“Hoàng Thượng……” Lộc Hải há miệng ra, cuối cùng lại nuốt lời định nói xuống,
đổi sang câu hỏi khác: “Vậy — Ngọc quốc sứ giả. Nô tài nên làm như thế
nào……”
“Bảo hắn tức tốc quay về Ngọc quốc chiếu cố Sở Sở cho tốt, nếu trước khi trẫm trở về Sở Sở vạn nhất có chuyện gì, trẫm sẽ san bằng Ngọc quốc của hắn!” Khẩu khí lạnh lùng, lời nói lạnh lùng. Đây là Hiên Viên Tiêu, một vương giả lãnh khốc vô tình.
“Vâng, nô tài đã biết.” Lộc Hải lên tiếng trả lời.
===
Kim quốc, Kim Hoa Điện.
Lục sam nam tử đeo khăn che mặt tức giận đến con mắt trợn tròn, căm hận hỏi: “Hiên Viên Tiêu đã đi rồi?!”
Lộc Hải rùng mình đáp: “Bẩm sứ giả, Hoàng Thượng đã đến Ngôn quốc vì cầu y cho Sở Sở quận chúa.”
“Cầu y?!” Lục sam nam tử tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, âm ngoan
hỏi lại Lộc Hải: “Không mang theo Sở Sở, hắn có thể đi cầu y?”
Lộc Hải mỉm cười với lục sam nam tử, nói: “Lão nô không dám ngông cuồng
tự hiểu thánh ý. Thỉnh sứ thần tức tốc trở về Ngọc quốc đi, ngự y tốt
nhất Kim quốc ta đã lên đường .”
“Hừ!” Lục sam nam tử, phất tay áo rời đi.
Bên trong chiếc xe từ Kim quốc tới Ngọc quốc.
“Ất, ngươi nói xem có việc gì không?” Lúc này lục sam nam hài lấy tay
lột chiếc khăn che mặt, mặt co mày cáu nhìn Ất ngồi phía đối diện.
“Hoàng Thượng –” Ất cười cười, trấn an nói: “Bây giờ chỉ có thể để Ất thay Hoàng Thượng tới Ngôn quốc tìm công chúa về.”
“Hừ! Âu Dương Vân làm cái quái quỷ gì, đã giữ tỷ tỷ của ta không cho về, bây giờ lại còn dám cả gan đưa thiệp mời cho ta! Tỷ tỷ của ta làm sao
phải gả cho hắn?! Tỷ tỷ chỉ có thể ở cùng một chỗ với ta!” Lục sam nam
hài chính là Ngọc quốc hoàng đế, Thượng Quan Thiên, cũng là đệ đệ duy
nhất của Thượng Quan Lăng.
“Đều tại Hiên Viên Tiêu! Nếu hắn có thể thay ta chiếu cố Sở Sở, ta đã có thể đi Ngôn quốc ! Đều do hắn!” Thượng Quan Thiên mặc dù đã mười tám
tuổi đầu, nhưng tính tình còn giống như tiểu hài nhi, có lẽ là bởi vì
Thượng Quan Lăng “thật sự” bảo hộ chăm sóc cho hắn thật quá tốt đi.“Ta
muốn diệt Kim quốc của hắn!!!!!”
“Hoàng Thượng!” Ất nghe được hảo ngôn tráng khí của Thượng Quan Thiên
lại kinh hãi đổ mồ hôi hột. Còn chưa ra khỏi địa phận Kim quốc, đệ đệ
chủ tử lại nói ra hào ngôn như vậy, thật là làm hắn không biết phải nói
gì.
Cũng không biết bắt đầu tự khi nào, trong lòng Ất không còn Ngọc quốc,
thiên hạ, Ngọc đế, mà chỉ có một chủ tử — Thượng Quan Lăng mà thôi. (ND: Thôi rồi, chúc mừng một em gà ri sập bẫy)
“Hoàng Thượng!” Đinh vén trướng lên, khom người tiến vào, đầu tiên ôm
quyền chắp tay thi lễ với Thượng Quan Thiên, sau lại nhìn về phía Ất,
giọng nói trong vắt: “Nhị ca, ta muốn đi Ngôn quốc!”
“Đinh,” Ất hơi nhíu mi, chậm rãi nói: “Việc này không thể so với bình
thường, hơn nữa bên người hoàng thượng cũng cần người hầu hạ, Sở Sở quận chúa lại……”
“Nhị ca! Huynh không phải muốn một mình đi đón chủ tử trở về chứ?! Huynh –” Đinh thiếu chút nữa phun ra hai chữ “Ích kỷ”.
“Đinh! Làm càn!” Ất đôi mắt xa thẳm phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói: “Trước mặt hoàng thượng, chớ có láo xược.”
Thượng Quan Thiên không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hắn chỉ cảm thấy
cảm nhận của mình cũng như Đinh, không khỏi nổi lên lòng thông cảm với
hắn, mở miệng nói quân vô hí ngôn: “Đinh, trẫm cho phép ngươi đi!”
Đinh nghe vậy cực kì sửng sốt, rồi lại cuống quít quỳ xuống, vui vẻ cười tạ ơn: “Tạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng anh minh a! Ha ha!”
Thượng Quan Thiên được Đinh khen như vậy một phen, mặt nhất thời đỏ lên, trong lòng vô cùng sung sướng, đắc ý khỏi phải nói.
Ất với hai “hài tử” này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười. Xem ra chỉ có thể bảo Giáp cùng Bính bảo hộ xung quanh Ngọc đế.
Ất nhìn về phía Thượng Quan Thiên, cất cao giọng nói: “Còn thỉnh Hoàng
Thượng soạn một bức thư, thuộc hạ sẽ gửi tới Vân Lăng vương.”
“Nội dung gì?” Thượng Quan Thiên chớp chớp hai tròng mắt màu xanh biếc, hỏi.
“Ngọc quốc cự tuyệt hòa thân.” Ất thản nhiên nói, không chút để ý.