Âu Dương Vân vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, nhưng trong lòng bỗng nổi lên một ý nghĩ giết người, bất đắc dĩ ép buộc bản thân nhắm mắt lại, âm thầm niệm 《 Thanh Tâm Quyết 》 để áp chế ác niệm trong lòng.
Một kẻ âm thầm áp chế, một kẻ nhẹ nhàng nói: “《 Mạch Tuyệt Thần Công》 là bí kiếp của Ngôn Quốc ta, nhưng thất truyền vào đời tổ phụ, sau đó
được. . . Âu Dương Vô Ngôn tìm về, y luyện tới tầng thứ tư nhưng lại
không thể đột phá lên nữa, nguyên nhân chính là. . . Ha ha, 《 Mạch
Tuyệt》 cần phối hợp với 《 Thanh Tâm Quyết 》 mới có thể đại thành công,
mà tu luyện 《 Thanh Tâm Quyết 》 tất phải bắt đầu từ lúc còn nhỏ. Không
biết vương đệ đã bắt đầu tu tập 《 Thanh Tâm Quyết 》 từ lúc mấy tuổi?”
“Cô đã nghe đủ những lời nhảm nhí của ngươi rồi, ngươi có thể đi. Nếu
không, thì đừng trách sao Cô không niệm tình cũ!” Âu Dương Vân từ từ mở
mắt ra, nhìn thẳng vào Âu Dương Yến, ra lệnh đuổi khách.
Đôi đồng tử màu tím của Âu Dương Yến long lanh, không hề có chút sợ hãi
nào, cười nhạt nói: “Nếu cứ cố ép tu luyện 《 Mạch Tuyệt 》 mà không phối
hợp với 《 Thanh Tâm Quyết 》. . . có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma đó, vương
đệ của ta ạ.” Rồi chậm rãi đứng dậy, nói tiếp, “Vì một người như vậy, à
nhầm, là một người chết. . .”
“Ngươi câm miệng! ——” Âu Dương Vân từ trên vương tọa đứng bật dậy, hai tròng mắt ngân sắc đằng đằng sát khí.
“Vì nhớ đến một người đã chết mà bỏ đi nhiều năm khổ luyện, đáng giá
sao? Hmm?” Âu Dương Yến nét cười càng rõ, “Vương đệ sợ bản thân thực sự
tuyệt tình tuyệt ái? Sợ bản thân lúc có được chiếc quan tài đó trong
lòng sẽ không còn cảm giác? Sợ trong lòng mình người kia sẽ trở thành
giống như tất cả vạn vật khác? Ha ha. . . Hoa là hoa, cây cỏ là cây cỏ,
chim muông là chim muông, con người chẳng qua cũng chỉ là con người mà
thôi, những thứ này trong mắt vương đệ có gì khác biệt sao?”
Hơi thở Âu Dương Vân bắt đầu bất ổn, hô hấp từ từ dồn dập, hai tròng mắt ngân sắc thoắt cái đã nhuốm đỏ.
“Ha ha, vương đệ à, đừng quá kích động, mấy ngày trước ta vừa mới cứu
đệ, nếu như lại để tẩu hỏa nhập ma một lần nữa, sợ là thần tiên cũng khó cứu à! ~~~ “
Âu Dương Vân vung mạnh tay áo, quát to: “Cút ——” nắm tay trong tay áo siết chặt, không một khe hở.
Âu Dương Yến mỉm cười, ưu nhã xoay người, ung dung bước ra ngoài, rời khỏi Vương trướng.
“Vương đệ, ta hảo ý nói cho đệ biết, người trong lòng đệ bởi vì cứu một
tên nam nhân khác mới chết thảm như thế. Tên đó chính là —— Đông Phương
Cửu.”
Âm thanh ù đi.
Âu Dương Vân chán nản đứng một mình trong vương trướng, để che đậy nỗi
đau đớn vô hạn trong lòng, hắn lại niệm 《 Thanh Tâm Quyết 》 một lần nữa.
Nếu như không có nàng, vậy thì tuyệt tình tuyệt ái, quên đi thất tình lục dục, cũng có sao đâu.
Trong lòng tỉnh táo chút ít, trong mắt lạnh đi chút ít, tình cảm giảm bớt đi nhiều.
《 Thanh Tâm Quyết 》 thanh ngô tâm, đoạn ngô niệm, xá ngô ái, không dư
sinh. (dọn sạch trái tim ta, đoạn tuyệt mọi ý niệm của ta, từ bỏ tình
yêu của ta, sống cuộc đời không vướng bận)
Thời gian chậm rãi trôi đi, thoáng chốc đã là mùa xuân.
Tuyền Trấn, một trấn nhỏ sát biên giới Thương Mân, phía tây nam giáp với Lương Quốc.
Trong trấn chỉ có một khách sạn nho nhỏ nhưng vì địa lý vị trí đặc thù của nó mà vô cùng ồn ào, náo nhiệt.
Tại một vị trí ngồi gần cửa sổ, là một vị thiếu niên tuấn mỹ có khuôn
mặt thanh tú, ngồi bên cạnh thiếu niên là một cậu bé khoảng chừng mười
ba, mười bốn tuổi, tay không an phận kéo ống tay áo của thiếu niên,
miệng bi bô không ngừng.
“Theo ta về Cửu Trọng Sơn đi, có được không? Đi mà, có được không! ~~~ “
“Mệt quá, chẳng phải sư phụ ngươi không cho phép chúng ta đi Lương Quốc
sao? Đừng quên Cửu Trọng Sơn chính là núi ở Lương Quốc đó!”
“Ngươi —— hừ —— “
“Ha ha, Vô Cầu? Giận rồi hả?” Ta vỗ vỗ đầu Vô Cầu, dụ dỗ nó, “Nếu không ta dẫn ngươi đi Tây Vực, đến Sinh Tử Cốc?”
Vô Cầu khẽ đảo tròng mắt, liếc nhìn ta một cái, nói: “Tỷ gạt người!”
Ta sửng sốt nhìn Vô Cầu, lại ghẹo nó: “Ngươi không muốn xem nơi sư phụ
ngươi sinh trưởng có hình dáng thế nào sao? Không muốn đi bái tế sư tổ
ngươi hả? Hừ, cái tên tiểu tử nhà người thật là đồ vô lương tâm!”
“Nhưng. . . Nhưng mà đi Tây Vực phải đi thuyền lớn, phải vượt biển! Hơn
nữa, tỷ lại không biết đường!” Dứt lời, còn đáp trả lại ta một ánh mắt
nhạo báng “tỷ là đồ mù đường”.
“Xí! ~ nếu như ta muốn đi, lúc nào chả có biện pháp!” Đừng quên, ta
chính là “Thần” của ngươi! Vỏ não của thằng nhóc khó ưa này đúng là
không đủ nếp nhăn mà!
Đột nhiên, tại một chỗ ngồi cách bọn ta không xa có vài người nói chuyện rộ lên. Ta vốn không để ý mấy chuyện bát quái chốn giang hồ, nhưng bọn
họ lớn tiếng “mời mọc” như vậy, ta không nghe chẳng phải là không nể mặt mũi bọn họ hay sao?
Vì vậy, ta liền vểnh tai lên nghe ngóng. . .
“Các ngươi có biết tháng trước đã xảy ra những chuyện trọng đại gì
không?” Một người để râu quai nón, trông đầy khí thế của một tráng hán,
ấy thế mà lại là kẻ bát quái nhất.
Ba người còn lại trong bàn đều nhìn về phía tráng hán, chờ hắn nói tiếp.
Đưa ba ngón tay ra, tráng hán cười toe toét, nói: “Ba việc trọng đại!”
“Tống huynh! Nói đại đi, đừng có úp mở nữa!”
“Ha ha. Chuyện thứ nhất, Trưởng công chúa Ngọc Quốc đột ngột qua đời.”
“Haizz, chuyện này ai chẳng biết! Dân chúng Ngọc Quốc kể cũng thảm
thiệt! Mặc áo tang ba tháng! Trong vòng hai năm không được cưới gả! Vậy
là sao chứ! Có phải Hoàng Đế chết đâu!” Một người tỏ ý bất bình nói
tiếp.
Ặc. . . Tiểu Thiên Thiên sao có thể làm như vậy chứ? Thế này chẳng phải
khiến vạn dân căm hận ta sao? Lúc “sống” danh tiếng vốn đã không tốt
rồi, giờ đến cả “chết” rồi mà còn phải bị vạn nhân mắng chửi! Sao mà ta
thảm dữ vậy. . .
“Không thể tin được, cái này là gì chứ, nghe xong còn tưởng rằng người
chết không phải là tỷ tỷ của tiểu hoàng đế kia, mà là lão bà của hắn
chớ! Ha ha. . .”
“Oh ha ha ha. . .”
Đám người này thật thô tục, tức chết ta rồi, dám bóp méo tỷ đệ tình thâm của bọn ta như thế! Một đám người bảo thủ.”
“Chuyện thứ hai —— Ngôn Quốc Ngọc Quốc khai chiến.”
“Đây cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì, đánh nhau cả nửa tháng rồi, ai chẳng biết chớ.”
“Aizzz, xem ra thiên hạ này lại không được yên ổn nữa rồi!”
“. . . Đúng vậy, đúng vậy. . .”
“Ha ha, nhưng vì sao khai chiến, nguyên nhân khai chiến các ngươi có
biết không?” Râu quai nón cười nhăn nhở, nhìn chằm chằm mọi người.
Ngoại trừ ba người cùng bàn lắc đầu lia lại ra, toàn bộ cả khách điếm, ai nấy đều ngoảnh cổ nhìn về phía râu quai nón.
“Chính là vì cái cô công chúa Ngọc Quốc đã chết kia!”
“Gì! ——” mọi người đều kinh ngạc sửng sốt.
“Ta có một huynh đệ là người Ngôn Quốc, hắn chỉ là một văn nhân, mở
miệng chỉ biết ‘chi, hồ, giả, dã’ (*), thế nhưng tháng trước lại bỗng
dưng bị bắt đi sung quân, chính là bởi vì Ngôn Vương muốn khai chiến với Ngọc Đế, thề rằng phải đoạt lại vương hậu của hắn!”
(*) là những trợ từ mà các văn nhân hay dùng.
“Vương hậu của Vân Lăng Vương?”
“Vậy liên quan gì đến Thượng Quan Lăng đã chết?”
“Ta biết, ta biết, Thượng Quan Lăng thiếu chút nữa đã gả cho Vân Lăng
Vương, nhưng trong ngày đại hôn lại biến mất, còn Vân Lăng Vương không
hiểu sao lại hoãn lại ngày thành hôn.”
“Nhưng Thượng Quan Lăng đã chết rồi, huống hồ hôn sự này lại chưa kết thành, sao là vương hậu của Ngôn Vương được?”
Râu quai nón cười đắc ý, oang oang nói: “Ngôn Vương người ta nói rằng——
Thượng Quan Lăng, sống là vương hậu của hắn, chết cũng phải chôn cùng
huyệt với hắn!”
“Xì hìhì —— “
Giọng cười không nhịn phụt ra này cũng chỉ có thằng nhóc ngu si không biết lễ phép kia có thể làm ra thôi.
Ta đột ngột chuyển hướng, nhìn về phía mọi người đang chỉa mũi dùi vào
bọn ta khẽ gật đầu, cười nhạt, tỏ ý áy náy, ánh mắt mọi người lúc này
mới rút ra khỏi người bọn ta.
Một giây sau, một tay ta lén lút nhéo lên cánh tay thằng nhóc Vô Cầu,
hung hăng véo một cái, còn tay kia rất chính xác bịt chặt luôn cái miệng của nó, cười hì hì khoái trá nhìn tên tiểu tử vì đau quá không chịu nổi mắt đã rưng rưng, 「©xmydux.wordpress.com」 ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng
nói: “Đi theo ta, thì phải tỏ ra thông minh một chút, hai chúng ta
không một ai biết võ, lỡ trêu chọc bọn thất phu, ta có thể bỏ chạy nhanh hơn ngươi, tự ngươi nên suy nghĩ làm thế nào!”
Buông tay ra, Vô Cầu nhìn ta thút thít vẻ oan uổng, đôi mắt to chớp
chớp, trách ngược lại ta: “Thôi đi! Nếu không có ta bảo vệ, trên đường
đi tỷ đã bị đùa giỡn mấy lần rồi? Bỏ chạy thì có tác dụng gì?”
Ta. . . nhịn. Chẳng phải chỉ là biết hạ độc thôi sao? Có gì hay đâu! Xí, bà đây đâu có lạ gì!
“Aizz, Tiểu Lăng Nhi, thật không ngờ Diêm Vương đối với tỷ thật là si
tình, không chỉ phát cuồng vì tỷ, mà ngay cả chết cũng muốn chôn cùng
với tỷ! Ai da ~~~ ta bị hắn làm cảm động mất rồi~~~~ ô ô ~~~” Vô Cầu một mặt giả khóc, một mặt nhìn bộ mặt nổi đầy gân xanh của ta mà cười trộm, “Nhưng ta vẫn cảm thấy sư phụ ta tốt nhất! Ha ha, Tiểu Lăng Nhi tỷ gả
cho sư phụ ta thì thế nào? Sau này, toàn bộ ma y quán đều do tỷ quản lý, rất uy phong nha!”
Ta liếc thằng nhóc khó ưa kia một cái, túm lấy vạt áo nó kéo lại, dán
sát vào tai nó, nói giọng dữ tợn: “Thứ nhất, ngươi phải tôn xưng ta là
‘sư phụ’, đừng quên thân phận ta hiện tại chính là ‘Ma Y’!” Dừng một
chút, “Thứ hai, ‘Tiểu Lăng Nhi’ cũng không phải để dành cho ngươi gọi!
Cho dù ta không làm ‘sư phụ’ của người, ngươi cũng phải tôn kính gọi ta
một tiếng ‘tỷ tỷ’! Hừ, không bắt tên tiểu tử xấu xa nhà ngươi gọi ta là
‘a di’ là đã dễ dãi với ngươi lắm rồi!”
“Cái bà già này. . . dám ăn hiếp ta. . .” Vô Cầu bất mãn ngước mắt nhìn ta.
“Hắc hắc.” Ta cười. Ăn hiếp ngươi? Ai biểu ngươi nhỏ làm chi? Không ăn hiếp ngươi ta còn ăn hiếp được ai, đúng hong?
Ở bên đây, ta và Vô Cầu đấu võ mồm càng đấu càng vui, ở bên kia câu chuyện bát quái cũng càng lúc càng xôm tụ.
“Tống ca nói gì?”
“Tống đại ca, huynh vừa nói cái gì không giống?”
“Lão Lương đã tước bỏ binh quyền của Đông Phương Cửu?”
“Cửu vương gia bị giam lỏng rồi ư?”