Trương Kỳ là thư ký của Lam Hàm từ khi anh mới bước chân vào con đường chính trị, thế nên có thể nói anh rất hiểu rõ con người vị thị trưởng đương nhiệm của thành phố C này. Nhưng lần này thì khác, là Lam Hàm thay đổi hay vốn dĩ con người anh ta thích lo chuyện bao đồng mà thư ký như anh không biết.
“Thế nào rồi”. Lam Hàm nhàn nhạt hỏi.
Trương Kỳ thành thật báo cáo kết quả điều tra.
“Đã điều tra rồi thư thủ trưởng. Lý Tư từ 3 năm trước mới chuyển công tác về đại học C. Ba cô ta là phó phòng Quản lý Lâm nghiệp của thành phố, cũng gọi là có chút vai vế, thế nên cô ta ở trường học vô cùng phách lối, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể cô ta vài phần. Còn chuyện chèn ép sinh viên…” Trương Kỳ nói đến đây thì không dám nói tiếp nữa.
Lam Hàm từ nãy đến giờ vừa lật công văn vừa nghe thư ký báo cáo. Tự nhiên Trương Kỳ ngập ngừng khiến anh phải rời mắt khỏi tài liệu, ánh mắt sắc bén nhìn cấp dưới của mình.
“Sao không nói tiếp”.
Trương Kỳ xưa nay vốn thần tượng Lam Hàm vô bờ bến, mệnh lệnh của anh chưa bao giờ Trương Kỳ có chút mảy may nghi ngờ, nhưng lần này lại có chút không biết làm sao cho phải.
“Chuyện này…tôi không biết có thật hay không, vì chỉ là tin đồn giữa học sinh trong trường mà thôi”.
“Nói đi”.
Trương Kỳ cắn răng nói tiếp:
“Danh tiếng của Hạ Yên tiểu thư ở trong trường không được tốt lắm. Mọi người đều nói cô lạnh lùng khó gần, chỉ tỏ ra thân thiết với những người nhiều tiền, một bộ phận khác lại cho rằng cô suốt ngày đi quyến rũ nam sinh khiến họ không tập trung học hành được. Chuyện này cũng chỉ là đồn đại lung tung, không có bằng chứng xác thực, nhưng Lý Tư vì thế đối với Hạ tiểu thư có điểm không hài lòng. Trong giờ học luôn tìm cách chèn ép cô ấy. Vụ điểm thi học kỳ là một trong số đó”.
Lam Hàm càng nghe sắc mặt càng đen lại. Khi anh mở miệng thì giọng nói đã lạnh đến cực điểm.
“Ý cậu là còn nhiều chuyện khác nữa sao”.
“Không chỉ môn Lý Tư đảm nhiệm, những môn khác của Hạ Yên cũng bị Lý Tư can thiệp không ít, cho dù không đánh rớt thì điểm cũng vô cùng thê thảm”.
Lam Hàm nghe xong thì cười lạnh một tiếng.
“Người của Hạ gia mà cô ta cũng dám đụng vào. Chán sống rồi chắc”.
Trương Kỳ nghe đến đây thì cũng biết được cô giáo Lý gì đó kia nhất định không có kết cục tốt. Ai bảo ra tay chèn ép người ta mà không điều tra kỹ càng họ hàng ba đời chứ. À mà không, cuộc sống đúng là ngày càng khó khăn mà, xem ra thời buổi này còn phải tìm hiểu cả anh rể, em dâu, họ hàng thân thích các kiểu thông gia nữa mới an tâm.
3 giờ chiều Lam Hàm có hội nghị với cán bộ các ban ngành trong thành phố, phân phó thư ký một số việc quan trọng, anh cùng Trương Kỳ ngay lập tức rời khỏi văn phòng làm việc.
“Lam Hàm, lâu quá rồi không gặp cháu”.
Nghe tiếng gọi mình, Lam Hàm bèn quay đầu lại.
“Chú Đinh, dạo này chú vẫn khỏe chứ ạ”.
Người này là Đinh Nghĩa Thư, là bạn chiến đấu một thời với ba anh. Quan hệ giữa Lam gia và Đinh gia cũng vì thế mà vô cùng thân thiết.
“Người già như chú thì còn khỏe được bao lâu chứ. Mấy hôm nữa phải tìm ba cháu chơi vài ván cờ mới được”. Đinh Nghĩa Thư cười sảng khoái nói.
“Ba cháu mấy hôm nay cũng nhắc chú suốt. Chú mà đến thì ông ấy vui phải biết. Mà chú đến đây có chuyện gì không ạ”.
“Chú thì có chuyện gì chứ. Trong quân đội có chút phiền phức nên lão già này phải tự mình đến đây một chuyến thôi”.
Nói đến vấn đề này lại khiến Đinh Nghĩa Thư cảm thán một hồi, cứ mỗi lần nói chuyện quân đội là ông có thể nói cả ngày không chán. Lam Hàm hiểu tính vị trưởng bối này nên rất biết điều im lặng lắng nghe.
“Làm mất nhiều thời gian của cháu quá, mau mau đi họp đi, không mọi người phải đợi bây giờ”. Đinh Nghĩa Thư cuối cùng cũng nhớ ra thằng cháu này bây giờ đã là Thị trưởng, làm gì có thời gian tán dóc với ông mấy chuyện cỏn con này chứ.
“Vậy cháu xin phép đi trước”.
Lam Hàm chào tạm biệt Đinh Nghĩa Thư, vừa định quay người bước đi thì bị gọi lại.
“Đúng rồi, vợ cháu…”
Nghe đến Đinh Nghĩa Thư nhắc đến Hạ Vũ Thường thì Lam Hàm không khỏi có chút khó chịu, tuy nhiên thần sắc bên ngoài vẫn thản nhiên như thường.
“Vợ cháu có chuyện gì vậy ạ”. Anh hỏi lại.
Đinh Nghĩa Thư nửa muốn nói nửa không, cuối cùng ông tặc lưỡi cho qua.
“Không, không có chuyện gì đâu, chả là hôm trước chú nhìn thấy một người rất giống vợ cháu. Không ngờ trên đời này người với người lại có thể giống nhau đến thế”.
***
Hạ Vũ Thường chạy trên máy chạy bộ một lúc đã thấm mệt, bèn ngồi xuống ghế sofa trong phòng tập nghỉ ngơi.
Jack thấy vậy liền cầm khăn lông lau mồ hôi cho cô ta.
Hạ Vũ Thường nhắm mắt hưởng thụ đãi ngộ chỉ mình cô có được này, thân thể thoải mái khiến tâm tình cũng vui lên hẳn. Khăn lông mềm mại chà xát nhẹ nhàng lên da mặt cô, bàn tay Jack còn không ngừng xoa bóp một vài huyệt đạo xung quanh cổ khiến gân cốt cô như được giãn ra. Cảm giác dễ chịu khiến Hạ Vũ Thường không kiềm được mà than nhẹ một tiếng.
“Thoải mái sao”. Jack kề sát bên tai cô, nhẹ nhàng hỏi.
“Ừm”.
Bàn tay trên cổ Hạ Vũ Thường bắt đầu không an phận, khẽ mò xuống phía dưới, cách lớp vải mỏng mân mê khối no tròn trước ngực cô. Thủ pháp của anh ta rất tốt, chỉ vài động tác nhỏ đã khiến người phụ nữ kia không ngừng vặn vẹo cơ thể, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Như chợt nhớ ra chuyện gì, Hạ Vũ Thường đang nhắm mắt hưởng thụ đột nhiên bật dậy, gạt bàn tay đang làm loạn trên cơ thể mình ra.
“Hôm nay không được, em phải về sớm có việc”.
Jack vẫn không từ bỏ, thân hình cường tráng kề sát người Hạ Vũ Thường, giọng nói mập mờ như có lửa.
“Lâu lắm rồi chúng ta không làm, anh nhớ em muốn chết rồi”.
Hạ Vũ Thường không phải là không thèm muốn, cô cũng mấy ngày nay không làm, lúc nãy lại còn bị Jack sờ xoạng một hồi lâu, cơ thể cũng đã sớm nóng rực. Nhưng hôm nay cô có chuyện quan trọng không thể không về nhà lớn của Lam gia một chuyến.
“Không được, để mai em sẽ đền bù cho anh. Hôm nay thực sự là không thể”.
Hạ Vũ Thường vừa nói xong đôi môi đã bị Jack điên cuồng cắn mút. Môi lưỡi dây dưa không ngừng khiến hai người muốn dừng mà không dừng được. Chiếc ghế trong phòng tập quá nhỏ, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến chuyện mà bọn họ muốn làm.
Trong phòng một mảng xuân tình, da thịt triền miên quấn quýt lấy nhau. Hai con người đói khát đều tìm thấy niềm yêu thích trên cơ thể đối phương, kích tình liên tục khiến Hạ Vũ Thường không còn suy nghĩ được gì nữa, bản năng nguyên thủy của cơ thể đưa cô quên luôn chuyện mình cần phải làm hôm nay.