Sao nào, giờ lại muốn ăn sống nuốt tươi ta sao?
Ta ngoái đầu nhìn Sở Sở mỉm cười an ủi, sau đó liền thản nhiên đi đến
chính giữa điện, tìm một nơi càng dễ gây chú ý mà đứng, hắng giọng lấy
hơi, hướng Đại Quốc Sư mỉm cười không nói, ngược lại đối với mọi người
lại khẳng định: “Đúng vậy!”
“‘Đúng vậy’ cái gì?” Đã có người nhẫn nại không được gặng hỏi.
“Vô Ngôn quốc sư nói không sai. Không khéo, Thượng Quan Lăng cũng có
nghe qua ‘Thần chỉ’ rồi.” Tầm mắt ta từ từ đảo qua hết thảy người trong
điện, đương nhiên có cả ánh mắt vàng thoáng chút kinh thường của Hiên
Viên Tiêu, và đôi mắt đen luôn có thâm ý khác của Đông Phương Cửu, “Thần nói: Ai có được ngọc, nắm giữ càn khôn.” Ta cố ý dừng một chút rồi mới
nói tiếp, “Không biết…’Ngọc’ mà “Thần chỉ” nói với Thượng Quan Lăng có
phải cũng giống như nói với Quốc sư chăng?” Khiêu khích quay qua Vô Ngôn muốn gây hấn, nhíu lông mày, ta thật muốn xem “Ngọc” của ngươi chỉ cái
gì!
Vô Ngôn chỉ khẽ cười một tiếng: “Dĩ nhiên là ‘Xích ngọc’, chẳng lẽ ‘Thần chỉ’ còn có thể có cái khác hay sao?”
Ngất! Quả đúng là cái đồ hồ ly tinh ngàn năm! Đem viên gạch ném trở lại
cho ta! Được, cứ xem như ngươi thực sự có “thần chỉ” đi! Ngươi trước giờ vốn chỉ là một tên Quốc sư chết tiệt không tồn tại, ta cho ngươi đắc ý!
“‘Thần chỉ’ đương nhiên không khác, cái khác chỉ có thể là lòng người mà thôi.”
Trong điện nổi lên chút xôn xao, những ánh mắt lúc trước nhìn ta cay
độc, trong phút chốc liền biến thành săm soi nghiên cứu, giống như dùng
sức nhìn chằm chằm sẽ có thể xuyên thấu quần áo ta xem rốt cuộc có cất
giấu Xích ngọc làm của riêng hay không!
“Như Thượng Quan Lăng vừa mới nói qua ,‘Xích ngọc’ đã thất lạc mười lăm năm trước rồi.”
Lại là một loạt âm thanh ồn ào bàn tán, bọn họ quả nhiên không tin.
“Bất quá, Thượng Quan Lăng còn nghe nói một câu ‘Thần chỉ’……” Ta lại
thành công tập trung ánh mắt mọi người, “Thần nói: Ngôn niệm quân tử ôn
như ngọc.” (Mến người quân tử ôn hòa như ngọc.) Nói xong, ta nhanh chóng trở về chỗ ngồi.
Đương nhiên, mọi người trong điện đều trợn mắt há mồm, trăm mối vẫn
không có cách giải, chỉ có Vô Ngôn ném cho ta một ánh mắt vừa như khâm
phục vừa như cảnh cáo.
Hắn rõ ràng hiểu được ý tứ của ta. Thật thông minh, ngay cả ta lúc sáng
tác tại chỗ cũng không thể nghĩ nhiều như thế, vậy mà hắn lại có thể lập tức liên hệ đến “bản thân”. Ai da, người này nếu bộ não cứ xoay chuyển
nhiều quá, kỳ thật rất dễ dàng bị sập bẫy a!
Lúc này Vân tiên nhân đành miễn cưỡng mở miệng, thanh âm như cũ trong trẻo nhưng lạnh lùng, không chút cảm xúc.
“Các vị, chốc lát còn có ‘chu quả’ của Ngôn quốc đặc biệt dâng lên để thưởng thức.”
Âu Dương Vân thản nhiên buông một câu, làm cho mọi người đang đắm chìm
trong quyền dục hơi chút định thần trở lại. Chỉ là, bữa tiệc tối nay có
tiếp tục cũng bớt đi vài phần tư vị. Mọi người đều đang quan tâm đến cái câu “Thần chỉ” bâng quơ nhằm hãm hại Ngôn quốc kia của ta.
Ta đang ăn chu quả thơm ngon, cho vào miệng liền tan ra ngọt lịm, ta lại ăn thêm quả nữa, những nam nhân dục vọng đen tối kia chắc là ăn uống
chẳng ngon lành gì nữa! Ánh mắt tham lam hướng tới chỗ Hiên Viên Tiêu,
Đông Phương Cửu cùng Vân tiên nhân đều không thấy phản ứng gì.
Ah, quên chưa nói, trong [Tứ phân thiên hạ ] này, còn có vài nước phụ
thuộc nho nhỏ, cũng là theo lời vàng ngọc của ta có vài nguyên nhân
khiến sớm phân tách ra ngoài phiên bang.
Không ngờ một câu ‘tiên tri’ giả thần giả quỷ của Vô Ngôn và một câu
‘thần chỉ’ vô căn cứ của ta, lại khiến các tiểu quốc vốn an phận bắt đầu rục rịch, đối với bọn họ mà nói đây phải chăng là một chuyện tốt.
“Xích ngọc”, chính là thứ ba vị nam tử tuấn mĩ kia muốn cướp, thế nên
các ngươi cũng đừng có làm loạn a! Có trái ngon cũng chẳng đến lượt các
ngươi đâu!
Hiên Viên Tiêu sẽ tiêu diệt quốc gia các ngươi, Đông Phương Cửu sẽ diệt
sạch tộc nhân các ngươi, về phần Vân tiên nhân thì… sẽ làm cho các ngươi chết cóng a!
Đang suy tư, ta bất giác lại cầm một chu quả cho vào miệng, nhưng lại bị một bàn tay ngăn lại.
“Lăng nhi, đừng ăn nữa.” Lời nói vô cùng ôn nhu này, đương nhiên là hảo tỷ muội Sở Sở của ta nói.
“Còn ăn nữa, ngày mai ngươi sẽ biết mùi!” Lời nói không giống người nói này, dĩ nhiên là từ miệng Hiên Viên Tiêu mà ra.
“Aizz, ngày mai trái tim ta lại phải vì Lăng nhi mà đau đớn……” Lời nói
ghê tởm như vậy, xác định nhất định cộng thêm khẳng định là do tên ngu
ngốc Đông Phương Cửu kia phun ra rồi!
Ôi chao ~ ôi chao ~! Ta ném cho tên Đông Phương Cửu một ánh mắt căm
ghét, đúng lúc đón nhận ánh mắt tư tình của hắn, không nhịn được rùng
mình nổi hết cả da gà.
“Công chúa, ‘Chu quả’ rất bổ, không nên ăn quá nhiều. Nếu Công chúa
thích, Âu Dương mỗi ngày phái người mang tới tiểu các tặng người.” Thanh âm mềm mại dễ nghe, chỉ có thể là Vân tiên nhân nhà ta nói mà thôi! Ta
lập tức đáp lễ hắn bằng ánh mắt tràn ngập thâm tình cùng cảm kích. Cũng
không biết hắn có thấy trong mắt ta gợn sóng~ sóng~ sóng~ sóng~ nước thu hay không a~!
Vân tiên nhân nở nụ cười, hắn cười rồi. Ai da, tiên nhân lại cười với ta ư! Hắn thật sự quá đẹp, khi cười lại càng không gì sánh được. Xong rồi, ta tám phần là thất thủ rồi! Không thể nào a, không thể thành như vậy
được! Nơi này cũng không phải nơi để ta ở lâu, tỉnh tỉnh, Thượng Quan
Lăng ngươi mau tỉnh lại cho ta!!!
Trời ạ, ta sao lại tự xưng Thượng Quan Lăng?! Ta…… Ta……
“Nghe nói trưởng công chúa từng đứng trước mặt Ngọc đế trước khi tạ thế
mà thề rằng có thể phụ tá đệ đệ Thượng Quan Thiên yên vị Ngọc đế, trong
vòng trăm năm không ai dám phạm thiên uy Ngọc quốc. Vô Ngôn hiếu kì…lời
nói ấy của công chúa thật sự là có khát vọng như vậy, hay chỉ là để làm
yên lòng Ngọc đế sắp đi về cõi tiên?”
Cái tên Vô Ngôn kia, có phải không muốn cho ta yên ổn mà ăn bữa cơm hay
không?! Những lời kia là “Thượng Quan Lăng” nói, không phải ta nói nha,
nàng có cái khát vọng hay không ngươi đi mà hỏi nàng, mau mau tìm bảo
đao mà kề sát cổ, ngươi sẽ rất nhanh mà có được đáp án a!
“Quốc sư đại nhân, hình như đây là — dạ tiệc mà?” Ta thẳng thừng biểu đạt những bất mãn tích tụ trong lòng nãy giờ.
Mắt thấy Vân tiên nhân định mở miệng giải vây cho ta, nào ngờ tên ngốc
Đông Phương Cửu chết dẫm kia đã tiếp lời rồi, rõ ràng là cùng một giuộc
với lão hồ ly tinh Vô Ngôn kia mà!
“Đúng đó, bổn vương cũng rất tò mò về trí tuệ vô song của Ngọc quốc
trưởng công chúa, nên cũng muốn biết biện pháp gì có thể làm cho Ngọc
quốc trăm năm an khang a?”
Biện pháp gì?! Chính là đem hai cái kẻ bại hoại là ngươi cùng Hiên Viên
Tiêu giải quyết hết đi, không chỉ có Ngọc quốc an khang mà khắp thiên hạ đều yên ổn!
Vô Ngôn lại chen vào nói: “Vô Ngôn thân là quốc sư, có trách nhiệm phân
ưu với vương của ta, nếu có được sự chỉ giáo của trưởng công chúa thì
cũng là cái phúc của Ngôn quốc ta.”
Nụ cười rõ ràng y hệt như một tên gian thần, lại còn muốn giả dạng bộ dáng trung thần nữa! Thật đáng xấu hổ!
Những lời rì rầm lại bắt đầu xôn xao hết đợt này đến đợt khác, nhưng bọn họ chủ yếu đều đã nhất trí, chính là chờ ta xấu mặt mà. Tuyệt đại đa số những người trong đại điện này đều cảm thấy một nữ nhân như Thượng quan Lăng “ta” thì có thể có cái kiến thức gì chứ? Có thể có cái khát vọng
gì a! Nhiều lắm thì cũng chỉ là một nữ nhân có chút thông minh ngoan độc mà thôi.
Mấy chuyện này, ta nhịn. Không phải là nhằm vào ta hay sao? Mấy thứ này
thì nhằm nhò gì so với những câu “trích dẫn kinh điển” ta nhận được lúc
bị hối bài! Thật càng làm ta cảm thấy thương tâm! Ha ha ha… Cũng quá coi khinh ta rồi! “Thượng Quan Lăng” hiện tại là ta, da mặt cực dày, cộng
thêm năng lực đối kháng sự đả kích, không thể đem so sánh với “Thượng
Quan Lăng” khoái sĩ diện kia đâu nha!
Phép khích tướng, đối với ta vô dụng! Muốn lời nói suông từ miệng ta? Cho ngươi đắc ý hả!
Chỉ là……
“Ngọc quốc có thể có cái gì, ngoại trừ ngọc ra, thì chính là mỹ nhân a……”
“Hắc hắc…… đúng đúng……”
“Công chúa thì sao nào, sớm muộn gì mà chẳng phải đi ‘hòa thân’……”
Ta không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết! Có người “miệng thối” ta không nghe!
“Dĩ nhiên là ‘Quốc phú binh cường’!”
Lời này thật không phải ta nói, miệng của ta bị thức ăn chiếm mất rồi!
Khẩu hiệu mạnh mẽ ôn nhu động lòng người như vậy là do Sở Sở nói.
Ôi~ không ngờ cái con cáo già Vô Ngôn này lại có thể làm cho người nhà ta rơi vào bẫy……