EDIT BY CHERYL CHEN
“Tạm biệt Tiến sĩ Utonium.”
“Ừ, tạm biệt Bong Bóng.”
“Kết hôn rồi ở cùng nhau!”
“Ở cùng nhau sao?”
“Bố mẹ anh ấy, mẹ tôi, chú anh ấy, anh họ của anh ấy… một đại gia đình sống chung trong biệt thự.”
“Không phải chứ… Thế kỷ 21 rồi còn có gia đình kiểu này à?”
“Nhanh nhanh, nghĩ cho tôi cách nào đó, tìm lí do để tôi không cần đến ở nhà bọn họ.”
“Hay là cậu nói… nói cậu có bệnh truyền nhiễm?”
“Trình Trinh Trinh! Con mẹ nó cậu thật không đáng tin! Tạm biệt!”
Diêu Tinh Thần cúp điện thoại, ném cho trợ lý Hoàn Tử, bức tức ở studio.
Cách gì mà tồi thế! Bạn bè tốt trong giới này mà còn không đáng tin như vậy, cô thèm vào.
Phim trường loạn cào cào, tất cả nhân viên công tác còn chuẩn bị cho cảnh tiếp theo. Hoàn Tử lau mồ hôi trên trán cho cô, lo lắng nhìn: “Cô ổn không? Có chịu được không?”
“Chẳng sao cả, vì tiền bỉm sữa cho con!!” Diêu Tinh Thần nắm chặt tay tự cổ vũ mình, bước tới.
Cô vừa mới gọi điện thoại cho người bạn tốt tên là Trình Trinh Trinh. Trình Trinh Trinh đã trở thành tiểu hoa đán trong nước, vì phải chạy tới Đài Loan quay phim nên không thể nhận nữ chính phim này được, nên tận lực đề cử Diêu Tinh Thần cho đạo diễn. Đạo diễn cho Diêu Tinh Thần diễn thử, rồi phân cho cô vai nữ số ba, là mối tình đầu của nam chính, cảnh không nhiều lắm, Diêu Tinh Thần cũng nhiệt tình nhận.
Cảnh này quay ở rừng cây nhỏ nơi ngoại ô, cảnh sắc duy mỹ tươi mát. Nam chính cũng là diễn viên nổi tiếng, nhìn rất đẹp trai. Diêu Tinh Thần mặc đồng phục học sinh, váy ngắn, tóc buộc đuôi ngựa, diễn vai mối tình đầu, hai người có cảnh hôn lãng mạn.
“Tiêu Tình, chúng ta mãi mãi không xa rời, được không?” nam diễn viên chân thành thâm tình nhìn cô.
“Được ạ.” cô như con chim nhỏ nép mình, rúc vào ngực anh, nam chính cúi đầu, chậm rãi kề sát khuôn mặt. Một luồng ánh dương soi giữa bờ môi hai người, từ từ chạm vào nhau.
Diễn viên nam đã ăn kẹo cao su từ trước, môi rất mềm. Diêu Tinh Thần cảm thấy hai tay anh ôm ngang hông cô, cánh tay căng thẳng, ngực cô dán chặt vào người anh.
Diễn viên nam kia hôn sâu dần, đưa đầu lưỡi vào, Diêu Tinh Thần dán chặt vào người anh, cảm giác thân dưới anh có biến hóa.
Diêu Tinh Thần bắt đầu nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhưng trái lại, anh ôm rất chặt.
Động tác của cô trong mắt đạo diễn trở thành uốn éo lên xuống.
“Cắt!!” Đạo diễn hơi tức giận: “Diêu Tinh Thần cô dẹo cái gì mà dẹo! Đây là phim thần tượng trong sáng thuần túy! Không phải Nhục bồ đoàn [1]!”
[1] Nhục bồ đoàn: phim 18+ của Trung Quốc.
Diêu Tinh Thần tức giận nghẹn ngực, không thể phát tiết được, rõ ràng cô bị chiếm tiện nghi!
Cô tức giận đẩy diễn viên nam đang dán chặt vào mình kia, người đó liếm liếm môi, nhìn cô cười.
Đạo diễn kêu: “Quay lại!”
...
Buổi chiều, Lục Lập Phong và Đường Bản vừa tan tầm đã lái xe tới địa điểm quay của Diêu Tinh Thần, định đón cô đến Lục gia ăn tối.
Diêu Tinh Thần tức giận lên xe, Lục Lập Phong nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ ửng, không nói gì, Đường Bản thiếu chuyện, liền hỏi: “Sao thế nữ hiệp? Giang hồ hung ác nên trúng đao rồi à?”
Diêu Tinh Thần bực bội nói: “Tôi không hiểu nổi, sao bây giờ nhiều người muốn nổi tiếng thế cơ chứ!”
Đường Bản nói: “Aiyo, còn không phải người nào đó à, trước đây lúc thi tốt nghiệp trung học báo danh vào Học viện Hý kịch, chắc tại không thi nổi vào trường khảo cổ?” Đường Bản nói rồi nhìn Lục Lập Phong cười.
Lục Lập Phong bâng quơ nói: “Mấy môn văn hóa thành tích không tốt, giờ học nghệ thuật cũng chẳng biết cầm kỳ thi họa, chỉ có gương mặt coi như đạt tiêu chuẩn, không báo danh Học viện Hý kịch thì làm gì bây giờ?”
Lời nói của Lục Lập Phong mang theo sự sầu khổ nhè nhẹ, nói với giọng trẻ em bị gia đình bỏ rơi.
Diêu Tinh Thần xù lông, đứng bật dậy rời khỏi chỗ ngồi, bóp cổ anh: “Lục Lập Phong tôi liều mạng với anh!!!”
“Ngồi xuống.” anh cau mày nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt rất nghiêm túc, cảnh cáo cô anh đang lái xe.
Diêu Tinh Thần lộ vẻ tức giận, ngồi xuống, hít sâu một hơi, cau có nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một tin nhắn vừa được gửi đến, từ số của diễn viên nam kia.
“Tiêu Tình, không bằng chúng ta làm một lần đi!” Lời nói như xúi giục, anh gọi cô bằng tên trong kịch bản.
Diêu Tinh Thần thấy buồn nôn, cô cắn răng, nhanh chóng gõ chữ, trả lời:
“Tiêu Tiêu cái đầu mày!”
Diễn viên nam kia còn chưa trả lời, Lục Lập Phong nhìn cô qua kính chiếu hậu, thấy cô hôm nay rất không vui, liền hỏi: “Ai bắt nạt em?”
Diêu Tinh Thần không để ý tới anh, lẩm bẩm quay đầu đi chỗ khác, nhìn ra cửa sổ: “Đàn ông các người không có nổi điểm tốt nào!”
Đường Bản thấy thế, ngồi một bên cười trộm.
Xe đi ngang qua một đường phố quen thuộc, cô đúng lúc nhìn thấy một tiệm giặt ủi quần áo, tiệm Đình Chính.
Đó là hiện trường vụ cướp quần áo của Trì Mục, lòng Diêu Tinh Thần lặng đi, bỗng nhiên vô cùng muốn gặp anh.
Bây giờ quá bận bịu rối ren, cô không thể lo lắng anh suốt ngày, không biết Trì Mục làm công việc mới thế nào, có cảm mạo nóng sốt gì không….
“Lục Lập Phong, anh đưa tôi đến trường tiểu học gần nhà tôi đi, tôi muốn tìm một người.”
Đường Bản nói: “Chị dâu, hôm nay tổ chức gia yến nhà họ Lục để chị chính thức gặp mặt trưởng bối lần đầu tiên. Trong nhà chuẩn bị xong hết rồi, Lục ca tan việc liền tới đón chị, chị muốn đi gặp ai thế?”
Lục Lập Phong mím môi không nói gì, cho xe chạy chậm lại.
Diêu Tinh Thần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi chỉ đi 10 phút thôi.”
Đường Bản khổ sở nhìn Lục Lập Phong, Lục Lập Phong không nhìn anh, lông mi dày rậm hơi động, Đường Bản biết rằng, anh không vui.
Chẳng lẽ đi gặp người đánh nhau lần trước, Trì Mục?
Đường Bản quay đầu, khổ sở nhìn Diêu Tinh Thần, khuyên nhủ: “Chị dâu đừng đi, để người trong nhà chờ không tốt đâu.”
Đúng lúc này, Lục Lập Phong phía trước quay xe lại, đánh tay lái.
Xe quay đầu đi ngược lại đến nơi cô cần.
Diêu Tinh Thần nhìn lướt qua Lục Lập Phong, không hé răng.
Không có gì là không tốt cả, anh và cô ngầm hiểu lẫn nhau, cô đã ngả bài cùng anh, anh hẳn đã hiểu.
Không khí trong xe bắt đầu trở nên quỷ dị, ai cũng không hé miệng.
Xe đã tới gần trường tiểu học, Diêu Tinh Thần đẩy cửa xuống xe, ánh mắt liếc ngang, thấy Lục Lập Phong ngồi ở buồng lái cúi đầu châm thuốc.
Anh vừa rồi rất muốn hút một điếu, nhưng có cô trên xe nên đành chịu đựng.
Diêu Tinh Thần xoay người rời đi, đẩy cánh cửa xe..
“Diêu Tinh Thần.” giọng nói của anh trong trẻo nhưng ưu nhã tĩnh mịch, từng từ từng chữ bay ra khỏi buồng xe.
“Mười phút thôi.”
Diêu Tinh Thần không quay đầu lại, tay làm động tác ‘OK’ rồi đi vào hành lang.
Nhà của Trì Mục mở cửa sổ, tất cả đều mở. Cha mẹ Trì Mục có khả năng không ở nhà, mỗi lần ra ngoài đều mở hết cửa sổ trong nhà ra, cho dù mùa đông lạnh lẽo cũng không ngoại lệ.
Diêu Tinh Thần gõ cửa, tiếng bước chân Trì Mục truyền tới, cô nghịch ngợm đưa mặt kề sát vào cạnh cửa, trừng mắt nhìn.
Ô mắt mèo bị mặt cô chặn hết, rất tối, Trì Mục không thấy rõ người tới là ai.
Diêu Tinh Thần có thể thấy được ánh sáng lúc có lúc không xuyên qua ô mắt mèo, cô biết, nhất định là Trì Mục bên trong đang ra sức xem bên ngoài thế nào.
“Bạn là ai?” Trì Mục hỏi.
Diêu Tinh Thần nói: “Tôi là Bong Bóng, nữ siêu nhân bay trên trời! Cho hỏi nơi này là chỗ ở của Tiến sĩ Utonium ạ?”
“Bong Bóng??” người bên trong hơi chần chừ, lắc đầu: “Bạn tìm nhầm người rồi. Đây không phải nơi Tiến sĩ Utonium ở.”
Diêu Tinh Thần cười: “Hãy suy nghĩ thật kĩ nhé, tôi là Bong Bóng siêu nhân bay trên trời, cậu là Tiến sĩ Utonium à?”
Người bên trong dừng lại: “Tôi chính là Tiến sĩ Utonium.”
Diêu Tinh Thần phì cười, lắc lắc khuôn mặt trước mắt mèo, Trì Mục nhìn thấy một đôi mắt to đùng đang nhìn chính mình, hơi cảnh giác lùi về sau.
“Anh Trì Mục,” Diêu Tinh Thần bỗng cúi đầu, hai tay siết chặt, nhìn chân mình, nói: “Em sắp kết hôn rồi.”
Người bên kia lại đem con mắt đặt ở ô mắt mèo, nhìn cô, lông mi rất dài, không nghe rõ: “Bong Bóng, bạn nói bạn muốn vào nhà sao?”
“Không phải, em nói, em sắp kết hôn rồi, vào tuần sau.”
Diêu Tinh Thần ngẩng đầu, vẻ mất mát tràn trong đôi mắt.
“Chúng ta kết hôn sao?”
“Không phải không phải,” Diêu Tinh Thần bỗng cảm thấy mệt mỏi, nói nhiều về chuyện này làm vết thương trong lòng cô tái phát, cô không muốn lặp lại nữa: “Anh phải tự chăm sóc bản thân mình, đến khi em sinh con xong là lại tự do.”
Trì Mục vẫn nhìn cô qua mắt mèo.
Mắt Diêu Tinh Thần ngấn lệ, cô ngẩng mặt lên trời, để nước mắt chảy ngược vào trong.
Một lần nữa, cô lại miễn cưỡng vui cười lắc lắc khuôn mặt, nháy mắt đùa với anh.
Trì Mục trong nhà cũng cười.
“Chờ em ly hôn rồi, lúc đó là lần thứ hai em kết hôn, nhưng anh không được ghét bỏ em đâu đấy! Khi đó thì tốt rồi, em đã trở thành phụ nữ có con, lại còn tái giá gả cho anh, cha mẹ anh sẽ không cảm thấy uất ức cho em.”
“Anh Trì Mục, Bong Bóng phải đi rồi.” cô khẽ chạm vào câu đối trước cửa nhà, lại chạm vào ô mắt mèo mờ ảo: “Em sẽ thường xuyên đến thăm anh. Nếu không phải cha mẹ về, không được tự ý mở to cửa, anh nhớ kĩ nhé.”
“Nhớ rồi.”
“Tạm biệt Tiến sĩ Utonium.”
“Ừ, tạm biệt Bong Bóng.”
Diêu Tinh Thần nhắm chặt mắt lại, cắn răng, xoay người, từng bước xuống tầng.
Ký ức phảng phất. Cô nhớ lại mùa hè năm ấy, cô mặc váy ngắn quyến rũ, đón xe đi tới Đại học B. Đại học B đang tuyển sinh đón người mới, trước cổng trường thật nhiều hàng quán, do đàn anh đàn chị năm hai năm ba đem đồ cũ sách cũ không dùng nữa cho đàn em.
Diêu Tinh Thần đang đi, chợt nghe một tiếng huýt sáo.
“Hey, em gái! Quay lại đây!”
Ở Đại học Y của Trì Mục, tăng nhiều thịt ít [2], nam sinh rất đói khát, tự nhiên thấy một em gái mảnh mai đi trong sân trường là muốn phun máu mũi.
[2] Tăng nhiều thịt ít: nhiều nam ít nữ.
Trì Mục làm việc rất chăm chỉ, nên cũng đón học sinh mới, cùng bạn chung phòng Tiêu Dật bày một hàng vỉa hè, hai nam sinh cao kều ngồi xổm ở chỗ báo danh vào đại học B, rất giống hai nông dân, hai nông dân đẹp trai.
Tiêu Dật từ xa đã thấy Diêu Tinh Thần, huýt sáo, nhìn thấy Diêu Tinh Thần đi thẳng tới chỗ hai người thì hơi ngạc nhiên.
“Đàn em, nhìn đi, chỗ các anh cái gì cũng có!” Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Dật nheo lại khi cười. Ánh mắt lưu luyến với bộ ngực mềm mại 36D của Diêu Tinh Thần, eo thon mông vểnh, quả là vật báu.
Diêu Tinh Thần không chú ý đến Tiêu Dật, dừng lại trước quầy hàng của Trì Mục, cười duyên: “Ui, sư huynh, anh chỉ bán sách thôi à, không có gì khác?”
Trì Mục đứng lên, cao hơn cô cả cái đầu, cúi đầu nhìn cô cười.
“Em đón xe tới sao?” Trì Mục hỏi.
Tiêu Dật đi tới, kinh ngạc hỏi: “Ui, em gái này không phải học sinh mới tuyển của Đại học Y à?”
Diêu Tinh Thần nói: “Không, em học Học viện Hý kịch.”
Trì Mục đưa cho cô chai nước, giới thiệu: “Đây là bạn cùng phòng của anh, Tiêu Dật. Còn đây là…”
Diêu Tinh Thần cướp lời, nói với Tiêu Dật: “Anh ấy là gia sư tại nhà của em lúc em thi Cao đẳng, ở gần nhà, quan hệ không tệ lắm.”
Trì Mục cười, gật đầu.
Tiêu Dật phủi bụi trên tay, cầm bàn tay mềm mại của cô, khàn khàn nói: “Anh là Tiêu Dật, vừa nhìn đã biết em là người Bắc Kinh, người ở đại học này, đều ăn bánh quy thôi mà cũng lớn thành khủng long…”
“Phì…” Diêu Tinh Thần cười, Trì Mục cũng nhìn cô cười.
Tiêu Dật cũng rất đẹp trai, cười rộ lên nhìn phúc hắc. Chắc hẳn rất nhiều cô gái thích, Diêu Tinh Thần phát hiện một điều, soái ca luôn tụ họp với soái ca, cái này đúng là vật họp theo loài.
“Anh Trì Mục, sau này em lên Đại học, ngày nào cũng tới tìm anh, anh đừng ngại phiền nhé.” cô ngẩng đầu nhìn Trì Mục nói.
Ánh mặt trời chói mắt, Trì Mục chỉ cười không nói, giơ tay vuốt tóc cô. Tất cả dường như đều trở nên nhu hòa, tĩnh lặng.
...
Thời tiết nóng ran bay vào từ cửa sổ xe, mặc dù đã mở điều hòa như vẫn rất oi bức. Đường Bản nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn lên Lục Lập Phong ngồi ghế lái, hơi lo nghĩ.
Lục Lập Phong đang hút thuốc, một tay đặt lên cửa sổ xe, một tay cầm điếu thuốc, nhẹ nhàng hít một hơi, con mắt nheo nheo lại, nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ngón tay dài mảnh trắng nõn, ống tay áo sơ mi bị gió thổi, hô hấp nhẹ nhàng phập phồng, một nếp nhăn cũng không có, rất nghiêm túc quy củ.
Lẽ ra anh nghiêm nghị, quanh người tản ra dáng vẻ thư sinh thì không hợp hút thuốc, nhưng mỗi lần Đường Bản thấy tay anh cầm điếu thuốc đặt bên môi, đều cảm giác được mấy phần âm nhu mỹ cảm.
Bóng Diêu Tinh Thần hiện ra từ trong hành lang, thần sắc cô đơn, đang từ từ bước tới xe anh.
Đường Bản thuận miệng hỏi: “Lục ca, anh nói xem, Trì Mục kia thực sự ngốc à? Em thấy chẳng khác gì so với người thường cả.”
Lục Lập Phong đặt điếu thuốc bên môi, hít một hơi, rồi dập đầu bỏ vào thùng rác, tay đặt lên tay lái, ngồi thẳng, ánh mắt chợt sáng chợt tắt:
“Tôi cũng rất muốn biết.”