Buổi sáng khi Hạ Yên thức dậy đã hơn 9 giờ sáng, Đinh Nam đã đi làm từ lâu.
Cô phải mất một lúc mới nhớ được là mình đang ở Hồng Kông. Không muốn uổng phí quãng thời gian ngắn ngủi ở đây, hai chân Hạ Yên như có động lực to lớn, ngay lập tức chuẩn bị mọi thứ để đi ra ngoài chơi.
Lúc sắp xếp lại một vài thứ, cô chợt nhớ ra tờ giấy có số điện thoại mà người phụ nữ hôm trước tìm tới nhà muốn cô đưa cho Đinh Nam. Lúc đến Hồng Kông khá gấp gáp nên cô quên nó luôn, nhưng để tối nay nói với Đinh Nam cũng được, có thể anh cũng biết người phụ nữ đó.
Trái ngược với khí hậu lạnh lẽo trong nước, Hồng Kông ấm áp hơn rất nhiều, đặc biệt là khi ánh mặt trời rực rỡ soi sáng ngoài kia. Mang theo tâm trạng háo hức, Hạ Yên quyết tâm đi chơi cho thỏa thích mới thôi.
Cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi, chuyện của Hạ Vũ Thường cô chỉ có thể đưa ra lời khuyên chứ không thể nào thay chị ấy giải quyết được, ai cũng có thế giới của riêng mình và cô cũng nên tôn trọng chị ấy. Hạ Yên chỉ thầm hy vọng mọi chuyện sẽ không tệ đến mức như cô lo lắng.
Nghĩ đến Lam Hàm, Hạ Yên không biết phải nhận xét về anh ta như thế nào cho phải. Công bằng mà nói khi còn là anh rể, anh ta đối xử với cô không hề tệ bạc chút nào, ngoại trừ vẻ lạnh lùng trời sinh thì cũng xem như có quan tâm đến cảm nhận của cô. Nhưng chuyện anh ta và chị gái cô
ly hôn khiến cho chút thiện cảm cô dành cho anh ta bay sạch sẽ, mỗi lần nghĩ đến chỉ cảm thấy càng chán ghét hơn. Nhưng chuyện cô chứng kiến hôm qua lại khiến Hạ Yên băn khoăn không thôi, nếu người ngoại tình trước không phải là anh ta thì sao?
Hạ Yên lắc lắc đầu, cô không thèm nghĩ đến chuyện của hai người kia nữa. Ly hôn cũng đã ly hôn rồi, giờ đắn đo lo lắng cũng có làm gì được nữa đâu. Huống chi cô chỉ là người ngoài cuộc.
Rất nhanh Hạ Yên đã lên tinh thần lại cho bản thân, tung tăng cầm túi xách dạo phố.
Hạ Yên chọn cho mình một chiếc váy dài chấm gót màu trắng, phối hợp với giày bata năng động, đội thêm một chiếc nón rộng vành cho đúng chất của khách du lịch. Đường phố đông đúc nhộn nhịp, từng đoàn người đi đi lại lại khiến cho nhịp sống ở đây luôn sôi động hơn hẳn Đại Lục.
Hạ Yên vừa đi vừa chăm chú ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, trong đầu thì lơ mơ suy nghĩ linh tinh, nên chẳng hề phát hiện ra có một người luôn theo dõi cô từ nãy đến giờ.
Mã Nhi quả thật rất bất ngờ khi nhìn thấy cô gái trẻ kia ở đây. Phần lớn thời gian bà đều ở Hồng Kông, ai ngờ lại có dịp hội ngộ với cô bé ấy. Nhìn tuổi đời có lẽ còn khá trẻ, gương mặt thanh xuân sáng bừng sức sống. Hình ảnh cô ấy đi trong nắng tươi tắn và rạng ngời như đập thẳng vào mắt bà, chói lọi đến nhức nhối trong lòng.
“Phu nhân”. Tài xế thấy phu nhân nhà mình cứ im lặng quan sát cô gái kia, không đành lòng phải lên tiếng nhắc nhở. Phu nhân đã có hẹn với bạn, nếu cứ ở đây mãi thì chắc chắn sẽ trễ mất.
“Cho xe tấp vào lề đi”. Mã Nhi đột nhiên kích động muốn làm một chuyện.
Tài xế mặc dù thấy khó hiểu nhưng cũng lập tức làm theo.
Mã Nhi xuống xe thì đi về phía Hạ Yên, nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi cô trước.
“Cô gái, lại gặp được cháu rồi”.
Hạ Yên cũng vô cùng bất ngờ, cô nhận ra người phụ nữ này, chẳng lẽ đây gọi là duyên phận hay sao.
“Chào bác ạ, bác cũng đến đây chơi sao”.
Mã Nhi khẽ cười, không lập tức trả lời ngay mà từ trong túi xách lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Hạ Yên.
“Bác là người ở đây, cháu nếu có thời gian rảnh thì tìm bác nói chuyện một chút nhé”.
Mặc dù cảm thấy hành động của Mã Nhi có chút kỳ lạ, nhưng Hạ Yên không mảy may nhíu mày, cô thản nhiên nhận lấy tấm danh thiếp, khách sáo đáp lời.
“Cám ơn bác ạ”.
Mã Nhi đọc được sự thận trọng trong ánh mắt cô gái trước mặt mình, bà cố không tỏ ra niềm nở quá mức.
“Cháu đừng ngại, lần trước cô đã làm phiền cháu rồi. Nếu muốn mua sắm gì cứ đưa tấm danh thiếp này ra, cháu nhất định sẽ nhận được mức chiết khấu cao nhất”.
“Nếu vậy thì cháu phải sử dụng nó thật nhiều rồi”.
Hạ Yên lịch sự cúi chào, miệng nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng lại không hề muốn sử dụng đặc quyền đó. Người không thân quen, cô đâu dám hành động tùy tiện chứ.
Tạm biệt Mã Nhi, Hạ Yên lúc này mới chú ý đến tấm danh thiếp kia. Tờ giấy trắng tinh đẹp đẽ, không ghi rõ chức vụ, chỉ đề tên và số điện thoại liên lạc. Cô thử sờ mép tấm danh thiếp, cảm nhận được đây là chất liệu giấy cao cấp, xem ra cũng không phải là một nhân vật tầm thường.
Cô càng lúc càng tò mò về Mã Nhi, trong lòng thầm nhủ tối nay nhất định phải nói với Đinh Nam chuyện về người phụ nữ này mới được.
Mã Nhi trở lại xe, trong lòng vẫn không thôi băn khoăn lo lắng, bà sợ hành động của mình quá mức rõ ràng khiến người khác nghi ngờ, nhưng gặp được cô bé kia ở đây khiến bà mừng rỡ quá mà quên đi chuyện phải cẩn thận hành xử. Dù sao cũng không thân quen gì, cô bé kia làm sao mà dám chủ động liên lạc lại với bà chứ. Có điều Đinh Nam đang đi công tác, cô bé kia sống cùng với Đinh Nam lại chạy đến Hồng Kông thăm thú, có khi nào Đinh Nam cũng đang ở đây không. Nghĩ đến khả năng này khiến bàn tay bà khẽ run lên, tâm trạng ngay lập tức trở nên phấn khích. Dù chỉ là một chút hy vọng nhỏ nhoi thì bà cũng muốn thử một lần xem sao.
“Điều tra giúp tôi xem cô gái kia đi cùng với ai, ở khách sạn nào”.
“Vâng, thưa phu nhân”. Tài xế nhận lệnh.