Hạ Yên lầm lũi đi theo Lam Hàm ra xe, trong nhà có thể mất mặt, nhưng tuyệt đối phải giữ thể diện khi ra đường, thế nên dù không muốn cô vẫn theo anh rể mình lên xe.
“Hôm nay anh có việc ở trường em sao”. Hạ Yên vụng về gợi chuyện.
“Ừ”. Lam Ham khẽ trả lời một tiếng.
Tự nhiên thấy nhiệt độ giảm xuống mấy độ, Hạ Yên xoa xoa mũi mình rồi đành im lặng đếm thời gian, nói chuyện với nhân vật cấp cao như anh ta đúng là tốn tế bào não mà.
Lam Ham nhận thấy được vẻ lúng túng của Hạ Yên nhưng cũng không biết phải làm thế nào. Anh vốn thích yên tĩnh một mình, càng không quen chung đụng với người khác, mặc dù cô là em vợ của anh thì cũng chẳng khá hơn là bao.
“Anh có quen với cô giáo Lý sao”. Hạ Yên không nhịn được tò mò hỏi, lúc nãy ánh mắt bà cô kia nhìn cô như thù địch, nói hai người bọn họ không có liên quan gì thì ai tin chứ.
“Em nói đến ai vậy”. Lam Hàm vẫn nhàn nhạt trả lời, nhanh gọn đúng trọng tâm nhưng lại quá khô khan.
Hạ Yên vẫn chưa từ bỏ tính tò mò, kiên trì hỏi tiếp.
“Cô giáo Lý, là người lúc nãy cùng với hiệu trưởng đón tiếp anh đấy”.
“Có chút ấn tượng, hôm nay là lần đầu tiên anh gặp cô ấy”.
Hạ Yên gật gù tỏ vẻ như đã hiểu, nhưng đầu óc vẫn còn mơ hồ không rõ.
“Có chuyện gì sao”. Lam Hàm hiếm khi thấy cô hứng thú về một người như vậy nên cũng muốn hỏi thêm.
“Dạ, cũng không có gì đâu ạ”. Cô làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói là mình thi rớt chứ.
Hạ Yên vẫn suy nghĩ mãi về thái độ của Lý Tư đối với mình lúc nãy. Cô từ từ đưa mắt nhìn anh rể mình, tuổi trẻ, đẹp trai, gia thế tốt, không lẽ nào….
“Anh ơi….” Hạ Yên thắm thiết nhìn Lam Hàm, giống như hai người thân thiết lắm vậy.
Lam Hàm cũng cảm thấy không tự nhiên, khẽ ho nhẹ một tiếng rồi hỏi.
“Sao”.
“Em thi rớt môn chuyên ngành”. Vì hạnh phúc của chị mình, cô đành hy sinh thể diện của bản thân vậy.
“Rồi sao nữa”. Vẫn một giọng điệu nhàn nhạt như cũ.
Hạ Yên nhìn thái độ lạnh nhạt của Lam Hàm mà tức muốn sôi máu, cô đang đau buồn thì anh ta cũng đừng tỏ vẻ không liên quan như vậy chứ, rất đả thương tâm hồn cô đấy.
“Lý Tư là giáo viên môn đó. Cô ta nổi tiếng toàn trường vì chỉ thích nam sinh, tất cả nữ sinh trẻ đẹp đều là kẻ thù của cô ta. Đề tài em làm rất cẩn thận, thế nhưng cô ta ỷ mình là giáo viên liền thẳng tay cho em rớt, còn không phải vì ghen tỵ với em từ xưa đến nay sao.”
“...”
“Anh không biết đâu, cô ta chỉ tỏ vẻ hiền lành trước mặt đàn ông thôi, chẳng phải loại người đoan trang thục nữ như anh vẫn thấy đâu. Anh tuyệt đối đừng bị vẻ ngoài giả tạo của bà cô đó đánh lừa”.
Hạ Yên nói một hồi mới cảm thấy đủ, chắc là anh rể của cô đã biết Lý Tư là loại người gì rồi chứ nhỉ, tuyệt đối đừng để bị mụ hồ ly đó quyến rũ. Cô không muốn chị của cô phải giành chồng với người khác đâu.
Lam Hàm hơi bất ngờ bởi thái độ của Hạ Yên. Công chúa Hạ gia từ lâu đã nổi tiếng lạnh lùng, chuyện gì cũng không xem vào mắt, thế mà hôm nay lại có thái độ như vậy thật khiến anh mở rộng tầm mắt. Từ lần đầu tiên gặp cô anh đã thấy cô rất trầm tĩnh, gần như trước mặt anh có thể im lặng thì cô đều tận lực im lặng. Vậy mà hôm nay lại nói liên tục một hồi như vậy. Anh chăm chú lắng nghe một lúc, cuối cùng cũng hiểu được mục đích thật sự của cô là gì. Thật không ngờ một Hạ Vũ Thường giỏi đóng kịch lại có một cô em gái tâm tư đơn thuần như vậy.
“Anh biết rồi, có cần anh nhờ người sửa điểm cho em không”.
Hạ Yên vì câu nói của anh mà xấu hổ lúng túng không thôi, cô liên tục lắc đầu xua tay giải thích.
“Không…không phải em muốn nói cái đó. Trọng tâm là….là...”
Lam Hàm hứng thú nhìn cô.
Hạ Yên không biết phải mở lời thế nào, chẳng lẽ cô lại nói là anh rể ơi, anh không được phụ bạc chị em đâu, cô làm sao mà nói được chứ.
“Anh tự hiểu đi, tóm lại là không phải chuyện điểm số”. Cô không biết phải làm sao hết nên mới bật thốt ra suy nghĩ trong đầu.
Nói xong cô mới phát hiện ra mình đã quá vô lễ rồi. Liếc mắt nhìn Lam Hàm, có vẻ anh cũng không mấy để ý, cuối cùng cô mới dám thở khẽ một hơi.
***
Đinh Nam về đến nhà thì nhà cửa lạnh tanh, cũng chẳng có ai đó ra đón anh như mọi khi. Hạ Yên đâu, chẳng lẽ đi học chưa về.
Anh đặt bánh ngọt lên bàn, đi vào phòng ngủ tìm cô.
Hạ Yên đang nằm như con mèo nhỏ, cuôn tròn chăn khắp cười chỉ chừa ra khuôn mặt trắng nõn. Thấy cô như vậy Đinh Nam lo lắng không yên. Anh dùng tay mình thử nhiệt độ trên trán cô, may quá không phải là sốt.
“Dậy đi, Yên Yên”.
Anh khẽ dùng tay gọi cô dậy, bây giờ cũng muộn rồi, cô chắc chắn là còn chưa ăn tối.
“Uh, để em ngủ đi”. Hạ Yên ngái ngủ đáp lại lời anh, cô quay người tiếp tục ngủ.
“Đừng ngủ nữa, anh có mua bánh cho em kìa”. Đinh Nam dùng bánh ngọt dụ dỗ cô, cô bé này lúc nào cũng than giảm béo, nhưng lại vô cùng thích bánh ngọt. Mỗi lần anh mua về cô đều không nhịn được phải ăn một ít cho đỡ thèm.
Thấy Hạ Yên vẫn không có động tĩnh gì, Đinh Nam bèn leo lên giường, ôm cả cô và chăn vào lòng mình.
Một góc chăn hơi ướt, anh giật mình quay người cô lại.
Hạ Yên bị động tác mạnh của anh làm cho tỉnh ngủ, cô không nhịn được làu bàu:
“Sao anh không cho em ngủ chứ”.
Hai mắt cô chưa tỉnh hẳn vẫn còn mơ màng nhưng Đinh Nam vẫn nhận thấy nó có chút sưng, chắc lúc nãy cô đã khóc rất nhiều. Anh yêu thương xoa xoa vành mắt cô.
“Sao lại khóc chứ”.
Hạ Yên nghe anh hỏi lại càng thấy tủi thân, nước mắt đã kiềm chế lại cứ thế tuôn ra như mưa.
“Em thì rớt rồi…môn chuyên ngành. Đề án đó em đã dành cả hai tuần để thực hiện, vậy mà vẫn không đạt yêu cầu”.
Đinh Nam chỉ cảm thấy thực may mắn, anh còn tưởng là chuyện gì to tát cơ.
“Chỉ là thi không đậu thôi mà, học kỳ sau cố gắng nhiều hơn là được”. Vừa nói anh vừa xoa xoa lưng cô giúp cô bình tĩnh lại.
“Nhưng mà em thấy không công bằng. Em đã bỏ nhiều tâm huyết như vậy mà vẫn bị người ta phủ nhận. Chẳng lẽ em xinh đẹp là lỗi của em sao, bà ta dựa vào cái gì mà đánh giá thấp khả năng của em chứ”. Cô uất ức lên tiếng.
Đúng vậy, chỉ vì cô xinh đẹp hơn người khác nên cái gì cũng bị người ta so sánh đố kỵ. Cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì mọi người cũng đều dễ dàng phủ nhận mọi công sức của cô, tại sao chứ, xinh đẹp có thể giúp cô làm đề án sao, vì cô xinh đẹp mà bà ta cho cô rớt dù cô làm tốt hơn rất nhiều người sao.