Hôm nay Hạ Yên xuất viện, trời cao nắng đẹp, cũng không còn lạnh cắt da cắt thịt như những ngày trước nữa. Cô giúp việc đã sắp xếp đồ đạc từ sớm, thủ tục cũng đã hoàn tất, ba và chị gái cũng đến đón cô.
Tài xế mở cửa xe cho Hạ Yên, cô nhìn trái ngó phải cũng không thấy Đinh Nam đâu. Tâm trạng phút chốc trở nên bực bội:
“Sao Đinh Nam không đến vậy ba”.
Biết tính con gái mình, Hạ Lập Quần phân trần giúp Đinh Nam:
“Công việc của nó bận rộn, con cũng đừng bắt bẻ quá”.
“Con nào dám”. Hạ Yên nói mát mẻ.
Cô viện cớ còn mệt nên nhắm mắt dưỡng thần, không muốn nói tiếp chủ đề kia nữa. Từ hôm cô tỉnh lại, chỉ thỉnh thoảng mới gặp được Đinh Nam. Cả một ngày cô nằm trong bệnh viện buồn muốn chết, thế mà anh mấy ngày mới đến nhìn mặt cô một lần, mà đến cũng chưa ngồi ấm chỗ đã vội vã đi ngay. Hạ Yên mới đầu giận dỗi không thèm nhìn mặt anh nữa, nhưng từ từ cô lại cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Từ khi lên xe Hạ Vũ Thường đã không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Yên, cô ngồi bên ghế phụ, khẽ liếc mắt nhìn em gái mình đang ngủ ở phía sau. Cả xe không ai dám lên tiếng, mặc dù là ngày vui nhưng khuôn mặt của cả Hạ Lập Quần và Hạ Vũ Thường đều rất nặng nề.
Xe rất nhanh đã chạy đến biệt thự Hạ gia. Người làm đã chờ ở đây từ sớm, thấy Hạ Yên về liền vội vàng lên tiếng chào hỏi.
Có người đỡ Hạ Yên lên phòng, cô viện cớ thấy hơi mệt nên đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ một mình nằm trên giường.
Hạ Lập Quần dặn dò nhà bếp làm một vài món tẩm bổ cho Hạ Yên. Ông thở dài, mệt mỏi quay trở lại phòng khách.
“Ba đã bảo quản gia sắp xếp cho con đi du lịch một thời gian rồi. Ông ấy sẽ thông báo lịch trình cụ thể cho con”.
Hạ Vũ Thường đang ngồi xem ti vi, nghe ba mình nói thế liền tiện tay tắt phụt ti vi, tức tối ra mặt.
“Ba đây là muốn đuổi con đi chỗ khác cho đỡ vướng mắt sao”.
“Con đừng nói khó nghe như thế, chuyện đến nước này là do ai chứ”. Hạ Lập Quần trầm giọng mắng con gái.
“Là do con sao, nếu nó không dây dưa với Lam Hàm thì con sẽ bị kích động gây ra chuyện đó sao”.
“Vũ Thường, nó là em gái con”. Nghĩ đến con gái cả cũng có chuyện khó nói,Hạ Lập Quần cố gắng dùng tình nghĩa khuyên bảo.
“Ai chị em với nó, lúc nó quyến rũ chồng con có nghĩ đến con là chị nó không. Ba đừng có bênh nó chằm chằm như thế, con không muốn nghe”. Hạ Vũ Thường ngoan cố cho mình là đúng, nói chuyện một cách hiên ngang tự đại.
“Sao con lại cứng đầu như thế, chuyện kia chưa có bằng chứng rõ ràng con đã tự mình làm bậy. Lớn rồi mà hành động thua cả một đứa trẻ con”.
Hạ Lập Quần bị con gái làm cho tức muốn chết, người làm bên cạnh vội vàng rót một ly trà đưa cho ông.
Hạ Vũ Thường cũng không chịu thua kém, hai mắt trừng lớn đầy độc ác, lời nói ra lại càng chua ngoa hơn:
“Cái gì gọi là bằng chứng rõ ràng, chẳng lẽ phải đợi hai người họ lăn lộn trên giường mới gọi là có bằng chứng sao”.
“Vũ Thường”. Hạ Lập Quần dằn mạnh ly trà lên mặt bàn “ầm” một tiếng.
Hạ Vũ Thường cũng cảm thấy bản thân hơi lỡ lời, nhưng nghĩ bản thân mình làm đúng, cô ta lại ngẩng cao đầu tự tin nói.
“Nói chung là con sẽ không đi đâu cả, muốn đi thì nó đi đi”. Nói xong cũng quay người đi về phòng mình.
Hạ Yên một mình đứng ở cầu thang lầu hai, nghe toàn bộ cuộc nói chuyện kia. Cô không đi xuống nữa mà trở về phòng. Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng cô vẫn cần phải nghỉ ngơi nhiều mới hoàn toàn hồi phục được.
Hạ Yên nằm trên giường, chỉ cảm thấy mệt nhưng không tài nào ngủ được, cô buồn chán lấy điện thoại ra gọi cho Đinh Nam. Tiếng chuông vang lên rất lâu không có người bắt máy. Hạ Yên chán nản tắt điện thoại. Cô đã dần quen với chuyện này rồi.
Từ trước đến nay chưa bao giờ Đinh Nam không nhận điện thoại của cô, nếu gặp trường hợp đặc biệt thì anh cũng sẽ gọi lại ngay khi có thể. Lần đầu tiên cô tỉnh lại trong bệnh viện, xung quanh lạnh lẽo toàn thiết bị máy móc, cô chờ mãi mới thấy y tá xuất hiện hỏi thăm bệnh tình của mình. Từ từ mọi người cũng biết cô đã tỉnh, ba, chị gái, bạn bè thân quen, thậm chí mấy người trong lớp đại học cũng lũ lượt kéo nhau đến, duy chỉ có một người là mãi chưa xuất hiện. Cô gọi cho anh không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng tuyệt nhiên chẳng có một lần anh nghe máy, lại càng không có chuyện gọi lại cho cô.
Người nằm lâu trong bệnh viện dễ bị stress, Hạ Yên lúc đó tinh thần không ổn định, không gọi được cho Đinh Nam khiến cô từ tức giận chuyển qua lo lắng, sợ anh gặp chuyện gì đó. Mãi mấy ngày sau anh mới đến thăm cô một lần. Hạ Yên còn chưa kịp tỏ vẻ hờn dỗi với anh thì anh đã viện cớ công việc bận rộn mà đi mất.
Lúc anh ra về, cô nhìn đồng hồ chỉ 9h30 tối. Giờ này còn phải giải quyết chuyện công ty sao.
Hạ Yên trằn trọc mãi cũng đi vào giấc ngủ mê man. Trong mơ cô nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Đinh Nam.
Khi đó anh ở trong trại mồ côi, trầm mặc và ít nói, gần như tách biệt hoàn toàn với những đứa trẻ khác. Lúc đầu Hạ Yên hoàn toàn không chú ý đến anh, cô bị cảnh sắc thôn dã ở viện mồ côi thu hút. Mặc kệ ba và chị gái nói chuyện với viện trưởng và những đứa trẻ khác, một mình cô đi vòng ra phía cánh đồng phía sau cô nhi viện.
Đó là một ngày hè nóng bức, cô bé Hạ Yên 5 tuổi mải mê đuổi theo cánh bướm sặc sỡ, đôi chân trẻ con ngắn cũn lẫm bẫm chạy trên nền đất ẩm ướt, đang chạy nhanh, Hạ Yên không chú ý đến cành cây vắt ngang mặt đất, vấp ngã rất đau.
Cô nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn vô cùng thảm. Đinh Nam mới đầu cảm thấy đứa bé này tội nghiệp nên mới đỡ nó dậy. Ai ngờ cô bé kia được đỡ dậy xong là bám dính lấy anh, bắt anh đuổi theo cánh bước kia cho mình. Anh ngần ngừ muốn từ chối, thấy vậy cô bé kia lại khóc to hơn, nước mắt chảy như thành con suối nhỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng vô cùng xinh đẹp, Đinh Nam cảm thấy trái tim mình như đập chậm mấy nhịp, không còn cách nào khác cùng cô làm loại hành động mà từ khi còn rất bé anh đã không thèm làm nữa.
Cánh đồng trưa mùa hè nắng đỏ lửa, có hai đứa bé dắt tay nhau đi bắt những con bươm bướm đủ màu sắc.