Tại sao tôi lại muốn đi dạo đến chỗ vị quý phi
nương nương này ư? Hà hà, rất
đơn giản, ký ức của tôi đối với hành vi gần như phát điên ép buộc tôi đến tẩm
cung của Hiên Viên Tiêu vẫn còn rất mới mẻ. Nếu không phải vì xuân dược của vị
quý phi nương nương này thì chắc tôi với Hiên Viên Tiêu cũng không đến nỗi ở
ngày đó liền trở mặt, còn tôi sẽ không hôn mê đáng xấu hổ như vậy, Sở Sở cũng
sẽ không...
Tóm lại, tôi đồng ý làm Đắc Kỷ, vậy Hiên Viên Tiêu hắn có đồng ý
làm Trụ vương
không? Hiện tại, yêu nữ không danh không phận, ngay cả thân phận cũng không rõ
ràng tôi đây muốn đến ‘khi
dễ’ phi tử của hắn, hắn còn có thể
ngồi xem mà mặc kệ không?
Đối với lời đồn tôi ngược đãi động vật đến chết
để uống máu, ăn thịt cũng chỉ lẳng lặng lưu truyền ở bên trong hậu cung. Cho dù
truyền tới tai của Hiên Viên Tiêu rồi nhưng nếu trên đại điện không có người
bàn tán thì Hiên Viên Tiêu cũng sẽ không chú ý đến. Vậy chẳng phải cái mũ ‘Đắc Kỷ’ này tôi mang chưa đủ tốt sao?
Hôm nay đúng lúc dạy bảo cung nhân dưới quyền Hoa
phi, tại sao không cùng cô ta gây hiểu lầm một phen?
Tôi tin tưởng cứ như vậy rất nhanh sẽ có nhân sĩ
chính nghĩa ở trên triều công kích thứyêu nữ như tôi.
Hoa Ức cung của Hoa phi nằm ở phía tây lục cung. Cũng
không xa Dực Khôn cung
của Sở Sở là mấy. Có lẽ tôi cũng nên đến thăm người chị em tốt này một chút.
Tôi cũng muốn hỏi cô ta làm sao mà Hiên Viên Tiêu
lại biết tôi không phải Thượng Quan Lăng? Tôi muốn hỏi xem tôi đối với cô ta như thế nào mà cô ta lại đối xử với tôi như vậy?
Xem ra ông trời cũng không thuận theo nguyện vọng
của tôi. Chỗ của Sở Sở ngày hôm nay không cần phải đi nữa.
Sát khí đằng đằng đang đi tới Trường Lạccung của
tôi kia không phải chính là Hoa quý phi xinh đẹp cao quý hay sao.
Cũng tốt, đỡ mất công tôi đi.
“Đây không phải Hoa phi nương nương sao? Tại sao
hôm nay lại có thời gian đến chỗ của ta thế này?” Tôi trưng ra bộ mặt tươi cười
mà nói.
Hoa phi ôm con thỏ cưng trong lòng, đi theo phía
sau là một đám cung nữ và thái giám.
Hoa phi đang rất tức giận tất nhiên đối với khuôn
mặt hớn hở của tôi không thèm để ý, đôi mắt hết sức xem thường, lạnh lùng nói:
“Đây chính là Lăng chủ tử tiếng tăm lừng lẫy trong miệng của bọn nô tài sao? Từ
trước tới giờ chỉ là nghe danh chứ chưa gặp mặt, hôm nay vừa thấy quả nhiên yêu
mị hơn người, không trách lại mê hoặc được tâm trí hoàng thượng.”
“Hoa phi quá khen, Lăng mỗ không dám nhận.” Tôi
khách sáo khiêm tốn nói, ánh mắt thành khẩn vạn phần, thuận tiện quét mắt về
phía Tiểu Tuyết đang nhịn không được muốn trả lời.
Hoa phi nhẹ nhàng vuốt con thỏ trong lòng, khóe
mắt hạ xuống, khẽ hừ một tiếng, lại nói: “Ngươi không dám? Thật không ngờ trong
cung này còn có chuyện ngươi không dám làm nha!” Đem con thỏ giao cho cung nữ ở phía sau, cô
ta tiến lên vài bước, nhìn tôi khinh thường, cao ngạo hỏi: “Không dám? Ngươi đã
làm gì đối với cung nữ của bổn cung? Ngươi không dám? Bây giờ mới hối hận sợ là
có chút muộn rồi?” Nhìn thấy tôi mặt không sợ hãi, đôi mày liễu của nàng ta
chau lại.
“Bổn cung nghe nói dạo này trong cung có con yêu
nữ phải dựa vào ăn thịt sống, uống máu tươi, ăn tim người thì mới có thể sống
sót. Lúc đầu bổn
cung chẳng thèm tin tưởng lời đồn đại đó, nhưng hôm nay không khéo lại để cho
cung nữ của bổn cung bắt gặp được. Yêu nữ kia không những không biết hối cải,
ngược lại còn tùy ý đánh mắng thậm chí muốn thử đầu óc cung nữ của bổn cung.
Ngươi nói – bổn cung có thể mặc kệ không
can thiệp hay không?”
Tôi cười cười, tầm mắt rơi xuống người cung nữ ôm
con thỏ đứng đằng sau lưng Hoa quý phi. Tôi từ từ đến gần, đối với cung nữ ấy
ôn nhu vươn ra tay phải nhẹ giọng nói: “Bắt nó cho ta.”
Cung nữ ấy nhất thời sửng sốt.
Ha ha, đừng ngu ngốc thế, tôi là muốn con thỏ trên
tay của cô.
“Đưa con thỏ này cho ta.” Tôi nhẹ giọng lặp lại
một lần.
Hoa phi giống như con mèo hoang xù lông xông đến
chỗ tôi, ra sức đẩy tôi một cái, tôi thiếu chút nữa thì ngã ngửa trên mặt đất.
Cũng may được Tiểu Tuyết đỡ lấy. Nền đất của Trường Lạc cung đều là đá cẩm thạch, thân
thể yếu ớt này của tôi nếu mà ngã xuống thì sợ là rất khó đứng dậy nha...
“Hoa phi nương nương, người làm sao lại đẩy chủ
tử nhà ta!” Tiểu Tuyết căm phẫn cuối cùng buột miệng nói ra.
“Ngươi, cái yêu nữ giết hại nhiều sinh mạng như
thế, hôm nay lại vươn nanh vuốt tới thỏ ngọc của bổn cung, ngươi thật sự tưởng
rằng bổn cung sợ người sao? Ngươi là cái thân phận gì? Ta khinh...”
Hoa quý phi rõ ràng là đã bị tôi trêu tức, hỏa
khí so với lúc mới tới tăng lên gấp bội, đám nô tài đứng sau lưng cô ta cũng nóng lòng xắn tay áo
lên rồi.
Chẳng lẽ họ là muốn đánh tôi để trút giận? Trong
lòng âm thầm kêu khổ thay cô ta,
nương nương ngốc, chỉ có vài cung nữ, thái giám mà muốn động
vào tôi thì có chút không biết tự lượng sức mình đó.
Không biết là Hiên Viên Tiêu bố trí ám vệ bảo hộ
cho tôi so với mấy thị vệ trong cung này còn lợi hại hơn sao? Mấy vị ở chỗ của tôi chỉ có bị đánh
tơi bời mà thôi.
Được thôi, tôi cũng không có ý định gây khó dễ
cho cô, chỉ muốn làm dơ bẩn một chút dáng vẻ
đoan trang của cô thôi. Hy vọng cô đừng tái diễn những chuyện ngu
xuẩn này, cái chủ ý nhảm nhí đáng bị chém ngàn đao như hạ dược để cầu sủng hạnh
đừng để bị tôi bắt gặp nữa.
Tôi nhẹ nhàng đẩy Tiểu Tuyết đang nâng đỡ tôi ra, nở nụ cười với Hoa phi, hỏi:
“Ta muốn con thỏ của nương nương, nương nương không bằng lòng cho ta sao?”
Hoa phi trừng lớn mắt hạnh không thể tin được,
quát: “Yêu nữ! Thỏ ngọc của bổn
cung há lại để cho ngươi giày xéo!”
“À..... à.” Tôi bất đắc dĩ thở dài, bi thương mà lắc đầu,
nâng tay xoa nhẹ chân mày, nheo nheo mắt, yếu ớt mở miệng nói: “Ta là chủ nhân
của Trường Lạc cung,
nghĩa là có rất nhiều chuyện không cần phải kiêng nể gì, miễn là Hiên Viên bệ
hạ không nói lời nào, cho dù ta có vô pháp vô thiên thì cũng không có ai làm gì
được ta. Đúng không?”
Tôi nháy mắt với Hoa phi, nhìn ngũ quan vặn vẹo
của cô ta, tôi cười nhạo một tiếng rồi nói tiếp.
“Nếu ta đã xin đồ vật của nương nương mà không
được, thì ta đành phải đoạt lấy.” Tôi không quay đầu lại nhưng ngầm hướng Tiểu Tuyết biểu đạt ý tứ: “Bảo ám vệ đi ra giúp ta
đoạt con thỏ này, kêu cung nhân Trường Lạccung giáo
huấn đám người dám làm phật ý tamột chút.” Tôi mỉm
cười lui về phía sau hai bước, vì bọn họ mở ra không gian thích hợp để vận động
gân cốt.
Lặng lẽ nhìn bộ dáng ngu ngốc của Hoa quý phi, nói: Thật ra cô nên cám ơn tôi, tôi đã không để
cho ám vệ giáo huấn cô một bài học.
Trên trán Tiểu Tuyết đổ một tầng mồ hôi mỏng, vội vàng lên tiếng, nói:
“Vâng, chủ tử.”
***
Tại Ngự hoa viên, hoàng cung Kim quốc.
“Không.... không hay rồi! Đại tổng quản, không hay rồi!~~”
Tiểu thái giám hoảng hốt chạy tới.
“Hô to gọi nhỏ trước mặt thánh giá như thế còn ra
thể thống gì!” Lộc Hải lớn tiếng khiển trách.
Vị tiểu thái giám kia lúc này mới nhìn thấy người
đứng phía sau Lộc Hải, bị dọa sợ vội vàng quỳ xuống: “Xin hoàng thượng thứ tội, nô tài đáng
chết.”
“Xảy ra chuyện gì?” Hiên Viên Tiêu hờ hững quét
mắt đến vị tiểu thái giám đang sợ hãi quỳ trên mặt đất, hỏi.
“Lăng.... Lăng chủ tử của..... Trường....Trường Lạc cung... bắt lấy con thỏ của Hoa
quý phi.” — Lời còn
lại chưa kịp nói ra miệng thìhoàng đế bệ hạ đã nhanh chóng lướt qua hắn mà đi.
Lộc Hải vội vã đuổi theo, Lăng chủ tử này nếu xảy
ra chuyện gì, thì ai cũng không gánh nổi.
***
“Hoàng Thượng giá đáo.”
Đằng kia một đoàn người đang hỗn loạn tức khắc im
lặng hết, chỉ còn....
“A.... a.” Hoa quý phi trốn thoát khỏi sự vây đánh của
cung nhân Trường Lạc cung, trông nhếch nhác không chịu nổi, tóc bay tán loạn
không ra hình dạng gì. Còn tôi thì mang theo nụ cười của người thắng lợi, ôm
lấy con thỏ ngọccô ta đã
từng yêu thích không rời tay đứng một bên xem. Dường như cảm thấy đã đánh đủ
rồi, mới chậm rãi lên tiếng ngăn cản trận đánh ‘Tiểu trừng đại giới’ đang được tiến hành.
Nhìn thấy cảnh này Hiên Viên Tiêu mạnh mẽ đè tay
lên trán, hắn thật sự là dở khóc dở cười. Nhìn thấy nàng vui vẻ hắn tự nhiên
cũng cảm thấy vui.
Dạo gần đây Thượng Quan Lăng không lúc nào là
không cắt tim hắn, khiến hắn cảm thấy đau thương chồng chất, vô bờ bến.
“Hoàng thượng!” Hoa quý phi được đỡ đứng dậy nhìn thấy
Hiên Viên Tiêu lập tức ủy khuất mà khóc lớn: “Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho
thần thiếp a!~~ Ô ~~”
“Đỡ nương nương trở về, truyền thái y tới khám
bệnh cho nương nương.” Nhìn thoáng qua những vết xanh tím trên người Hoa phi, Hiên Viên Tiêu giống như
an ủi nói: “Trẫm
nhớ năm ngoái Tây Kỳ có
tiến cống một bình băng cơ
ngọc lộ ở chỗ thái
hậu, lúc về trẫm sẽ
lấy cho nàng.”
Đợi Hoa quý phi được đưa đi rồi, Hiên Viên Tiêu
mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Nhưng
mắt không hề nhìn tôi.
Tôi vẫn cao ngạo đứng đó.
“Khởi bẩm hoàng thượng, hôm nay đẹp trời Lăng chủ tử vừa muốn ra
ngoài đi dạo, không khéo vừa ra đến ngoài cửa Trường Lạc cung thì gặp được Hoa phi nương
nương. Lăng chủ tử lấy lễ đối đáp nhưng đổi lại Hoa phi nương nương lại châm
chọc khiêu khích....” Tiểu Tuyết đang trả lời nhưng tay nắm trong tay áo vì
khẩn trương mà nắm chặt: “Lăng
chủ tử dường như rất thích con thỏ trong lòng Hoa phi nương nương, vì thế liền
muốn đến ôm một cái, nhưng Hoa phi nương nương.... Hoa phi nương nương không đồng
ý, lại còn dùng những lời lẽ không hay....” Nói đến đây vẫn tốt, nhưng chuyện
phía sau dùng người cướp thỏ lại còn giáo huấn Hoa quý phi thì cô lại không biết biện bạch thế
nào?....
Trên trán Tiểu Tuyết chảy vài giọt mồ hôi lạnh.
“Được rồi Tiểu Tuyết, giải thích nữa cũng vô
dụng.” Tôi nhìn Hiên Viên Tiêu cười khiêu khích, càn rỡ nói ra nhưng chuyện ác
vừa làm lúc nãy: “Con thỏ là ta sai người đoạt lấy, Hoa phi cũng là ta sai
người giáo huấn.”
Khóe miệng Hiên Viên Tiêu giật giật, nhẫn nại,
bình tĩnh hỏi: “Cho trẫm
biết nguyên nhân.”
“Nguyên nhân? Ha ha. Ta muốn con thỏ của nàng
ta, nàng ta không cho ta liền đoạt lấy, nàng ta mắng ta là yêu nữ đến thái y
cũng không cứu sống nổi, ta liền đánh.”
Tiểu Tuyết vẫn đang cúi đầu đứng ở một bên như
sắp khóc đến nơi, Lăng chủ tử này cũng quá ngông cuồng đi. Nói dối một chút để hoàngthượng dễ bề bao che nàng
ấy chứ. Hiện giờ...ôi.... Tiểu Tuyết thật sự muốn khóc ra
tiếng.
Lộc Hải nhíu mày khom người đứng đằng sau Hiên
Viên Tiêu.
Hắn biết Hoa quý phi sợ là gặp nạn rồi.
Hiện giờ bệ hạ kiêng kỵ nhất chính là người khác nói chủ
tử của Trường Lạc cung
không thể sống được lâu nữa.
Quả nhiên, Hiên Viên Tiêu cau mày lại. Có điều
cơn giận này cũng không phải bởi vì thái độ ngạo mạn của người vừa nói ra lý
do. Hắn phất tay ý bảo cung nhân lui ra, đi lên phía trước nhìn Thượng Quan
Lăng, thấy nàng miệng hơi cười cười ôm con thỏ, bỗng cảm thấy động lòng, xoay
lại dặn dò Lộc Hải: “Đi
kiếm mấy con thỏ đến.” Sau đó bổ sung một câu: “Phải kiếm mấy con xinh đẹp
ấy.”
“Vâng, lão nô đi ngay.” Lộc Hải liếc nhìn con thỏ trắng
như tuyết được Thượng Quan Lăng ôm trong ngực, bộ lông nhẵn bóng đẹp đẽ kia
không phải tìm ở đâu cũng có, lại nghĩ đến Hoa quý phi, nghe nói con thỏ này
chính là bảo bối mà Hoa quý phi yêu thích nhất, ngài ấy không có con nên yêu
thương nó như con của chính mình, lại bị Lăng chủ tử đoạt đi, chỉ sợ đã muốn
khóc gần chết. Chỉ là Lộc Hải không rõ Lăng chủ tử nhã nhặn mọi ngày nay tại
sao lại đấu với Hoa phi.... Lẽ
nào.... Hắn
nghĩ tới thọ yến ngày ấy.....
Ai... ôi.... Nếu như thật sự là vì vậy thì Hoa phi phải chịu
chút tội này cũng coi như ông trời ban ân rồi.
***
Lộc Hải chuyển qua một cái hành lang gấp khúc,
liền nhìn thấy thái giám bên người Hoa phi đang đi đến, run rẩy cầm cây phất
trần trong tay bái lạy: “Đại
tổng quản, lần này lão nhân gia ngài bất luận thế nào cũng phải giúp đám nô tài
chúng tôi, giúp Hoa phi nương nương!~~ Nương nương sẽ ghi nhớ ân tình này, về
sau tự nhiên sẽ không bạc đãi đại tổng quản ngài!”
Biết mục đích đến của hắn, Lộc Hải chỉ nghe chứ
không đáp, vị thái giám kia quýnh lên, vội vàng nói: “Nương nương nhà ta vốn là
muốn thay nô tài của người đòi công đạo, không ngờ Lăng chủ tử này trước mặt
thì cười khách khí nhưng sau lưng thì lại sai người xông lên đoạt lấy, vậy mà
còn tuyên bố là dạy bảo nương nương nhà ta, ngài nói xem như thế này thì....”
Thật là không có lý lẽ mà! “Trường Lạc cung Lăng chủ tử có phải yêu nữ hay không nương
nương nhà ta đâu thèm so đo, dù sao cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Nhưng con
thỏ kia là hạt vàng hạt ngọc của nương nương, tắm rửa cũng đều là lấy nước do
tuyết trên núi cao tan ra! Nương nương nhà ta yêu thích nó hơn bất cứ thứ gì,
có lần một cung nữ tay chân vụng về trong lúc tắm làm rụng mấy sợi lông, nương
nương đau lòng không chịu được, tính tình vô cùng nóng nảy, vừa nãy không biết
đã rụng mất bao nhiêu là lông.... Chưa nói đến còn bị chủ tử của Trường Lạc cung đoạt mất.”
“Ngừng! Tạp gia có công vụ phải làm, thứ lỗi không phụng bồi
được.” Lời nói của Lộc Hải nghe ra rất không khách khí.
Vị thái giám kia thấy Lộc Hải phải đi, vội vàng
kéo lấy: “Hải
đại tổng quản, ngài dù sao cũng phải nói một câu chứ, nương nương còn đang đợi
hồi âm của ta!”
Lộc Hải thấy chạy không thoát được, mọi người đều
ở trong cung nên cũng không nên tuyệt tình, liền đem chuyện nói cho rõ ràng một
lần: “Kia... Tạp gia liền nói thật
với ngươi đi. Con thỏ kia ngươi khuyên nương nương nhà ngươi nên sớm quên đi, ngay cả
khi Lăng chủ tử chán mà quăng bỏ cũng không có khả năng trở về nữa.” Trừ khi
Lăng chủ tử tự mình sai người đem trả.
“Ngươi cũng nên khuyên Hoa quý phi trong lời nói
và hành động cần cẩn thận một chút. Hôm nay xác thực nương nương nhà các ngươi
đã phải nếm đau khổ, Lăng chủ tử có được con thỏ liền vui vẻ, bệ hạ cũng phấn khởi nên chuyện này mới như vậy mà
kết thúc. Cũng đừng nói cái gì mà thiệt thòi hay không thiệt thòinữa, trong hậu cung này lớn nhất chính
là Trường Lạc cung,
chúng ta chẳng qua chỉ là đám nô tài, việc nhà của vạn tuế gia đám nô tài chúng ta
không thể nhiều lời. Lời nói vừa rồi của ngươi ta coi như không nghe thấy, về
sau trăm ngàn lần đừng bao giờ phạm vào điều cấm kỵ này, cái gì mà sống chết hử, đây là điều tuyệt đối không được đề
cập đến trong
cung, nếu như có người nghe được không chỉ là đánh vài cái liền xong chuyện
đâu! Đặc biệt là chuyện sống chết
của Lăng chủ tử ở Trường Lạc cung
thì tuyệt đối không thể nói đến!”