Chỉ Cần Có Em

Chương 35: Chương 35




“Dậy chưa”.

Đinh Nam xoa xoa mũi Hạ Yên đánh thức cô dậy.

Hạ Yên như con mèo lười thèm ngủ, cô xoay trái xoay phải một lúc lại chui rúc vào chăn ấm áp. Trời mùa đông rét lạnh, cô không muốn dậy sớm như thế.

Đinh Nam biết cô nàng này lại muốn ngủ nướng, bình thường anh đều mặc kệ cô tùy hứng, nhưng hôm nay thì không được. Hôm qua Hạ Yên có nói về việc Hạ Lập Quần và Hạ Vũ Thường hôm nay sẽ đến Lam gia để nói rõ ràng chuyện ly hôn, nếu bây giờ cô ấy không thức dậy thì nhất định không kịp đi đến đó cùng mọi người.

Nhìn cô bé kia vẫn say sưa ngủ, gương mặt trắng nõn, hàng mi cong vút, đẹp như một con búp bê sứ khiến người ta không nỡ đánh thức. Đinh Nam dằn lòng xuống, nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ của cô, tiếp tục sự nghiệp đánh thức heo nhỏ.

“Nếu không dậy là sẽ trễ đó”.

Đương sự vẫn bất động nằm trên giường.

Đinh Nam đành tiếp tục cố gắng. Dùng cả hai tay xoa xoa mặt cô.

Hạ Yên bị hành hạ như vậy không thể không tỉnh.

“Anh đang làm gì vậy”. Buổi sáng nên người nào đó giọng có chút khó chịu.

“Đánh thức em dậy”. Đinh Nam tỉnh bơ trả lời, không hề cảm thấy hành động của mình là vô nhân đạo.

Hạ Yên tức tối mở to mắt nhìn anh.

“Anh bị điên à, hôm qua ba giờ sáng em mới ngủ”.

Đinh Nam không để ý cô đang tức giận, mỗi sáng đánh thức cô dậy đều như vậy, anh đã sớm quen từ lâu rồi.

“Ngoan, dậy đi nào. Hôm nay em phải đến Lam gia”.

Hạ Yên mất ba giây mới tìm được phản ứng như thường ngày. Cô với lấy di động gần đó, nhìn giờ. May quá, vẫn chưa muộn.

“Anh phải gọi em dậy sớm hơn chứ”. Cô vừa vùng dậy vừa cằn nhằn với anh, hoàn toàn quên mất ai là người vừa nãy còn bực bội khi bị đánh thức.

“Vẫn còn kịp mà, em chuẩn bị một chút, lát nữa anh đưa em đi”.

Hạ Yên dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt. Cô lục tung tủ quần áo tìm đồ thích hợp, bình thường trang phục của cô khá thoải mái lại có chút phóng túng, muốn tìm một bộ có thể gặp người lớn cũng khó. Nếu mặc đồ như khi đi học thì quá tùy tiện rồi, còn quần áo hằng ngày lại càng không ổn. Suy nghĩ một lúc cô quyết định chọn một cái váy liền thân, khoác thêm áo khoác bên ngoài là đủ ấm áp rồi, cũng kín đáo dè dặt.

Đinh Nam nhìn cách ăn mặc của cô mà toát mồ hôi, không nhịn được trêu chọc cô một câu.

“Mới đầu đông, em làm gì mà mặc toàn thân kín mít thế kia”.

Đáp lại ánh mắt khinh bỉ của anh, Hạ Yên vô cùng thản nhiên quấn thêm một chiếc khăn choàng quanh cổ. Cô không chịu được lạnh, mặc kệ anh nói gì đi.

Khi hai người đến Lam gia thì đúng lúc gặp Lam Hàm ngoài cửa. Hạ Yên có chút căm ghét nhìn anh ta.

Lam Hàm nhìn thấy Hạ Yên và Đinh Nam đến thì cũng có chút bất ngờ, không nghĩ bọn họ lại đến sớm như thế. Anh liếc nhìn Hạ Yên, vẻ chán ghét hiện rõ trong đôi mắt trong trẻo kia, có vẻ như cũng không muốn chào hỏi gì với anh cả. Làm Hàm đành quay qua mở lời với Đinh Nam:

“Hai người đến rồi sao, mau vào nhà trước đi”.

Đinh Nam đang định từ chối, nhưng nhìn thấy một người cũng vừa từ cổng chính của Lam gia bước ra thì lời không thể nói ra.

Hạ Yên đứng bên cạnh Đinh Nam, tròn mắt nhìn Đinh Nghĩa Thư vừa xuất hiện. Người này cô không thể không biết, là nhân vật thường xuyên xuất hiện trên TV, cô không biết rõ chức danh chính xác của ông ta, chỉ biết là một nhân vật thuộc bộ Quốc phòng.

Đã từng gặp mặt vài lần nên Hạ Yên không thể xem như không biết, nở nụ cười tiêu chuẩn chào hỏi Đinh Nghĩa Thư.

“Chào chú Đinh ạ”.

“Là nhị tiểu thư của Hạ gia phải không. Cháu đúng là càng lớn càng xinh đẹp”.

Đinh Nghĩa Thư từng gặp cô con gái này của Hạ gia. Hạ Lập Quần rất thương cô con gái út này, trong một số bữa tiệc thường dẫn cô theo. Huống chi cho dù không phải là con gái của Hạ gia thì ông cũng không thể không biết về cô - người ở bên Đinh Nam bao nhiêu năm nay.

Hạ Yên cười cười xem như đáp lại lời khen ngợi kia, cô len lén nhìn Đinh Nam, anh từ nãy đến giờ vẫn đứng đó không chút phản ứng.

Đinh Nam cứng ngắc không biết phải chào hỏi như thế nào cho phải, đúng lúc đó thì Hạ Yên lên tiếng.

“Chẳng phải anh bảo có cuộc họp sáng nay sao, mau đi đi, không lại trễ bây giờ”.

Đinh Nam đưa mắt thầm cám ơn cô, từ biệt một cách qua loa rồi lên xe đi luôn, bỏ lại ba người đứng đó, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.

Thấy cứ tiếp tục đứng ngoài cửa cũng không hay, Lam Hàm nói với Hạ Yên:

“Ba và chị em vẫn chưa tới, có muốn đi vào trong ngồi trước không”.

Hạ Yên thực sự không biết phải làm thế nào mới tốt, cô cứ nghĩ mình đến muộn, nhưng tới nơi mới phát hiện ra mình quá nóng vội chạy đến sớm. Bây giờ đi vào nhà đối mặt với cả Lam gia ở đó cô thấy hơi khó xử, mà đứng đợi ở cửa nhà người ta thế này cũng không hay.

Cô còn đang loay hoay không biết phải làm thế nào thì Đinh Nghĩa Thư đã lên tiếng nói với cô.

“Chi bằng cháu đi dạo mới chú một lát đi, bây giờ cũng còn khá sớm”.

Hạ Yên không tìm được lý do từ chối, đành an phận làm người đi dạo buổi sáng cùng với Đinh Nghĩa Thư. Cứ nghĩ đến việc người này tương lai có thể trở thành ba chồng của mình là cô lại thấy toát cả mồ hôi.

“Cháu còn đang đi học sao”.

Hai người họ vừa đi dọc con đường nhỏ vừa trò chuyện.

“Dạ, cháu đang học năm hai đại học ạ”. Hạ Yên ngoan ngoãn trả lời.

Đinh Nghĩa Thư biết cô còn trẻ, nhưng trẻ như vậy thì có phần….

“Vậy là cháu mới 20 tuổi thôi sao. Tuổi trẻ thật là tốt”.

Hai người đều vì một người mà ở đây nói chuyện, Đinh Nghĩa Thư là người lão luyện thì không nói làm gì, trong tình huống nào ông cũng dễ dàng ứng phó được, còn Hạ Yên thì lại thập phần bất an.

“Đinh Nam với gia đình bác…cháu biết chuyện đó chứ”. Cuối cùng Đinh Nghĩa Thư cũng nói vào chuyện chính.

Hạ Yên thành thật gật đầu.

“Cháu biết ạ”.

“Thế cháu có suy nghĩ gì không”.

“Cháu….”

Hạ Yên hơi dừng bước nhìn Đinh Nghĩa Thư.

“Cứ nói đi, đừng ngại”.

Hạ Yên hít sâu một hơi, đắn đo rồi cuối cùng cũng nói.

“Cháu không muốn anh ấy rời khỏi Hạ gia. Bao nhiêu năm nay không có anh ấy thì Đinh gia nhà bác vẫn là gia tộc được người người nể vọng”. Thêm hay thiếu một người thì có khác gì đâu chứ.

Câu cuối cùng cô không nói ra, nhưng cô tin đối phương nhất định sẽ hiểu.

Đinh Nghĩa Thành chăm chú nhìn cô gái trẻ đang đi bên cạnh ông. Tuổi còn trẻ, lớn lên trong nhung lụa ngọc ngà, cuộc sống nhất định cũng luôn tươi vui hạnh phúc. Phàm chỉ những người như vậy mới có can đảm nói ra tất cả những gì mà bản thân đang nghĩ. Cam đảm đó, đã từ bao lâu rồi ông không thấy được từ những đứa trẻ khác của nhà họ Đinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.