Sắp đến Tết nên trời càng ngày càng lạnh. Hạ Yên kéo khăn choàng lên che kín mặt, chỉ để hở ra hai con mắt nhìn đường. Phòng học không có máy điều hòa nên sinh viên đi học cứ như trải qua cực hình, ai nấy cũng ngán ngẩm.
“Thật là, có muốn để cho chúng ta sống nữa không. Trời thì lạnh mà mặt giáo viên còn lạnh hơn”. Lăng Tiếu Tiếu miệng than thở nhưng tay vẫn không ngừng ghi chép.
“Cố chịu đựng đi, sắp xong rồi mà”.
Hạ Yên để đồng hồ trước mặt nên có thể xem như đếm từng giây trôi qua, kiểu giáo dục nhàm chán này bao giờ mới cải cách không biết, cứ ngồi đọc chép thế này lãng phí thời gian của cả cô và trò, tác dụng lại chẳng thấy đâu.
Không chỉ mình cô, cả lớp ai cũng chán cách học này, nhưng chẳng ai dám lên tiếng, ngoài miệng than nhưng vẫn lên lớp ghi bài đầy đủ, tất cả chẳng phải vì kỳ thi cuối kỳ sắp đến gần hay sao.
“Yên Yên”.
“Ừ”.
Hạ Yên không thấy Lăng Tiếu Tiếu lên tiếng mới nghiêng đầu sang nhìn cô ấy. Chỉ thấy Lăng Tiếu Tiếu mải nhìn ra cửa, nói đúng hơn là nhìn theo bóng dáng một nữ sinh đang đi qua phòng học.
Hạ Yên được dịp mở rộng tầm mắt, kinh ngạc nhìn cô bạn mình, mãi mà không biết diễn tả thế nào.
Lăng Tiếu Tiếu là ai chứ, làm bạn với Hạ Yên bao nhiêu năm, chỉ cần liếc cũng biết cô nàng này đang nghĩ gì, vội vàng dập tắt mớ suy nghĩ đen tối trong đầu cô ấy đi.
“Đừng có đoán lung tung, đó là nhân vật mới nổi của trường mình đấy”.
“Hả”. Cô tưởng trường này chỉ có mình cô nổi tiếng thôi chứ, Hạ Yên tự nghĩ vậy.
“Ngoại hình thanh thuần đáng yêu, gia cảnh nghèo khó, nhưng học lực cực kỳ cực kỳ tốt, tham gia nhiều phong trào của Hội sinh viên nữa. Đám con trai trường mình đều bầu chọn cô ấy là mẫu vợ hiền lý tưởng đấy”.
Hạ Yên nghe xong thì không nhịn được cười mỉa mai.
Lăng Tiếu Tiếu liếc nhìn cô một cái, bĩu môi khinh bỉ.
“Có biết cậu chiến thắng trong cuộc bầu chọn nào không”.
“Nói thử xem”. Hạ Yên có chút tò mò.
Lăng Tiếu Tiếu ngoắc ngoắc cô lại gần, kề sát tai Hạ Yên nói nhỏ.
“Bạn giường lý tưởng”.
Hạ Yên nhìn vẻ xấu xa của Lăng Tiếu Tiếu mà không nhịn được rùng mình. Mặt cô hơi nóng lên, mãi mới lúng búng thành lời.
“Vớ vẩn”.
Hạ Yên biết mình xinh đẹp, nam sinh muốn lên giường với cô rất nhiều, thế nhưng cô đâu phải kiểu người dễ dãi, sao lại gán cho cô cái danh hiệu quái quỷ kia chứ. Cái trường này càng ngày càng làm cô chán ghét mà.
“Chỉ là mấy cuộc bình chọn vớ vẩn thôi, cậu quản làm gì, có nhiều người còn đỏ mắt ghen tỵ với cậu kia kìa. Hạ Yên của chúng ta xinh đẹp xuất chúng thế này cơ mà”.
Lăng Tiếu Tiếu bẹo bẹo má Hạ Yên trêu ghẹo cô. Con bé này đúng là có số hưởng mà, bao nhiêu ưu điểm của thiên hạ đã giành hết về phía mình rồi còn gì.
Hạ Yên vẫn còn bực bội vì cái danh hiệu từ trên trời rơi xuống kia, mệt mỏi nói.
“Mình chỉ muốn làm một người bình thường, bộ khó lắm sao trời”.
“Cái này gọi là cao xanh ghét phận má hồng đấy”.
Lăng Tiếu Tiếu hiếm khi nói chuyện một cách nghệ thuật vậy làm cho Hạ Yên sợ sệt nhìn bạn mình bằng một ánh mắt khác.
“Cậu bị cái gì nhập hả”.
Nói xong cười ha hả rồi vội vàng cầm cặp sách chạy thật nhanh trước khi bị Lăng Tiếu Tiếu bắt lại. Tiết học cũng kết thúc rồi, giờ còn không mau đi thì còn để khi nào nữa.
“Ba, ba gọi cho con sao”.
Hạ Yên nhìn thấy cuộc gọi nhỡ vội vàng gọi lại.
“Uh, sao lúc nãy không nghe máy”. Giọng Hạ Lập Quần có chút là lạ, nhưng Hạ Yên không phát hiện ra.
“Con khi nãy đang trong lớp học nên tắt điện thoại. Có chuyện gì vậy ba”.
Bình thường Hạ Lập Quần rất ít khi gọi điện cho cô vào ban ngày, nếu nhớ con cái quá thì buổi tối mới quan tâm hỏi thăm vài câu. Hôm nay chắc chắn là có biến. Trong đầu Hạ Yên đã ngờ ngợ, nhưng cô vẫn đợi đáp án chính xác từ phía ba mình.
“Chị con…haiz, nó lại phát điên cái gì không biết, con có thời gian thì về nhà một chuyến”.
“Con biết rồi ạ”.
Hạ Yên tắt máy mà đầu óc không ngừng xoay chuyển. Hôm qua ầm ĩ như vậy, Hạ Vũ Thường chắc chắn đã kể hết mọi chuyện với ba, nhưng cô không biết là chị ấy kể những gì, nếu lại suy đoán rằng cô và Lam Hàm có quan hệ gì gì đó thì nguy to. Cô hiểu là chị ấy buồn bã nên dễ bị kích động, nhưng hành động hôm qua của chị ấy chẳng khác nào một người điên vì tình cả, thế thì người đàn ông ở trung tâm thương mại kia là sao chứ. Vừa yêu người này, lại vừa có thể diễn màn kịch bi lụy với chồng cũ sao.
Tài xế đã đợi cô ở cổng trường nhưng Hạ Yên cứ chần chứ không muốn lên xe. Cô đã mệt mỏi với Hạ Vũ Thường lắm rồi, chuyện chị ấy ly hôn quá ầm ĩ, cả nhà ai cũng như ly hôn theo chị ấy, vậy mà bây giờ cũng không chịu để mọi chuyện lắng xuống. Cô rất hiểu tính tình háo thắng của chị gái mình, chuyện này tốt nhất nên dứt điểm sớm thì hơn.
Hạ Yên suy nghĩ một hồi mới quyết định gọi điện cho Lam Hàm.
“Hạ Yên?”. Mặc dù đã nhìn thấy tên người gọi đến, nhưng Lam Hàm vẫn nghi ngờ hỏi lại.
“Là em đây.Có chút chuyện muốn nói với anh, không biết khi nào thì anh có thời gian”.
Hạ Yên có cảm giác mình đang quay lại những ngày xưa, hồi đó mỗi lần nói chuyện với người anh rể này cô đều uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, chỉ sợ lại làm anh ta phật lòng.
Lam Hàm không cảm thấy bất ngờ, thậm chí anh cũng biết được Hạ Yên muốn nói đến chuyện gì. Cũng đã đến giờ nghỉ trưa nên anh thoải mái đồng ý với cô.
“Gặp mặt ở đâu”.
“Anh đến nhà em được không. Giờ em vẫn ở trường, nếu anh đến trước thì đợi em ở cổng, đừng vào nhà vội, em có chuyện cần nói với anh trước”.
“Được rồi, lát nữa gặp”.
Xác định thời gian gặp mặt với Lam Hàm xong xuôi Hạ Yên mới bước lên xe. Tài xế chờ cô có chút sốt ruột, nhưng cũng không dám tỏ ra bực bội. Cô út nhà họ Hạ, nếu tâm trạng vui vẻ thì không sao, còn không thì đúng là làm cho gà bay chó sủa, người làm ai cũng muốn tránh xa.
“Trong nhà có chuyện gì không”.
Anh chàng tài xế đang lái xe, nghe Hạ Yên hỏi thì hoảng sợ, vội lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, cân nhắc kỹ mới trả lời.
“Cũng…cũng không có chuyện gì ạ.”
“Vậy sao”. Hạ Yên nhìn anh ta qua kính chiếu hậu, ánh mắt sắc lẹm lạnh lùng.
Anh tài xế thấy vậy lại càng lo lắng hơn, sợ Hạ Yên tức giận nên vội vàng nói thêm.
“Sáng nay cô Vũ Thường có vẻ không vui, cô ấy, cô ấy với ông chủ lại…cãi nhau”.
Hạ Yên thấy anh ta sợ mình như vậy thì cũng không làm khó tiếp nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Xe rất nhanh đã đến cổng nhà họ Hạ.
Hạ Yên xuống xe, kêu anh tài xế cứ đi vào trong trước đi, cô sẽ đi sau.
Tài xế thấy cô như vậy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Buổi trưa, mặt trời đã lên cao nhưng không khí vẫn còn rất lạnh. Biệt thự nằm ở trên núi nên có vẻ lạnh hơn trong thành phố, Hạ Yên có thể nhìn thấy từng làn khói mỏng theo hơi thở của mình bay ra. Cô chà sát hai tay vào nhau cho ấm áp, Hạ Yên từ nhỏ đã ghét mang bao tay, nên chỉ khi nào không chịu đựng được nữa cô mới ủ tay mình một lát. Thể chất cô vốn tính hàn, nhưng lại không chịu giữ ấm cho tay, nên mùa đông cơ thể cô lạnh càng thêm lạnh.
Bản tính cô ương bướng từ nhỏ, có những thứ biết là tốt nhưng cô lại không muốn làm, chỉ vì bản thân không thích. Ai cũng nói cô được nuông chiều quá nên sinh hư, thích tùy hứng làm theo ý mình. Bao nhiêu năm nay trong mắt mọi người cô đều là như thế, nhưng có ai biết bên trong cô là con người thế nào đâu.
Sở dĩ Hạ Vũ Thường có thể ung dung tự tại, ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt người ngoài như vậy là bởi vì khi về nhà, không chỉ Hạ Lập Quần, mà cả em gái là cô đây cũng hết sức nhường nhịn chị ấy. Ai cũng có thể diễn kịch, nhưng mấy ai diễn được cả đời, Hạ Vũ Thường chọn cách diễn với thế giới ngoài kia, nên về nhà là chẳng chút nề hà ép bức mọi người theo tính tình chị ấy.
Còn Hạ Yên, cô có một người chị như vậy, nên đành chọn cách ngược lại. Ra ngoài thì kiêu căng ngạo mạn, nhưng về nhà lại chỉ chăm chăm chiều theo lối suy nghĩ khác người của Hạ Vũ Thường. Mọi người cứ nói chị em cô tính tình khác nhau, nhưng cô lại thấy họ rất giống nhau, đều biết cách diễn, đều biết làm thế nào khiến mọi người tin đó là bản chất thật của mình. Nếu hỏi có mệt không, cô sẽ trả lời là mệt, rất mệt là đằng khác. Nhưng mỗi lần nhìn thấy di ảnh của mẹ, nhìn hình cả gia đình chụp với nhau khi cô còn nhỏ là Hạ Yên lại cảm thấy những cố gắng của cô là rất đáng giá. Ừ thì ai cũng có một ước mơ, cô cố gắng vì nó thì có gì là sai chứ nhỉ.
Hạ Yên đã suy nghĩ kỹ rồi, xem như là lần cuối cùng đi, cô sẽ bảo vệ Hạ Vũ Thường, bảo vệ gia đình mình.