh không phải mở siêu thị hả?’
“Đúng, đó là kinh doanh của ông nội anh, trước kia mẹ cũng phụ giúp. Nhưng hai năm nay bà đi Úc mở rộng thêm”
Cả gia đình đều kinh doanh…Thật lớn…
Vào nhà Tuệ Phàm Vi Vi biết hắn có tính toán gì đó. Trên bàn bày đầy món ăn ngon. Sớm biết vậy ăn ít mấy cái bánh trứng lại.
Tuệ Phàm thấy bất ngờ trên mặt Vi Vi “Anh biết em da mặt mỏng, cho nên cuộc hẹn đầu tiên cứ làm ở nhà, như vậy sẽ không ai biết! Rửa tay đi rồi ăn cơm, anh đói sắp chết rồi. Em nặng như heo ấy!”
“Anh mới là heo!” Vi Vi đỏ mặt
Tuệ Phàm đúng là công tử nhà giàu, một nhà trang trí toàn đồ xa xỉ.
Nhìn bộ dáng Tuệ Phàm sắp xếp chén đũa như người chủ gia đình. Không ngờ hắn còn biết nấu cơm. Con cái nhà giàu chẳng phải đều há miệng chờ cơm sao?
Ăn cơm xong Tuệ Phàm kéo Vi Vi ra ban công hóng mát.
“Vi Vi anh biết cuộc hẹn đầu tiên không nên nói mấy chuyện nặng nề, nhưng anh muốn nói…”
“Muốn nói thì nói, nói lòng vòng chi vậy?” nói đi nói xong rồi tới tôi.
“Có phải em cho rằng anh thích Vi Vi buổi tối hay chạy đến tìm anh?”
Tuệ Phàm là con giun đũa! Vấn đề Vi Vi muốn nói thì hắn đã hỏi rồi.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Rõ ràng anh là yêu ốc cập điểu…” Vi Vi mạnh miệng.
“Vậy em cảm thấy mình với Vi Vi đó có gì khác nhau?”
“Nó so với tôi đáng yêu hoạt bát hơn… còn có dũng cảm và thành thực…”
“Anh muốn nói với anh một chút cũng không khác. Chính là điều kiện không giống.”
“Hả?”
“Đó là vì Vi Vi đó không có sinh hoạt ở nơi này, cậu ấy chưa một lần bị áp lực của thế giới bên ngoài. Vi Vi nếu như trên thế giới này không có cha mẹ, không có bạn bè, không có bất kỳ ai cũng chẳng có áp lực, thành kiến hay dư luận mà chỉ có anh và em, em sẽ làm sao?”
Vi Vi nhìn Tuệ Phàm, hắn không còn ranh ma cười như lúc sáng, không có ánh mắt tinh ranh hắn đây là đang nghiêm túc nhìn mình “Thế giới chỉ có hai người là không tồn tại”
“Em hãy tưởng tượng một chút, chỉ cần một giây thôi. Sau đó em nói cho anh biết, em sẽ đối với anh như thế nào?”
Vi Vi nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát từ từ cho câu trả lời. Giả thiết của Tuệ Phàm có đạo lý, có lẽ đáp án này chính là chìa khóa tháo gỡ khúc mắt kia.
Lúc mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tuệ Phàm, giống như hắn muốn biết mình nghĩ cái gì…
Vi Vi ảm đạm cười “Tôi… không nói cho anh biết”
Tuệ Phàm híp mắt, vừa tức vừa muốn cười “Vi Vi em học xấu”
“Ở cùng một chỗ với anh, tôi không thể không học xấu. Được rồi đưa tôi về trường”
Tuệ Phàm xoa đầu, hừ một tiếng “Không tiễn”
“Vậy anh nói cho tôi biết đây là đâu, nghe chuyến xe nào mới về được?”
“Không nói”
Vi Vi nghe đáp án này. Đi thẳng vào phòng Tuệ Phàm nhảy lên quần áo của hắn.
“Em làm gì vậy?” Tuệ Phàm hỏi.
“Anh đã muốn giữ tôi ở lại, tôi đây đành miễn cường. Tôi muốn đi tắm.”
Vi Vi đắc ý nghĩ Tuệ Phàm sẽ giật mình! Sau đó sẽ vui vẻ, nào ngờ Tuệ Phàm chỉ giường nói:
“Đồ của em ở dưới gối, anh đã chuẩn bị rồi”
Mặt Vi Vi ỉ xìu, Tuệ Phàm khen ngược lại chọc thêm một tràng “Không thích bộ này hả? A, đúng rồi, em thích mặc đồ ngủ của anh, anh thường thấy em ở trong phòng mặc bộ đồ đó! Đây là cách thể hiện tình yêu của em với anh a? Anh thật vui mà! Đồ ngủ của anh treo trong tủ đấy, nhưng cái cách biểu đạt tình yêu của em anh không học được, không phải không muốn học mà là anh mặc không vừa…”
Vi Vi tức giận, lần nào cũng vậy! Bị hắn chọc đến tức điên!
“Xoẹt” một tiếng, áo ngủ trong tay Vi Vi bị xé thành hai mảnh “Anh còn dong dài thì đây chính là anh”
Vi Vi đem hai mảnh vải đó ném vào mặt Tuệ Phàm, thở phì phì mở tủ quần áo Tuệ Phàm ra lấy đồ ngủ.
“Ừm…Ừm..” Tuệ Phàm bộ dáng sờ sợ, đem đồ rách đi cất kỹ.
Vi Vi lấy đồ ra, quay đầu lại oán hận liếc Tuệ Phàm – Hắn đang tựa vào cửa, bỏ qua bộ dáng lưu manh trêu chọc cậu vừa rồi thì đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn sang đây.
Đột nhiên mặt trở nên nóng hổi, ôm lấy quần áo, cúi đầu chạy qua người Tuệ Phàm.
“Tuệ Phàm”
“Ơi”
“Tôi ghét anh”
“Biết rồi”
Hôm sau trời vẫn chưa sáng lắm, Tuệ Phàm chở Vi Vi về trường.
“Được rồi, được rồi dừng ở đây đi. Tôi muốn xuống” Vi Vi vỗ vai Tuệ Phàm bảo hắn dừng xe.
Tuệ Phàm thắng két một cái nhìn đường “Còn một đoạn dài mà”
Vi Vi xuống xe “Tôi đi được, anh về trước đi”
“A…” Tuệ Phàm có chút bất mãn, vừa đi chạy đi thì nghe Vi Vi gọi lại.
“Này, mấy lời tôi nói hôm qua anh vẫn nhớ?”
“Nhớ rồi” Tuệ Phàm đảo cặp mắt trắng dã, hữu khí vô lực “Từ nay về sau không được quấy rầy em trước mặt người khác, không được rêu rao anh thích em, tốt nhất là làm ra vẻ chúng ta không biết nhau… Em thích chuyện yêu đương thầm kín anh liền cùng em…” còn câu nữa mà hắn nói nhỏ Vi Vi không nghe.
“Được rồi, tôi đi đây”
“Chờ một chút” Tuệ Phàm giữ Vi Vi “Hôm nay thứ sáu, em về nhà hả?”
Bây giờ Vi Vi nghe đến chữ “Nhà” liền cảm thấy hạnh phúc “Về, tất nhiên là về”
“Vậy… em đến ga lúc mấy giờ?”
“Bốn giờ”
“Được, cứ như cũ”
“Ừm, bái bai”
Vi Vi cao hứng đi vài bước, đột nhiên thấy không ổn liền trở về trạng thành bình thường… Tuệ Phàm lắc đầu, chậm rãi chạy xe đi, chạy đến gần Vi Vi hắn vươn món sói khéo Vi Vi lại hung hăng hôn xuống!
Nụ hôn chấm dứt, Tuệ Phàm nhén nhéo mặt Vi Vi “Da mặt của em khi nào mới dày lên một chút”
Vi Vi muốn nói gì đó nhưng khóe mắt thấy một người, cậu quay người lại. Quả nhiên Siêu Siêu đang thất thần đứng đó.
Quá trời xấu hổ, Siêu Siêu tươi cười chạy lại vỗ vai Tuệ Phàm “Anh Phàm Phàm, sau này không được khi dễ anh Vi Vi của em nha!”
Nào ngờ Tuệ Phàm nói “Cái này có chút khó, anh thích khi dễ em ấy ở trên giường một chút!”
“A, trên giường hả? Thì đâu có sao! Nhưng mấy cái khác anh không được khi dễ an hem”
“Đương nhiên!”
Phản ứng của Vi Vi sau khi nghe đoạn đối thoại này chính là… không còn gì để miêu tả…
Quả nhiên, bốn giờ chiều cơn giận còn sót lại của Vi Vi chưa tiêu, đã thấy Tuệ Phàm chờ ở nhà ga cậu vẫn coi như không.
Xe đến Vi Vi lên từ cửa sau Tuệ Phàm đi từ cửa trước.
Luồng lách luồng lách cuối cùng Tuệ Phàm luồng đến bên người Vi Vi. Nhìn xung quanh toàn những người không biết.
Tuệ Phàm nhìn ra cửa sổ nhỏ giọng nói “Ai, trên xe đâu có ai quen đâu, em đừng lạnh lùng vậy được không?”
“Anh không biết người ta thì cũng chưa chắc người ta không biết anh”
Tuệ Phàm nhìn thoáng qua, Vi Vi thật lợi hại! Môi không cử động mà gằng ra được từng chữ, hắn nhăn mũi đành từ bỏ.
Tay phải của Vi Vi nắm vòng tay phía trên còn Tuệ Phàm thì dùng tay trái nắm vòng tay, như vậy có thể gần Vi Vi thêm một chút.
Trạm đầu tiên dừng lại có thêm nhiềm người lên xe, trong xe càng thêm chặt nhưng có người nào đó ngược lại rất vui vẻ. Hắn không chờ người soát vé nói “Mọi người vào trong một chút” Tuệ Phàm sớm đã bên người Vi Vi rồi.
Xe chạy hai người lặng nhìn cửa sổ ngẩn người. Tuệ Phàm cho tay trái vào túi áo. A? Bên trong có một bàn tay… Tuệ Phàm vui vẻ thừa dịp bàn tay đó chưa rút lại, hắn liền nắm lấy nó!
Vi Vi mỉm cười nhìn cửa sổ, hắn cùng vậy cười đến không thấy mặt trời.
Vi Vi thật đáng yêu, tay thật mềm mềm mịn mịn, sờ vào thật đã…
Tuệ Phàm vuốt qua vuốt lại tay Vi Vi. Trong lòng như nở hoa!
Mặc dù bàn tay ấy muốn rụt lại nhưng Tuệ Phàm nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Vi Vi khiến hắn không thể buông tay.
Xe đi được một đoạn, Tuệ Phàm thấy tay Vi Vi đổ mồ hôi.
Sao lại hồi hộp đến vậy? Trên xe có ai thấy đâu! Thật không tự nhiên!
Tay phải Vi Vi nắm mỏi nên đổi tay trái. Hay rồi, miệng Tuệ Phàm há to nhìn cậu, hai mắt thiếu điều muốn rơi ra!
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì…” Vi Vi nói một câu.
Tuệ Phàm nắm chặt tay trong túi áo kéo ra, “Này! Là tay của ai?”
Nhìn lại, bàn tay đó cầm điện thoại của mình!
“Móc túi!!!” Tuệ Phàm lớn giọng gào lên, làm mọi người trên xe đều nhìn lại!
Tên móc túi đó thật trơ trẻn nói ngược lại “Cái gì! Ta lấy sai túi thôi!”
Giọng Tuệ Phàm cao hơn một chút “Ừm, cho ngươi để lộn túi? Vậy ngươi lấy điện thoại của ta làm gì?”
“Làm sao, vừa rồi ngươi còn nắm còn sờ tay ta! Ngươi là đồ biến thái! Tay đàn ông con trai sờ có gì đã…”
“Ngươi… Ta sờ ngươi hồi nào? Đừng ăn nói lung tung đồ ăn trộm!”
“…”
Hai tên có tật giật mình trên xe la lối ôm sòm như đại chiến của tên móc túi vs đồ biến thái.
Nhà ga vừa đến, tên móc túi kia theo dòng người xuống xe.
Tuệ Phàm cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, quay đầu liếc bảo bối nhà mình, thấy bả vai cậu không ngừng run lên – cái này là tận lực nhịn cười.
“Cười cái gì, bộ vui lắm hả?” Tuệ Phàm thở phì phì oán giận, lần này hay rồi chắc trong lòng Vi Vi bảo “Đáng đời”
Nào ngờ Vi Vi lấy điện thoại ra nhắn tin qua: Biến thái, đây là báo ứng! Đáng đời! Hahaha!
Mặt Tuệ Phàm đen xì lì, đen tới khi đưa Vi Vi về nhà…
Đưa đến dưới lầu nhà Vi Vi, Tuệ Phàm quay về. Nghĩ đến hai ngày không gặp được Vi Vi có chút buồn.
“Ê, cuối tuần em đến sớm chút nha…”
“Nói hoài!” Vi Vi phất tay trước mặt Tuệ Phàm “Nhìn xem tay tôi thế nào đây này, bàn tay của tên móc túi kia thô sạm thế mà anh có thể sờ đến hí hửng, thật khâm phục anh! Ha Ha”
Nói chẳng được lời nào mặt Tuệ Phàm đen hơn đít nồi…
Ai, ai bảo mình xui xẻo chi?
Tuệ Phàm sờ ba lô, muốn lấy tiền ăn cơm đột nhiên phát hiện ví tiền đâu rồi?? Sao xui vậy trời? Mình nhìn giống thằng có nhiều tiền lắm sao?
Tuệ Phàm tìm bên kia, vẫn không có…
Thằng móc túi chết dẫm! Nếu còn gặp lại ta sẽ lột da ngươi! Hiện giờ chỉ đành quay về mượn tiền của bảo bối.
“Vi Vi, anh mất ví rồi, cho anh mượn tiền đi, nếu không anh không về được”
Vi Vi đứng ở ban công nghe điện thoại, nhìn Tuệ Phàm đáng thương ở dưới lầu, trong lòng thấy vui vui, cậu nhẹ nhàng hỏi “Sao lại mất?”
“Nhìn em đến thất thần, không phát hiện có người móc túi…”
“A? Tôi lại thấy trong lòng anh đầy ý xấu, sờ người ta đến khoái chí cơ đấy… Cỡ này anh cũng không bị thiệt, dù gì cũng ăn nhiều đậu hũ như vậy rồi còn gì…”
“Vi Vi…” Tuệ Phàm cầu xin tha thứ, mà nói ra Tuệ Phàm nghĩ ngay đến việc phải rửa sạch tay!!!
“Anh chờ chút, tôi quăng ra cho”
Vi Vi xoay người chạy vào phòng lấy một tờ giấy bao hai đồng xu lại hướng Tuệ Phàm ném qua.
Tuệ Phàm chụp lấy mở ra xem, chỉ có hai đồng… sao keo kiệt như vậy trời…
Ai… Được rồi, về phòng ăn bánh tây vậy.
Tuệ Phàm rầu rĩ định vứt tờ giấy đi lại phát hiện bên trong có mấy chữ nho nhỏ
“Cuối tuần ba mẹ tôi ra ngoài, có muốn ở cùng tôi không?”
Đây là Vi Vi viết sao?
Tuệ Phàm ngẩng đầu nhìn Vi Vi, cậu đứng ở ban công mỉm cười nhìn hắn.
Xoay người, lên lầu!
Anh bạn móc túi, ngàn vạn lần cảm ơn anh!
Tuệ Phàm mừng rỡ chạy lên lầu, vào cửa, ba lô chưa tháo Vi Vi đã quăng cho hắn cái tạp dề.
“Gì vậy?” Tuệ Phàm không hiểu hỏi.
Vi Vi ngồi trên salon, ngón tay chỉ phòng bếp “Nấu cơm a”
“Ê, giờ anh là khách em là chủ mà, sao lại bắt anh nấu cơm”
Vi Vi đắc ý cười “Anh không nấu, vậy tôi cho anh vào làm gì? Hơn nữa tôi mà nấu ăn sẽ chết đấy”
“A? A…” Tuệ Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, tháo balo đeo tạp dề “Về sau mấy chuyện cơm nước cứ để anh!”
Ăn no nê xong Vi Vi đặt chén xuống, phóng qua salon coi TV.
Tuệ Phàm cũng chấp nhận, một tay dọn dẹp chén bát, một tay lau chùi phòng bếp.
Mọi thứ đâu vào đấy rồi hắn đi qua đi lại trong phòng của Vi Vi, trên bàn có ảnh chụp gia đình Vi Vi. Tuệ Phàm thuận tay cầm lên, mở ra quả nhiên bên trong có hai tấm ảnh, hắn cúi đầu hôn một cái miệng còn lẩm bẩm “Em là đồ xấu tính”
“Anh nói ai?” Vi Vi đột nhiên xuất hiện phía sau Tuệ Phàm.
“A, anh nói em là bảo bối” Tuệ Phàm không giật mình, xoay người xoa đầu Vi Vi.
Vi Vi gạt tay hắn “Tính tình tôi làm gì xấu chứ”
“Ừm… mấy cái khác mà nói, em cứ như đà điểu”
“Đà điểu?!”
“Đúng, là đà điểu. Thật ra tất cả mọi người ai cũng biết anh thích em, biết chúng ta đang qua lại, mà em lại lũi đầu xuống đất trốn đi, em cho rằng như vậy mới an toàn, người khác nhìn không biết. Mà buồn nhất chính là lúc chỉ có hai đứa em cũng không chịu ngẩng đầu lên thừa nhận!”
“Có sao?”
“Vậy nói câu ‘Em yêu anh’ nghe một chút đi”
“Tôi ghét anh”
Tuệ Phàm hừ một tiếng, không phục “Em thật ương bướng! Muốn anh lên lầu lại lấy lý do nấu cơm, lúc anh nấu cơm thì lấp ló ở ngoài nhìn lén đến tận năm lần tin nhắn di động toàn là của anh nhắn “anh yêu em”, một cái cũng không nở xóa bỏ, còn ở đây liều chết mạnh miệng “Tôi ghét anh” còn có em đừng cho là anh không biết trong ví tiền của em là ảnh chụp của ai, trong lúc đèn của ký túc xá tắt em lại len lén nhìn trộm ai…”
Tuệ Phàm như lột cà rốt một lớp mỏng rồi một lớp mỏng thái ra… Mắt thấy miệng Vi Vi dẩu cao, hốc mắt đo đỏ, hắn kéo Vi Vi vào lòng. Biết tiến biết lui mới tốt.
“Vi Vi thích anh là chuyện mà em khó chấp nhập hả?”
Vi Vi lắc đầu.
“Vậy sao khi chỉ có hai đứa, có thể cho anh thể hiện thêm một chút tình yêu được không?”
Vi Vi nức nở khóc “Không phải tôi đang cố sao? Không phải tôi cho anh ôm mình sao? Anh cho tôi thời gian thích ứng được không?”
Khóe miệng Tuệ Phàm đắc ý nhếch cao, đáng tiếc Vi Vi không thấy “Vi Vi, xin lỗi. Là anh nôn nóng… Anh cũng chỉ hy vọng yêu em, em đừng trách anh…”
“Ừm…” Vi Vi trong lòng Tuệ Phàm gật đầu.
Lẳng lặng để Tuệ Phàm ôm một lúc, Vi Vi ngẩng đầu đỏ mặt, khiễng chân ở trên trán Tuệ Phàm hôn xuống.
Người nào đó tâm hoa nở rộ, thiếu chút nữa khua chiêng gõ trống đối pháo hoa ăn mừng.
Mặc dù Vi Vi không biết tên này có bao nhiêu gian manh, nhưng Phàm Phàm biết. Hắn ở giường Vi Vi thở dài…
Ai… Vi Vi chỉ cần con hồ ly này cách vài ngày làm vậy một chút phòng chừng chưa tới một tháng là có thể hôn nhau ngoài đường.
Thật là người hạnh phúc
Tối hôm đó, Tuệ Phàm nằm mơ thấy mình với Vi Vi rượt đuổi nhau. Đột nhiên hồn của Phàm Phàm chạy đến kể cho hắn mấy chuyện kỳ quái.
“Này thì ta yên tâm rồi, ta có thể ra đi. Có thể quen biết ngươi đúng là may mắn trong mười kiếp tu luyện, ta đã mở rộng tầm mắt. Hôm nay từ biệt ở đây, mong sau này ngươi bảo trọng”
“Em muốn đi đâu?”
“Không phải đã nói với ngươi là ta về nguyệt cung sao?”
“Nguyệt cung nào?”
Rồi biết rồi, lần trước tên hồ ly này nghe không lọt tai.
“Lười nói với ngươi! Dù sao ta cũng phải đi, chào ngươi một tiếng!”
“Anh sẽ không quên em, anh đời này nợ em một ân tình”
“Không phải một mà là rất nhiều”
“A!”
Phàm Phàm nhìn hai người bọn họ lần cuối, từ từ ra khỏi giấc mơ của Tuệ Phàm.
Vài ngày sau, Phàm Phàm, không, bây giờ phải gọi hắn là nguyệt hạ đồng tử.
Hắn đứng cạnh một nữ tự vặn hồng y “Ha… cuối cùng cũng xong rồi… Hiện giờ còn khoảng ba ngày nữa pháp lực của ta sẽ hồi phục, sau đó ăn tiên thảo ngươi đưa, ta sẽ về trời”
“Đúng vậy, mấy vị tỷ tỷ ở trển mà nhìn hình tượng mới của Việt Quang ngươi nhất định rất vui, chắc chắn sẽ nhào tới xoa nắn chết ngươi”
Việt Quang liếc nàng một cái, hồng nương đáng giận, vốn là nàng đang ganh tỵ mình cao hơn nàng, nên mới ngay lúc vừa bảy tuổi nàng dìm chết mình, từ nay về sau sẽ phải dùng thân hình bảy tuổi, cái này so với nàng còn thấp hơn một khúc, còn làm hại Tuệ Bình cùng Vi Vi tách nhau ra một thời gian dài! Hai người bọn họ vốn là thanh mai trúc mã đó!
Nếu không phải trên tay này còn tiên thảo mà pháp lực mình chưa khôi phục thì Việt Quang hắn sẽ cắn người.
Việt Quang cười he hè lấy lòng “Hồng nương tiểu mỹ nhân, tiên thảo cho ta được chưa?”
“Gấp cái gì? Chưa tới giờ mà! Còn cả một buổi lận!”
Đồ nữ nhân đáng hận!
Việt Quang cúi đầu thấy Vi Vi chạy qua phòng Tuệ Phàm. Hắn cùng với hồng nương không biết làm gì nên đành cứ ngồi coi đôi tình nhân này chơi đùa. Vì thế, hắn nhảy khỏi cây đi theo cậu vào.
Vi Vi gõ nhẹ cửa Tuệ Phàm “Vi Vi? Sao em lại qua đây?” Tuệ Phàm kinh ngạc, bình thường đều gặp nhau bên ngoài sao hôm nay lại…
Vi Vi đẩy Tuệ Phàm vào trong “Tuệ Phàm tôi khó chịu… tôi muốn anh cùng tôi…”
“Sao?” Tuệ Phàm sờ trán Vi Vi “Sốt rồi…”
Tuệ Phàm trải chăn nệm lại cho Vi Vi nằm, lấy nhiệt kế kẹp độ, ba mươi tám độ “Vi Vi anh ra ngoài mua chút đồ ăn rồi uống thuốc, em ngủ chút đi”
“Ừm” Một buổi sáng Tuệ Phàm không làm gì cả chỉ ngồi trông Vi Vi.
Nhưng hai giờ chiều có tiết quan trọng, Tuệ Phàm nhìn Vi Vi ngủ say. Gần đến giờ, hắn nhẹ đóng cửa lại rồi đi học.
Ai… Dùng thôi thai thuật quả nhiên thể chất yếu, khi trở về phải nghiên cứu lại. Việt Quang hút mũi đừng bên ngoài, không biết hồng nương đã đi đâu.
Cũng tốt! Có thể thanh tĩnh, Việt Quang ở trên cây nhắm mắt nghỉ ngơi chờ pháp lực khôi phục.
Bốn giờ rưỡi chiều Việt Quang bị tiếng còi cứu hỏa đánh thức. Mở mắt phát hiện khu ký túc khói lửa mù mịt, hơn nữa là từ phòng Tuệ Phàm. Ký túc xá cháy… Vi Vi còn ở bên trong?
Nhìn lại, hắn thấy Tuệ Phàm bỏ qua cản trở của Túc Y Danh, nhanh chóng lao vào biển lửa! Nguy rồi! Vi Vi nhất định còn ở bên trong! Việt Quang muốn bay vào đám lửa lại bị một người giữ lại.
“Tiểu Quang Quang, ngươi muốn đi đâu?” Hồn nương đột nhiên xuất hiện! Việt Quang bỏ tay nàng ra “Ta đi cứu người”
“Ngươi ngốc hả? An bài của mình mà cũng quên hả?”
“An bài? Chẳng lẽ là…”
“Ừm…” Hồng nương gật đầu.
“Cài này hình như không phải ta an bài… có chút mơ hồ…” nếu là số mệnh, Việt Quang cũng an tĩnh lẳng lặng nhìn trận hỏa hoạn.
Lửa cháy nhanh chóng lay lan sang khu khác, đội cứu hỏa đến mà vẫn không khống chế được tình hình. Một phút sau, đột ngột xuất hiện chuyện kỳ quái.
Trong đám cháy như có lực hút đem tất cả khói lửa từ bên ngoài hút trở về, sau đó hình thành lốc xoáy di chuyển ra ngoài. Mọi người đều ngây ngốc đứng nhìn tình cảnh dị biến này.
Khói lửa từ từ tản, một phút trôi qua cư toàn mọi thứ đều biến mất, chỉ có không khí nồng nặc mùi khét chứng to vừa có trận hỏa hoạn mà thôi “Trời ạ”
“Bên trong có cái động hả?”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Chẳng lẽ là thần tiên phù hộ?”
Mọi người nghị luận sôi nổ, đột nhiên im lặng. Bởi vì họ thấy một người từ bên trong chậm rãi đi ra. Hắn là Tuệ Phàm.
Hắn ôm Vi Vi từng bước từng bước đi ra, cả hai đều có vết bỏng cả người đầy khói bụi. Việt Quang và Tuệ Phàm nhìn nhau, hắn thấy được lo lắng trong mắt Tuệ Phàm.
Bác sĩ đi qua đưa Vi Vi lên xe cứu thương, cậu như không còn hơi thở.
Việt Quang thấy thân thể Vi Vi xuất hiện điệp ảnh, Tuệ Phàm ngao ngắt nắm chặt tay cậu, hắn muốn bảo trụ cậu! Không cho hồn lìa khỏi xác!
Một khắc lên xe, Tuệ Phàm cầu cứu nhìn Việt Quang nhưng hắn không có mở miệng. Xe cứu thương chạy đi, hồng nương xuất hiện đưa tiên thảo “Tiểu Quang Quang, đến giờ rồi, chúng ta trở về!”
Việt Quang trầm mặc cầm tiên thảo. Như hạ quyết tâm cái gì đó hắn đuổi theo cứu thương! “Tiểu Quang Quang! Ngươi muốn đi đâu? Này, ngươi muốn đi đâu…”
— — —
Nguyệt cung thanh tĩnh, vĩnh viễn chỉ một mảnh xanh lam.
Dưới cây nguyệt quế, hồng nương nắm mũi chán ghét phủi Việt Quang “Tránh xa ra, không ăn tiên thảo trở về thần giới, cả người toàn mùi trần gian, hôi thối! Tránh xa ta ra!”
“Hôi một chút có sao? Chỉ cần tiên thảo cứu được Vi Vi là vui rồi” kỳ thật hôi cũng được, đỡ cho mấy vị tỷ tỷ luyến đồng kia thấy hắn là nhào lại.
Sau khi chào nguyệt lão xong, hắn đến nguyệt nha tuyền, đọc chú ngữ bên trong nước xuất hiện hình ảnh nhân gian…
Tuệ Phàm và Vi Vi ngồi xe lửa. Trên người Vi Vi phát ra mùi tiên thảo thoang thoảng. “Tuệ Phàm, chúng ta đi đâu?”
“Hồ thôn”
“Ở đó đẹp không?”
“Anh thích nhất là bãi tha ma ở đó”
“Anh nói cái gì? Đừng nói bị phỏng làm anh ngốc rồi nha?”
“Sao có thể…” Tuệ Phàm yêu thương vuốt mũi Vi Vi, Vi Vi nhăn mũi lại.
Nhớ đến trận hỏa hoạn ấy, Vi Vi lại cảm động. Hôm đó, giật mình thức dậy thì phát hiện mình ra không được, mặc dù ở lầu trên nhưng hàng rào chống trộm có phá cỡ nào cũng không vở, bên ngoài lửa cháy hừng hực… Vào lúc ho đến không thở nổi thì Tuệ Phàm lao tới, nói gì cũng phải cùng chết…
Lúc ấy chỉ mình Vi Vi mới biết có bao nhiêu cảm động, cơ mà loại cảm động này lại thấy khá thân quen… may thay lần này sống sót, đúng là trời xanh phù hộ.
Xuống xe lửa lại ngồi ô tô. Suốt một ngày lặn lội đường xa Tuệ Phàm đưa Vi Vi đến một nông thôn hẻo lánh. Vi Vi nhìn một chút, xung quanh hoang vắng đâu giống địa điểm du lịch, không biết Tuệ Phàm dự tính cái gì.
Cuối cùng nghỉ chân ở khách sạn Hồ Gia thôn, sắp xếp quần áo xong, Tuệ Phàm kéo Vi Vi chạy ra ngoài. Dường như hắn rất quen thuộc nơi này.
“Mệt quá… Tuệ Phàm, trời tối rồi anh muốn đưa tôi đi đâu?” Vi Vi thấy hai chân mình mỏi nhừ mà Tuệ Phàm thì vẫn bình thường… chẳng lẽ sức khỏe hai người cách nhau nhiều như vậy?
“Anh cõng em” Tuệ Phàm ngồi xổm xuống ý bảo Vi Vi leo lên.
“Không cần…” Năm giờ sáng xuất phát, ngồi xe mất năm tiếng thêm ba tiếng ngồi ô tô, lộ bộ một tiếng nữa, Vi Vi nghĩ như thế Tuệ Phàm cũng mệt, cậu không nở để hắn thêm nặng nhọc.
“Leo lên đi, anh không có mệt! Còn cả một đoạn đường dài! Em thấy rừng cây ở phía xa không? Chúng ta qua đi, đi thêm ba bốn….”
“A…” Ở đó nhìn đâu có giống khu rừng, xung quanh trống trơn, chẳng lẽ để ngắm sao băng? Ngẩng đầu nhìn trời, mây đen dày đặc…
Thừa lúc Vi Vi suy ngẫm, Tuệ Phàm vòng tay cậu qua vai mình cõng lên “Tuệ Phàm… Thả tôi xuống…”
“Không thả”
Tuệ Phàm quyết cõng cậu nhưng nhìn qua thì thấy không có mất sức mấy. Vi Vi được cõng đến thoải mái, đi vài bước cậu bắt đầu lim dim ngủ. Chờ khi cậu tỉnh lại thì đã tới nơi.
Xung quanh bốn phía chỉ toàn rau dưa, có một khu rừng trúc còn có một tấm bia đá, trên có khắc một chữ “Vũ” rất lớn. Ký tên: Hà Kiến Quốc, tháng sáu năm một chin tám sáu.
Bên trái có mấy đồng tiền được khắc lên, đếm qua vừa đúng năm đồng “Tuệ Phàm, cái này là gì vậy?”
“Hẳn là kỷ niệm người nào đó từng dùng….” Tuệ Phàm thất thần, từ bước đi vào trong. Trong bụi cỏ đột nhiên có thứ gì đó nhào vào ngực Tuệ Phàm.
Vi Vi chạy qua “Ha, con chó con! Dễ thương quá!” long đỏ, mắt to, miệng đô có cái đuôi chỉ một nửa. Nhìn sơ qua hơi giống hồ ly.
“Đây có phải là chó Bắc Mỹ không?” Vi Vi cười
“Ừm… Ừm” Tuệ Phàm cúi đầu dịu dàng vuốt con chó nhỏ trong lòng, ánh mắt mơ hồ.
“Tuệ Phàm anh sao vậy?”
“Gió lớn cát bay vào mắt…”
“Tuệ Phàm anh đến đây chi vậy?”
“Có hẹn với mấy… mấy người”
Vi Vi hơi có dấm “Với ai?”
“Một cố nhân, có thể y không đến được” Tuệ Phàm chua xót nhìn Vi Vi “Thế nhưng anh nghĩ y quên đi lời hẹn ước cũng không phải là vấn đề vì hiện tại đối với mọi thứ anh rất hài lòng…”
Cuối cùng Tuệ Phàm cùng Vi Vi mang theo chú chó nhỏ về khách sạn. Vi Vi vừa ngã ra giường thì ngủ. Quá mệt rồi… Tuệ Phàm cùng chú chó nhỏ mặt đối mặt.
“Hồng Vũ… Sao chỉ có mình ngươi? Mọi người đâu?”
“Hu hu… ngươi đến minh giới chưa có về thì quỷ sai lại đem quỷ đến cửa, bọn ta nghĩ ngươi xảy ra chuyện. Hồng Phong liền đưa bọn ta đi núi Côn Lôn…”
“Vậy là tốt rồi… vậy là tốt rồi…” Tuệ Phàm thì thào nói…
“Sau Hồng Lôi với Tư Tư nói muốn đi đến thế giới chỉ có hai người bỏ lại chúng ta. Ta thì không thích chỗ đó, ta tin ngươi sẽ đưa Văn Vũ trở về. Cho nên ta lén chạy ra ngoài ở đây chờ các ngươi… Vừa rồi ta thấy Văn Vũ ta liền nghĩ người bên cạnh nhất định là ngươi”
“Ha hả… đương nhiên!” Tuệ Phàm vuốt lông Hồng Vũ, lấy mấy thứ ngon trong túi ra cho hắn ăn, Hồng Vũ vừa ăn vừa nói “Bây giờ Vũ Văn không biết ta?”
“Ừm”
“Vậy y còn nhớ Hồ Tả không?”
Tuệ Phàm lắc đầu “Chỉ cần y nhớ Tuệ Phàm là được rồi. Hơn nữa, hiện giờ y tên là Vi Vi”
“Ta có thể nói chuyện với y không?”
“Tạm thời thì chưa… Ta đưa ngươi về thành phố sống cùng bọn ta, trước mắt ngươi cứ giả làm một chú chó cưng nha”
“Được! Làm chó cưng rất sướng” Hồng Vũ thuần thục mở hộp chân giò hung khói ra ăn.
Ngày hôm sau, Vi Vi thức dậy thấy hộp thiết, gói to gói nhỏ, chai không ném đầy giường. Trở mình xem lại thì thấy chú chó nhỏ nằm ngủ chổng vó lên trời…
“Trời ạ” Vi Vi đẩy Tuệ Phàm bên cạnh “Tuệ Phàm, con chó này nó ăn sạch đồ hộp của mình rồi”
“Hả? Vậy hả?” TUệ Phàm đắp chăn cho Vi Vi hôn lên trán cậu “Chúng ta đem con chó này về được không?”
“Anh khẳng định nó chó không có chủ?”
“Ừm”
“Được rồi, nuôi ở nhà anh hay nhà tôi?”
“Nuôi ở ký túc xá của chúng ta”
“Ký túc xá không cho nuôi chó…”
“Đừng để quản lý biết là được rồi, Hồng Vũ thông minh lắm, anh sẽ dạy nó đi vệ sinh trong bồn cầu, dạy nó tắm”
“Hồng Vũ?”
“Ừm, ta đặt tên cho nó đó”
“Tên hay lắm…” cứ như vậy, lúc hai người trở về trong túi có thêm một chú chó con “Hồng Vũ”
Sau đó rất nhanh Vi Vi phát hiện Hồng Vũ rất ham ăn, mà nó không ăn thức ăn dành cho chó chỉ toàn ăn đồ ăn ngon trên bàn cơm Hồng Vũ ham ngủ nhưng không ngủ trong chuồng, chỗ nó thích nhất là ổ chăn của mình hơn nữa cực kỳ thông minh mấy đồ điện trong nhà cái nào nó cũng biết xài, quá tài đi!
Một lần đi mua quần áo cho thú cưng, chuyên gia trong tiệm nói “Đây đâu phải là chó, nó là hồ ly…”
“A? Hồ ly… nó không phải động vật hoang dại sao…”
Vi Vi giật mình mà Tuệ Phàm thì mỉm cười, hắn nâng mặt cậu “Có sao đâu, em thích hồ ly mà?”
Vi Vi gật đầu “Ừm, em thích hồ ly nhất”
“Vậy cùng hồ ly vĩnh viễn đừng tách nhau ra”
“Ừm”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});