Tưởng rằng muốn một người hiện đại tuỳ tiện quỳ xuống ở cổ đại là một chuyện vô cùng khó khăn, thực ra cũng chỉ là việc nhỏ. Dù là lần đầu
tiên đầu gối tiếp xúc thân mật với mặt đất cũng chẳng có gì không ổn,
chẳng qua là tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo cứng rắn kia có thể làm đầu
gối mảnh mai thâm tím, nhưng điều đáng mừng chính là lòng ngươi vĩnh
viễn cũng không tiếp xúc với mặt đất, vĩnh viễn sẽ không có vết bầm nào.
Miễn là con người còn sống, cũng sẽ từ từ học cách thản nhiên lãnh đạm.
Cái gì cũng đều như thế.
Ta bảo Y Y sắp xếp một chức vụ bên người Đông Phương Cửu, đã trải qua hơn mười ngày lăn lộn cùng vị tân đế này.
Mỗi ngày hầu hạ hắn mặc quần áo, đi theo hắn phê duyệt tấu chương ở
ngự thư phòng, hầu hạ hắn dùng bữa, khi hắn tắm rửa thì chà lưng cho
hắn.
Ta dần dần biến thành một tiểu thái giám hầu hạ hàng ngày.
Ta nhớ rõ ngày đầu tiên vào thời điểm giúp tên ngốc Đông Phương Cửu
mặc triều phục, tay chân luống cuống, cho dù ta cúi đầu nhưng vẫn cảm
nhận được ánh mắt sắc bén của Đông Phương Cửu vì sốt ruột mà bất mãn
nhìn xuống. Ánh mắt đó trừ lần đầu tiên gặp tên ngốc kia ra đã không còn thấy nữa, ngẫm lại hai người chúng ta thật sự đã từ những người quen
thuộc nhất trờ thành người xa lạ.
Nếu như nói chuyện gì có thế khiến ta kiên trì kiếp sống bảo mẫu thấp kém nhiều ngày như vậy thì chính là vì lần đầu tiên hầu hạ tên ngốc kia tắm rửa – một vết sẹo do kiếm đâm đã lành lại trên tấm lưng nhẵn nhụi
của hắn trông thật chói mắt. Tên ngốc kia ngâm mình trong ôn tuyền chợp
mắt, bỗng ho khan vài tiếng. Hắn đáng nhẽ sẽ không như vậy, thân thể tên ngóc đó tốt đến nỗi người khác có muốn nguyền rủa hắn đoản mệnh cũng
khó. Ta thỉnh thoảng lại âm thầm nhìn hắn, lặng lẽ tự hỏi xem hắn hít
thở có thấy đau đớn hay không? Dường như bàn tay chạm vào vết sẹo đó, có phải vết sẹo luôn nóng hơn nước ấm không?
Ta nợ hắn, cho nên ta vẫn sống. Cũng chỉ là để cho tâm lý bản thân cân bằng mà thôi.
Ta thủy chung yêu nhất vĩnh viễn là bản thân mình.
Hơn nữa, khoảnh khắc khi ta nghe thấy lời thề của người ”không còn
nữa” kia bên vách núi Phượng Lạc Sơn, ta thậm chí có chút vui mừng.
Không còn gánh nặng nào nữa, ta cũng không muốn vì câu nói: “Đắc khanh
nhất ngôn, vĩnh bất tương bối”* mà bản thân phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, không muốn vì câu: “Nàng phải sống, ta cũng vậy, sống chết có
nhau, không hợp với chúng ta.” Mà sợ rằng khó có thể bình an, sợ cổ độc
lại phát tác mà để lại người ấy cô đơn sống trên thế gian này.
*tạm hiểu: Có lời của nàng, vĩnh viễn không hối hận
Mẹ kế ta đây quả nhiên vô lương, quả nhiên ích kỷ đến nỗi thần tiên
cũng phẫn nộ, haha, chẳng trách ông trời cho tới giờ cũng không chiếu cố ta. Cho tới bây giờ cũng chưa từng chiếu cố ta.
Để ta có được một trái tim ngoan cường mà lạnh lùng của người hiện
đại, để ta cảm thấy không cần một chút tình cảm nào, để ta dần dần có
một thói quen, thói quen tự mình bảo vệ, mỗi ngày lại ngân nga hát:”
Tình yêu của họ sao thật sâu đậm, còn của ta thật nông cạn”, nhưng về
sau thì thế nào, để ta gặp được một người có thể khiến ta nổi điên đến
mất đi lý trí, để ta có thể gặp được người trong mộng khiến ta tình
nguyện vĩnh viễn yêu đến đến điên cuồng, nhưng đổi lại được cái gì? Cho
dù là giấc mộng hạnh phúc cũng phải tỉnh lại? Vì sao ta đã gặp phải ác
mộng rồi mà vẫn không có chút cảm giác gì là sẽ tỉnh lại?
Ta đoán kiếp trước ta là thần tiên, trong thời gian làm tiên đã đắc
tội với các vị tiên nhân khác nên bọn họ mới liên kết trả thù ta kiếp
này, thề phải khiến ta cả đời một mình hiu quạnh, thê lương bi ai.
“Tiểu Lăng tử, ngươi chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy Tạp gia* ta sao?”
*Thái giám
Ngẩng đầu lên bỗng thấy khuôn mặt nục nịch của Lưu Minh hiện ra cách
ta chưa tới mười phân, làm ta sợ tới mức suýt thì cổ độc phát tác! Con
mẹ nó, ngài có thể đem khuôn mặt thái giám độc ác tâm lý méo mó của mình vì chưa thiến hết xê ra không?
Tuy trong lòng chửi thầm nhưng ta vẫn cúi đầu, giả vờ thật cung kính
nói:” Nô tài thỉnh an Lưu phó tổng quản! Nô tài vì kính sợ uy nghiêm của lão nhân gia ngài nên không dám ngẩng đầu, xin Lưu phó tổng quản thứ
tội.”
Gương mặt béo phì của Lưu Minh run run khi hắn cười làm cho người ta
vô cùng sợ hãi, thỏa mãn nói: “Hừ, tiểu tử ngươi cũng thức thời đó, phải biết rằng tiểu tiện tỳ Y Y kia có năng lực như nào? Nếu không phải là
nô tài được đương kim thánh thượng nuôi trong nhà thì liệu có giữ được
vị trí bây giờ? Hừ, cái gì mà Nội tổng quản,có là Nội tổng quản thì sớm
muộn cũng phải cút!”
Ta im lặng cúi đầu, trong lòng rủa lão thái giám không biết xấu hổ này lần thứ N!
“Hoàng Thượng ở bên trong sao?”
“Bẩm Lưu phó tổng quản, Hoàng Thượng nghỉ ngơi ở trong, bảo chúng nô tài ở ngoài chờ hầu hạ.”
“Ừ.”
“Ngài là có chuyện quan trọng muốn gặp bệ hạ sao?”
Lưu Minh khoát tay chặn lại, “Ấy, không có chuyện gì quan trọng cả,
chỉ là Uyển công chúa đến, Tạp gia muốn hỏi Hoàng Thượng một chút xem dạ tiệc sẽ tổ chức ở đâu.”, sau đó hắn liếc ta một cái đầu thâm ý rồi lại
gần, hết sức nhỏ giọng nói: “Nàng ta chính là Lương hoàng hậu của ta đó, ha ha, cũng không dám thất lễ đâu!~~”
Khốn kiếp! Ta không nhịn được mà chửi thầm trong lòng. Quả nhiên chửi tục là cách hả giận tốt nhất.
Ta ngoài mặt cười với Lưu Minh cho có lệ, lão gia hỏa kia vừa đi vừa
diễu võ dương oai, đi theo hắn là tám tên tiểu thái giám, trận thế kia
người nào không biết còn tưởng hắn là nương nương trong cung mất. Ta
thật muốn ghim hắn xuống mặt đất khi bộ mặt béo phì kia cứ đung đưa đung đưa đôi tai hột dưa.
Mộ Dung Uyển đến đây. Ta biết ta cuối cùng cũng sẽ gặp lại muội muội Uyển nhi ngoan của ta.
Y Y nói, là Mộ Dung Uyển đưa Đông Phương Cửu về, là Mộ Dung Uyển vẫn
luôn chăm sóc lúc Đông Phương Cửu đang hôn mê, Đông Phương Cửu tỉnh lại
người đầu tiền nhìn thấy chính là Mộ Dung Uyển, người bây giờ Đông
Phương Cửu tín nhiệm nhất cũng là Mộ Dung Uyển.
Tuy rằng Y Y không nói, không muốn cho ta biết, ta cũng hiểu được.
Bọn họ không ai muốn nói cho ta, cái người đã hại chủ tử của họ suýt nữa đến chỗ Diêm Vượng làm khách, có người đã quên ta, cũng không ai nhắc
đến ta.
Y Y nói nàng muốn nói chuyện với Đông Phương Cửu, nhưng Khanh Trần
nói với tình trạng thân thể bây giờ của Đông Phương Cửu mà gặp thì không hay cho lắm, ta lần này cũng hoàn toàn đồng ý.
Nếu mọi người đều nói với ngươi rằng ngươi từng thật lòng yêu một người, vậy ngươi sẽ đi yêu người đó sao?
Nếu tên ngốc kia đã không còn nữa, ta cần gì phải miễng cưỡng cái gọi là tình yêu của hắn?
“Tiểu Lăng tử.” Một tiếng gọi khẽ từ ngự thư phòng truyền tới.
Thanh âm tên ngốc kia gọi ta càng ngày càng nhỏ đi! Hắn cũng đâu phải là phí khí lực gì đâu, cũng may tai ta rất thính, mỗi ngày đều phải
dựng đứng lên mà nghe! Thật muốn đánh cho tên ngốc kia một trận! Hừ! Tên ngốc đáng chết ngươi có giỏi thì cả đời đừng có phục hồi trí nhớ, bằng
không bà ngươi sẽ cho người biết chân lý vì sao lại gọi ta là mẹ kế báo
thù gấp ngàn vạn lần!
“Vạn tuế gia, ngài nên dùng chút điểm tâm trước mà, hay là để nô tài nghiền nát cho ngài?”
Thật khốn nạn mà bưng ly trà cho tên ngốc kia súc miệng, rồi lại mặc từng lớp quần áo cho hắn.
“Trẫm không đói bụng, trực tiếp nghiền nát đi . “
“Dạ.” Ta cung kính đứng bên bàn, bắt đầu tiến hành công tác “cối xay lừa”. Ta tuyệt đối tin tưởng vào đôi tay gầy của mình!
Thời gian nửa chén trà trôi qua, tên ngốc này lại bắt đầu ngẩn người.
Có đôi khi ta không thể không cho rằng tên ngốc này có phải nhớ ra
cái gì hay không, bởi vì hắn sẽ bất chợt liếc ta một cái, sau đó nhíu
mày lại, sau đó lại chẳng biết tại sao mà ngẩn người ra tiếp. Hắn nghĩ
rằng ta không phát hiện ra, hắn lại không biết rằng mắt ta một chút cũng không rời khỏi hắn, nên hắn có liếc trộm ta cho dù là nửa lần cũng bị
ta bắt tại trận.
“Vạn tuế… “Ta nhẹ giọng gọi hắn, “Bệ hạ? “
“Hả, sao?”
Hắn hoàn hồn nhìn về phía ta, ta chạy lại cười cười nịnh nọt, tìm lí
do thoái thác hỏi hắn:”Trà nguội rồi, ta đi ngự thiện phòng mang bát
cháo nóng về cho ngài sưởi ấm dạ dày nhé?
Tên ngốc kia không nói gì, đôi môi xinh đẹp mím lại, đôi mắt phượng
nhìn chăm chú làm ta không được tự nhiên, không biết làm thế nào nên ra
đành ho khan hai tiếng.
“Ngươi bị cảm lạnh?” Cuối cùng tên ngốc kia cũng chịu mở miệng vàng ngọc.
Ta vội vàng lắc đầu xua tay, “Không, không phải, nô tài… Nô tài… ” Ta nào dám thừa nhận chứ, thừa nhận là sẽ bị đuổi đi! Ai lại để một mầm
bệnh ở bên cạnh hoàng đế được chứ. Chỉ là nhất thời không tìm ra cớ nên
phải ho khan thôi, làm cho ta toát cả mồ hôi.
“Không bị cảm lạnh là tốt rồi.” Đông Phương Cửu thờ ơ thu hồi tầm mắt trên người ta, nhàn nhạt nói tiếp:” Trẫm thấy xiêm y của thái giám,
cung nhân các ngươi cũng thật mỏng, không bằng trẫm ban thưởng cho ngươi một bộ Duệ Tát*, tốt xấu gì cũng dày hơn cái thứ trên người ngươi.”
*Duệ Tát: trang phục của thị vệ.
Ta đơ người nhìn hắn nói không nên lời.
Ta nên cười hay là nên cười thật to? Hắn là đang ban thưởng cho nô
tài ta đây, là nhờ hắn đã nhớ ra chút gì từ gương mặt của ta sao?
Nhớ ra cái gì đó, ta vội lùi ra hai bước chuẩn bị quỳ xuống tạ ơn, không ngờ lại được một bàn tay ấm áp nâng lên.
Ngẩng đầu liền thấy đôi mắt phượng kia, đành chăm chú nhìn rồi cười
nhẹ, Như vậy là hẵn mỗi ngày đều nhìn thấy vô số lần, khi đó lại không
biết quý trọng.
Nhiều ngày như vậy, giờ khắc này, trong lòng ta có chút không chịu nổi. Cánh tay trái mơ hồ nhói đau làm ta thanh tỉnh thần chí.
“Về sau không có người ngoài ở đây thì ngươi không cần quỳ với trẫm.” Tên ngốc kia nở nụ cười.
Hắn xưng mình là mình là “Trẫm “, còn ta là nô tài, ngay cả quan lại cũng không phải.
Ta cũng cười cười trong lòng. Cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Tạ ơn bệ hạ ban ơn.” Ta nói
Trong lúc nhất thời ta chưa kịp nở nụ cười dối trá nịnh nọt.