Thực ra, về việc vì sao Thượng Quan Lăng luôn cuồng ngạo, bạo ngược như
vậy, sau khi ta nghiên cứu kỹ càng một lúc, nhận thấy chuyện này không
phải không có nguyên nhân.
Thượng Quan Lăng là trưởng công chúa, là con trưởng của Thượng Quan Bác Dịch, cùng với thái tử Thượng Quan Thiên đều do hoàng hậu Tô Thanh
Thanh sinh ra. Ngoại công Tô Hòa Trọng là nhất phẩm Tể Tướng đương
triều quyền khuynh triều dã, cữu cữu (cậu) Tô Mục Vũ lại là Thượng Thư
Binh Bộ nhị phẩm tay cầm thiên hạ binh phù. Từ lúc lọt lòng, bao nhiêu
sủng ái yêu thương của mọi người đều tập trung trên người nàng, Tô
Thanh Thanh đối với đứa con đầu lòng của mình đương nhiên sủng ái vô
biên, còn phụ thân của nàng, hoàng đế Ngọc Quốc, đối với nàng càng cưng chìu vô tận.
Bởi vậy,
đối với Thượng Quan Lăng mà nói, không có thứ gì không thể chiếm được,
chỉ có những thứ bỏ đi nàng không muốn mà thôi; không có người nào
không thể khi dễ làm nhục, chỉ có nô tài có thể xử lý thẳng tay.
Trong tự
điển của Thượng Quan Lăng không có cái gì gọi là “thiên lý, công đạo,
vương pháp”, bởi vì nàng chính là trời của Ngọc Quốc, nàng muốn hôm nay trời mưa, thì tuyệt đối không thể chỉ có sét đánh!
Trong tim
Thượng Quan Lăng không có hai chữ “Nhân Từ”, nàng cũng không hiểu thế
nào là “Hung Ác “, nàng chỉ làm việc nàng muốn làm, diệt trừ thứ nàng
chán ghét, từ nhỏ tới lớn nàng vẫn luôn hành động theo cảm tính, chỉ
đơn giản như vậy mà thôi.
Sự cưng chìu của Thượng Quan Bác Dịch dành cho Thượng Quan Lăng, từ sau cái chết
của Tô Thanh Thanh lại càng sâu đậm hơn. Nghe đồn, diện mạo Thượng Quan Lăng giống y hệt mẫu thân, chỉ khác là đôi mắt phượng màu xanh hơi dài hơn và xếch lên một chút, khiến dung nhan vốn đã tuyệt mỹ càng tăng
thêm vẻ mê hoặc, cộng thêm nàng「©xmydux.wordpress.com」trời sinh cuồng
ngạo, không bao giờ thèm nhìn đến ai, nên cặp mắt xanh kia càng trở nên yêu mị lạnh lùng.
Sau đó, ở
trong cung lưu truyền một lời đồn rằng, sở dĩ Thượng Quan Bác Dịch chấp nhận truyền lại ngôi vị hoàng đế cho Thượng Quan Thiên, không phải bởi vì hắn do hoàng hậu sinh ra, là hoàng tử chính tông, là thái tử; mà là bởi vì người duy nhất mà Thượng Quan Lăng quan tâm hoặc đối xử ôn nhu, chính là đệ đệ ruột của nàng – Thượng Quan Thiên.
Lại nói đến
Tô Hòa Trọng. Ông ta làm quan trong triều gần bốn mươi năm, từ chức
quan Ngự Sử trung thừa ngũ phẩm, từng bước thăng tiến, lên như diều gặp gió, từ sau khi con gái Tô Thanh Thanh vào cung, Tô Quốc Trượng liền
lên chức Tể Tướng, trở thành Tướng Quốc đại nhân dưới một người trên
vạn người ở Ngọc Quốc. Ông ta đã phụ tá hai đời hoàng đế của Ngọc Quốc, thống lĩnh các quan viên đại chính trong hơn hai mươi năm qua.
Thay vì nói Ngọc Quốc là thiên hạ của Thượng Quan gia, chẳng thà nói Tô gia đang làm chủ.
Có điều, Tô
gia có thể ngồi yên ổn hai triều đại, ngoại trừ đạo làm quan của bản
thân Tô Hòa Trọng ra, đương nhiên còn có ảnh hưởng không thể coi thường của ngoại tôn nữ Thượng Quan Lăng của ông ta.
Thượng Quan
Bác Dịch từ trước đã lập một di chiếu, giao Giám Quốc Đại ấn cho trưởng công chúa Thượng Quan Lăng của y, đặc biệt phong Giám Quốc Công Chúa,
được phép tham nghị triều chính, cùng với tể tướng Tô Hòa Trọng và Lục
Bộ Thượng Thư đều là phụ chính đại thần, cùng nhau phụ tá tân đế Thượng Quan Thiên cho tới khi y thành niên tự mình chấp chính.
Từ đó, trên Kim Loan điện Ngọc Quốc liền có hai cái Long ỷ Phỉ Thúy gần như giống hệt như nhau, đặt song song trên điện.
Mà ta lần này đến phủ Tướng Quốc trước, chỗ của ngoại công “ta”, là có hai mục đích.
Thứ nhất, ta muốn lừa ngoại công “ngẫu nhiên” thân yêu đích thân đi Dực Quốc làm việc một việc phối ngẫu…
Thứ hai, ta muốn trấn an cữu cữu “ngẫu nhiên” đáng thương sắp sửa bị ta tước hết binh quyền…
Không phải
ta muốn làm suy yếu thế lực Tô gia, mà là nhân tài cần được đặt ở vị
trí thích hợp mới có thể phát huy tác dụng tốt nhất. Tỷ như Tô Mục Vũ,
cữu cữu tội nghiệp của ta, chẳng qua tướng tá có hơi dũng mãnh một
chút, nhưng đối với võ nghệ thì không được am hiểu cho lắm, nắm hết binh phù để làm gì? Đến lúc thực sự khai chiến rồi, chẳng lẽ ta phải trông cậy vào y lãnh binh đi đánh nhau với Hiên Viên Tiêu hay sao? ! Oh my
God, ta nghĩ cũng không dám nghĩ…
Huống hồ,
ngoại công tuổi tác đã cao, dù không nói đến sinh lão bệnh tử, nhưng
chức vị Tể Tướng rồi cũng đến lúc có người khác lên làm, ta phải sớm
tìm ra người mới, để chuẩn bị sử dụng sau này. Ta không phải Thượng
Quan Lăng cuồng ngạo hung ác, muốn làm gì thì làm trước kia, ta chỉ là
Lăng mẹ kế hiểu biết chút ít thói đời, và hơi có chút tâm kế mà thôi.
Nhân tài mà ta cần sẽ không thuộc về vây cánh phe phái nào cả, mà sẽ là những con người mới tinh từ đầu đến chân, chỉ thần phục dưới trướng của Lăng mẹ kế ta đây mà thôi. Ta không chỉ muốn thể xác, còn muốn cả trái tim của bọn họ!
“Công chúa, tới Tướng Phủ rồi.”
“Ờ.” Ta lên tiếng trả lời rồi vén rèm xe bước xuống xe ngựa.
Trước mắt là một phủ đệ tường cao ngói đỏ, cao cao hai bên cửa có treo hai chiếc
đèn lồng sáng rực, trên bức hoành phi giữa cửa viết hai chữ vàng “Tô
phủ”, nét bút mạnh mẽ, sắc nét.
Cửa son mở
rộng, trước cửa, mười tên gia đinh đứng thẳng hàng hai bên, sát ngoài
cùng, gần chỗ con sư tử bằng đá, là một nam tử, vóc người cao lớn, tóc
mai có vài sợi bạc, mắt báo trán rộng, khoác trên người bộ áo lụa màu
đỏ sậm, đai ngọc thắt ngang eo.
Ta theo bản
năng cảm nhận nam tử kia chính là cữu cữu của “Ta” Tô Mục Vũ, vì vậy
thoáng một cái ý cười liền ngập tràn trong đáy mắt, ta vội vã bước tới
chỗ nam tử kia.
Ai ngờ ta mới vừa đi được hai bước, y liền vén vạt áo quỳ gối xuống, bọn gia đinh cũng làm theo nhất tề quỳ sụp xuống đất.
“Vi thần Tô
Mục Vũ bái kiến trưởng công chúa, không biết trưởng công chúa tối nay
đến phủ, không tiếp đón từ xa, mong trưởng công chúa thứ tội!”
“Khụ…” Ta ho nhẹ một tiếng, giấu vẻ lúng túng, mỉm cười kéo cữu cữu ta đứng dậy,
「©xmydux.wordpress.com」nũng nịu trách móc: “Cữu cữu, đây có phải ở
trong cung đâu, người trong nhà hà tất giữ lễ tiết như vậy. Cữu cữu làm vậy không phải muốn làm Lăng Nhi tổn thọ chứ? !”
Vẻ mặt Tô
Mục Vũ đột nhiên biến sắc, nghiêm nghị nói: “Thần Tô Mục Vũ nếu đã là
cữu cữu của trưởng công chúa, thì càng phải tuân theo lễ tiết. Về công
về tư đều không thể thất lễ!”
Khóe miệng
khẽ giật giật, trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.
Cũng may, một giây sau ông cậu cứng nhắc của ta bỗng hơi mỉm cười, ôn
tồn nói: “Công chúa, vào phủ trước rồi nói. Phụ thân đã sai người chuẩn bị rượu thịt để đón tiếp công chúa.”
Ta cười gật đầu.
Đi theo Tô Mục Vũ qua sân nhà, lượn quanh mặt hồ, mới tới đại sảnh nội viện của Tô phủ.
Liền thấy
một lão giả mặc quần áo màu xám nhạt, chống một cây gậy bằng ngọc bích, nghênh đón bọn ta. Lão giả để một chòm râu sơn dương, mái tóc gần như
bạc trắng, trên mặt đầy những vết tích của năm tháng, nhưng tinh thần
lại có vẻ quắc thước dị thường.
Ta không nhịn được cười. Đây là ngoại công đại nhân của “ta”.
Để tránh lặp lại tình huống khó xử vì “được quỳ”, ta vội gia tăng tốc độ, lao tới
trước mặt ngoại công có chòm râu sơn dương, nhào vào lòng ông, cười hì
hì làm nũng: “Ngoại công, có nhớ Lăng Nhi không?”
Ngoại công
của ta Tô Tướng Quốc, những nếp nhăn trên mặt càng thêm sâu, cười khoái chí đến mức tấm thân già gầy nhom phải run lên, nhưng ngoài miệng lại
nói: “Công chúa à, không thể như vậy, lễ nghĩa, lễ nghĩa! ~~~ “
Ta chả thèm
bận tâm, vẫn giữ nguyên tư thế ác bá đầu đường xó chợ ôm lão gia tử đi
tới trước bàn ăn, ấn lão xuống ghế, dẩu môi nói rằng: “Ngoại công,
ngoại công rốt cuộc có nhớ con hay không? ! Người ta tí nữa đã bị nhốt ở Ngôn Quốc không về được!”
Tô Hòa Trọng vuốt vuốt chòm râu sơn dương, cuối cùng dùng một giọng nói nhỏ nhất lầm bầm một từ: “Có…”
Bầu không khí của bữa tiệc hòa thuận, “cả nhà” chúng ta vui vẻ, ấm áp.
“Lăng Nhi
thực sự là trưởng thành…” Tô Hòa Trọng cười híp mắt, sự vui vẻ phát ra
từ nội tâm. Phải biết rằng, Thượng Quan Lăng mười năm trước không hề
thân mật với ngoại công của nàng là lão, chỉ những lúc có việc cần giao phó mới nghe tiếng, còn khi không có việc gì thì đừng nói đặt chân đến Tô phủ, ngay cả chỉ gặp mặt, cũng là lão phải vào cung mới gặp được
Thượng Quan Lăng.
Đây cũng là lý do vì sao khi Tô Mục Vũ nghe ta nói “Người trong nhà hà tất giữ lễ tiết”, thì mặt y lại biến sắc như tắc kè hoa.
Ta cười tươi roi rói, làm như mình chưa đến mười sáu tuổi: “Ngoại công ~~~~ Lăng
Nhi có chuyện này chỉ có thể cầu ngoại công giúp đỡ thôi~~~~ “
Tô Hòa Trọng cười lắc đầu, mặt đầy thương yêu nói: “Aizzz, biết ngay nha đầu ngươi
có chuyện mà, bằng không đời nào chịu chạy về nhà.”
Mặc dù lão
gia tử có chút bất mãn đối với hành động “vô sự bất đăng tam bảo điện”
của ta「©xmydux.wordpress.com」, nhưng coi mòi việc ta đến đây cũng khiến lão vô cùng hài lòng, có mục đích hay không, lão không quan tâm. Có
điều, trái lại ta bị một tiếng “Nha đầu”, một câu “về nhà” của lão gia
tử khiến cho trong lòng có cảm giác rất ray rứt. Ngẫm lại, lúc lão gia
tử nhà ta còn sống, hễ mở miệng đều gọi là “Lăng nha đầu, lăng nha
đầu”, lão gia tử gọi ta là “Lăng nha đầu” đó chính là gia gia đã mất của ta, còn lão gia tử trước mắt vừa gọi ta “Nha đầu” chính là ngoại công bằng xương bằng thịt của ta. Là của ta ư, uhm, ta chính là Thượng Quan Lăng mà. Ha ha.
Ta thôi
không cười nữa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói với lão gia tử: “Ngoại
công, Hiên Viên Tiêu có ý định tấn công Dực Quốc, khả năng ít ngày nữa
sẽ phát binh.”
Lão gia tử
sửng sốt một lúc, sắc thái trên mặt cũng lạnh đi, nhìn chằm chằm ta
nói: “Ha ha, lòng tham của Kim Quốc cũng lớn thật, bỏ qua Tây Kỳ và
Thục Quốc không cần, hết lần này tới lần khác cứ muốn thò tay tới chỗ
Ngọc Quốc chúng ta.”
“Kỳ thực, là Sở Sở lúc ở Ngôn Quốc bị trúng ‘phệ hồn’ của Dực Quốc, lại trùng hợp
người của Dực Quốc có đến chỗ bọn con trú ngụ trong vương cung Ngôn
Quốc.” Ta giải thích.
“Ố? Ha ha…”
Lão gia tử cười khẽ hai tiếng, con mắt nheo nheo lấp lánh tinh quang,
than thở: “Thật sự nhìn không ra, Hiên Viên Đế lại là một kẻ si tình.”
Tô Mục Vũ chen ngang hỏi: “Đúng rồi, Sở Sở vì sao không trở về cùng công chúa?”
Ta thở dài nói: “Sở Sở đi theo Hiên Viên Tiêu về Kim Quốc rồi.”
“Cái gì? !” Tô Mục Vũ vỗ bàn, nổi giận, “Cô ta tốt xấu gì cũng là quận chúa của Ngọc Quốc ta, sao có thể làm ra chuyện…”
Ta cười nói: “Haizzz, vậy là cữu cữu không hiểu rồi, cái này gọi là ‘địa vị thật
đáng quý, sinh mệnh giá càng cao, nhưng chỉ vì tình yêu, hai thứ đều
chả đáng! ’ ha ha ha…”
Tô Mục Vũ dở khóc dở cười vì câu nói của ta, vẻ mặt cực kỳ khó tả.