“Không.” Vô Ngôn đáp ngay không hề suy nghĩ, nhưng trong khoảnh khắc khi ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Vân, y cũng đồng thời nhìn thấy bầu trời
sao bên ngoài cửa sổ, nhất thời y bỗng giật mình. “… Lại sáng rồi!”
Khóe môi Âu Dương Vân tựa hồ cong lên đôi chút, mặc dù xem ra độ cong
chỉ rất nhỏ, thời gian chỉ thoáng chốc, nhưng đã lâu lắm rồi chưa thấy
biểu cảm này. Từ khi người nào đó đột ngột từ trần, từ khi hắn lại luyện 《 Thanh Tâm Quyết 》.
Trầm mặc hồi lâu, Âu Dương Vân lẩm bẩm như đang tự nhủ với mình: “Cô có phần không muốn luyện 《 Thanh Tâm Quyết 》nữa.”
Nếu như người ấy còn sống, vì sao phải đoạn tuyệt, từ bỏ tình yêu?
Trong lòng bao ý nghĩ xáo trộn, Âu Dương Vân vẫn giữ thói quen thầm niệm 《 Thanh Tâm Quyết 》.
…
Đương vào độ rét đậm, sắp sửa đến sinh thần Hiên Viên Tiêu, thời tiết
như cố ý trêu tức hắn, ngày nào cũng tuyết lớn, ngày nào cũng rét căm
căm, nhất là ban đêm, quang cảnh Bắc quốc, đóng băng ngàn dặm, tuyết rơi vạn dặm.
Nửa tháng trước Hiên Viên Tiêu sai người làm một chiếc lò sưởi cho Đông
Noãn Các của ta, mặc dù khắp nơi trong cung nghiêm cấm lửa đề phòng hỏa
hoạn.
Ta nằm trên chiếc giường êm ái cạnh lò sưởi, Tiểu Tuyết đốt lò sưởi lên, lại bưng cho ta bát canh gừng, sau đó lặng lẽ đứng đằng sau ta.
“Chủ tử…” Một lúc lâu sau, ta đã uống xong bát canh gừng khó nuốt đó, Tiểu Tuyết mới thong thả cất lời.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Chuyện gì?”
“Sắp đến sinh thần Hoàng thượng rồi…”
“Ừ, ta biết.”
“Những chủ tử khác đều đang chuẩn bị quà mừng…”
“Ừ, ta biết.” Haha, ta cố ý trêu chọc nha đầu này.
“Chủ tử… Ngài…” Tiểu Tuyết chớp chớp mắt sốt ruột, “Ngài… aisssh…”
“Ha ha ha, em an tâm đi, ta đã chuẩn bị xong lễ vật, bảo đảm sẽ cho Hiên Viên bệ hạ mọi người sáng mắt!”
“Hả? !” Tiểu Tuyết trợn trừng mắt tỏ vẻ không tin lắm, “Mấy ngày qua
ngài toàn tới Dực Khôn cung, ít thì một canh giờ, nhiều thì nửa ngày nán lại chỗ đó, có thấy ngài đi chọn lễ vật cho bệ hạ đâu.”
Ta cười nói: “Đây chính là chỗ kỳ diệu, ha ha, ai cũng biết sẽ mất hết thú vị!”
“Vậy ngài… nói cho nô tì biết có được không?”
“Ấy~~ không thể nói không thể nói! ~~~ “
Lúc sắp sửa sang giờ tý, Sở Sở tới.
Thọ thần của Hiên Viên Tiêu tới gần, thủ vệ cửa cung được tăng cường
thêm, nên cũng hơi lơ là chỗ hậu cung này, ngày thường Sở Sở đến chỗ ta
cũng toàn là đêm khuya mới trở về, cho nên khi nàng đêm hôm khuya khoắt
tới đây cũng không ai cảm thấy kỳ lạ.
Khi Thượng Quan Sở Sở tiến vào, trông thấy Thượng Quan Lăng đang ngồi
trên giường nệm đối diện với lò sưởi, trong tay cầm cái túi hương màu
lục, ánh mắt chăm chú dịu dàng.
“Lăng Nhi, cái này là tỷ làm ư? …” Để tặng cho chàng sao?
Thượng quan Sở Sở đi đến bên cạnh lò sưởi, nhìn thoáng qua túi hương
trong tay Thượng Quan Lăng, đường thêu khéo léo, vừa nhìn đã biết hao
tốn tâm tư.
“Không phải.” Ta mỉm cười nhìn Sở Sở, biết nàng đã hiểu lầm, “Đây là
người khác làm tặng ta.” Đem cất kỹ túi hương vào trong người.
“Thêu thùa giỏi quá, rất xinh xắn.” Thượng Quan Sở Sở nhẹ nhõm hẳn, bất giác ca ngợi một câu.
Ta chỉ cười cười, không nói gì.
Thượng Quan Sở Sở đứng đối diện với Thượng Quan Lăng, nhìn ánh lửa màu
cam hắt trên mặt Thượng Quan Lăng, khiến gương mặt trắng bệch đến trong
suốt toát lên vẻ hồng hào khỏe mạnh. Sở Sở nhận ra thân thể Thượng Quan
Lăng vẫn không khá lên, cho dù ngày ngày ăn uống tẩm bổ, gương mặt trắng ngần lúc trước vẫn ngày một nhợt nhạt trong suốt, đột nhiên trong lòng
Thượng Quan Sở Sở không khỏi xót xa.
“Lăng Nhi, rốt cuộc tỷ mắc căn bệnh gì vậy? Chẳng lẽ bị trúng độc?”
Ta giật thót, xua tay cười cười: “Ta sợ lạnh, đến mùa đông thường bị như thế.” Thực ra, suốt mùa đông số lần ta mặc quần áo mùa thu tính vỏn vẻ
chỉ trong một bàn tay.
Thượng Quan Sở Sở liếc nhìn ta, khẽ lắc đầu, sau đó xoay người tới chỗ chiếc ghế cách ta không xa rồi ngồi xuống.
“Thân thể tỷ như vậy có… đi được không?”
Thượng Quan Lăng chủ động muốn bỏ đi, Thượng Quan Sở Sở vui mừng, nụ
cười bao nhiêu ngày giả vờ cuối cùng tại thời khắc Thượng Quan Lăng yêu
cầu nàng giúp đỡ cô ta bỏ trốn mới thực sự đầy tràn trên mặt.
Nàng quyết định đêm nay mạo hiểm tán gẫu với Thượng Quan Lăng vài câu,
dù sao cũng sắp không còn được gặp lại nhau, nếu như cô ta có thể bỏ
trốn thành công ắt hẳn sẽ không trở về nữa, và sự ra đi của cô ta tất
khiến Hiên Viên Tiêu không thể tha thứ, với tính cách cao ngạo như thế
chàng tuyệt đối sẽ không đi tìm cô ta nữa.
Là vì Thượng Quan Sở Sở đố kị, bằng không khi đó nàng cũng sẽ không hạ
quyết tâm sắp xếp mình bị trúng độc, cũng sẽ không đem bí mật của cô ta
nói cho Yến Tứ Phương biết.
Nàng tự nói với bản thân rằng, không phải nàng ác độc, chỉ là nếm mùi đố kị mà thôi.
Đối với chuyện tình yêu của Thượng Quan Lăng và Đông Phương Cửu, có thể
sâu đậm như vậy, riêng điểm này nàng vừa hâm mộ lại vừa kính nể.
“Đương nhiên rồi! Ta nhất định phải trốn khỏi đây!” Ta nhe răng cười với Sở Sở, dáng vẻ như sói hoang về rừng.
“Sao tỷ lại muốn bỏ đi đúng hôm sinh nhật chàng?” Thượng Quan Sở Sở khẽ nhíu mày, “Chàng nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ…”
“Ta nghĩ mấy ngày đó hắn bộn bề nhiều việc, nào là sứ giả các nước, rồi
các đại thần, không rảnh để ý tới người ngoài như ta, ta đi rồi, hắn sẽ
không phát hiện ra ngay được.” Ta bình thản nói, Sở Sở gật đầu phụ họa.
Thọ thần Hoàng đế thật ra chỉ là lấy cớ, chủ yếu là có một vài người quan trọng tới cùng nhau trao đổi một số chuyện quan trọng.
Cho nên, hàng năm thọ yến của Hiên Viên Tiêu đều kéo dài liên tục ba
ngày, khách khứa tấp nập, sứ giả các nước thậm chí quốc chủ cũng đích
thân đến chúc mừng.
Huống chi lần sinh nhật này Hiên Viên Tiêu tròn hai mươi lăm tuổi, năm
năm mở tiệc nhỏ mười năm mở tiệc lớn mà, số người tới dự sẽ càng đông,
quang cảnh sẽ càng thêm náo nhiệt, ta hành động cũng sẽ thuận tiện hơn.
Thượng Quan Sở Sở lại hỏi: “Tỷ xác định sẽ đi đêm hôm sinh nhật chàng
sao? Muội sẽ sớm chuẩn bị tốt xe ngựa ở ngoài cung cho tỷ.”
“Ừ, cám ơn.” Ta nhìn vào ánh mắt Sở Sở mỉm cười với nàng, ngắm nghía tỉ
mỉ người chị em tốt đã từng lập lời thề đồng sinh cộng tử với ta. Sở Sở
nàng rất chân thật. Ta biết suy nghĩ của nàng, cũng thấu hiểu, biết rõ
quá khứ của nàng, cho nên càng thấu hiểu hơn. Ta khâm phục nàng có dũng
khí theo đuổi tình yêu, cũng bội phục nàng vì điều đó mà phải trả giá.
Cho nên, ta sẵn lòng giúp nàng, cho nên, có vài chuyện ta chấp nhận mình không nắm rõ.
“Lăng Nhi… Tỷ có muốn cùng muội tặng quà mừng cho chàng xong rồi hẵng đi không? Khi đó tiệc tối vẫn chưa kết thúc, không muộn đâu.” Thượng Quan
Sở Sở nghẹn ngào, “Mấy ngày nay tỷ khổ cực như vậy lại không thể…”
Ta cười nhạt một tiếng: “Sở Sở, ca khúc đó, điệu múa đó chỉ thích hợp để muội múa cho hắn xem, hát cho hắn nghe, hắn là quân vương của muội.”
Qua hồi lâu sau Thượng Quan Sở Sở mới lên tiếng “Cám ơn”, giọng lí nha lí nhí.
“Vậy muội đi đây.” Thượng Quan Sở Sở không dám ở lại lâu, cuộc trò
chuyện đêm nay khiến trong lòng nàng có cảm giác ăn năn buồn bã.
Nàng bước nhanh đi tới cửa, lúc này sau lưng nàng đột nhiên truyền tới
một tiếng nói, “Sau khi ta đi rồi muội hãy bảo trọng. Hiện tại các phi
tử bên người Hiên Viên Tiêu phần lớn đều là những người hắn không thể
không thu nạp, xinh đẹp vô song có, gia thế hiển hách có, thông tuệ
thanh tú có, nhưng khoan dung nhân ái lịch sự tao nhã thì chưa thấy đâu. Sở Sở, vạn sự phải tránh không được quá nổi bật, đắc sủng chớ nên kiêu, không được tự cho mình là tôn quý, chớ nên cậy thế hiếp đáp người, biết vinh giữ nhục, ở ngôi cao giữ ngôi dưới, khiêm tốn tự ti, lánh xa đứng
ngoài vinh nhục, tâm không vướng bụi vinh nhục, tất sẽ không có tâm ‘Đắc chi nhược kinh, thất chi nhược kinh’.” (~ được cũng sợ, mất cũng sợ)
Thượng Quan Sở Sở quay đầu, trông thấy đối phương vẫn đương dõi theo
nàng, trong phút chốc hốc mắt đỏ bừng, nghẹn lời, không biết nên đáp lại thế nào cho thỏa.
Ta nói như vậy là muốn Sở Sở hiểu rõ chân tướng người nàng yêu là một kẻ thế nào, cả đời nàng sẽ sống trong hoàn cảnh thế nào, cuộc sống của
nàng không phải truyện cổ tích, cũng không phải tiểu thuyết.
Người nàng yêu là bậc đế vương lấy giang sơn xã tắc thiên hạ làm trọng,
là bậc quân chủ lấy trái tim chia thành vô số mảnh phân phát đều.
Nàng phải hiểu mối tình nàng lựa chọn này vĩnh viễn sẽ không có hạnh
phúc hơn, mà chỉ càng lúc càng bất lực, trái tim ở trong thâm cung vĩnh
viễn sẽ không có ấm áp hơn, mà chỉ càng lúc càng chết lặng.
Khi người bạn đối diện luôn luôn chỉ có một mình hắn, còn người hắn đối
diện mãi mãi không thể chỉ có duy nhất một mình bạn, trái tim bạn cuối
cùng cũng sẽ mất thăng bằng.
Rất lâu, Sở Sở mới cất lời, giọng nói mang theo hơi lạnh của mùa đông,
“Muội biết, muội từng lưỡng lự, nhưng muội không sao lựa chọn từ bỏ
được.”
Vậy thì tốt, nàng hiểu rõ là tốt rồi. Ta tự nhủ trong lòng.
…
Mọi chuyện tiến hành dường như rất thuận lợi, ông trời có vẻ như bắt đầu phù hộ ta. Hiên Viên Tiêu hình như chưa phát hiện ra mưu kế của ta, đối với ta vẫn như trước, ngày nào cũng ghé qua thăm Trường Lạc cung, hoặc
là dùng chút điểm tâm, hoặc là cùng ăn bữa tối với ta, có điều hành vi
ngày hôm qua của hắn có hơi kỳ cục, bởi lẽ hắn nhìn ta chằm chằm với ánh mắt hằn học, hỏi có chuẩn bị lễ vật cho hắn hay không.
Ta tức thì phá lên cười, rốt cuộc gương mặt nhợt nhạt của ta cũng được
nhuộm chút sắc hồng, nhưng sau đó ta phát hiện ta không sao cười nổi khi đối mặt với hắn.
Không có lễ vật…
Nhưng nếu như coi việc bỏ đi là…