“Uyển Nhi, cô đừng nghe tên.... Ách.... Ai ai....”
“Ách... Ta...” Bị véo a....
“Buổi chiều ở Ngự thư phòng nàng ăn quá nhiều
điểm tâm, chắc là lúc này dạ dày không thoải mái, trước tiên ta mang nàng đến
chỗ của Khanh Trần xem một chút, Uyển nhi cũng nên nghĩ ngơi sớm đi.” Mắt phượng Đông
Phương Cửu cong cong, vẻ mặt thật chân thành. Thực tế là cánh tay kia đang âm
thầm ‘cảnh cáo’ trên cánh tay tôi.
“Vậy, Uyển nhi không giữ nữa.”
Mộ Dung Uyển cười suốt dọc đường tiễn chúng tôi
ra khỏi phủ quốc sư, một chút bi ai đối với việc Đông Phương Cửu muốn lấy vợ
cũng nhìn không ra.
Dù sao thì tôi cũng nhìn không ra.
“Nghĩ gì mà ngây ngốc vây?” Trên trán bị ngón
giữa của hắn cốc một cái, thật là đau!
“Ngươi cút đi, đừng đánh trán của lão nương!”
“Miệng lại không sạch sẽ rồi?”
Tên ngốc đó cười nhẹ nhàng như mây trôi gió thổi.
***
Gió đêm nhẹ thổi bức rèm châu treo bên mép cửa,
phát ra những tiếng vang.
Tôi xoay người giương mắt nhìn tên ngốc hỏi: “Vạn
tuế gia quý báu, làm phiền ngài quẹo phải đi thẳng, cám ơn.” Tên ngốc cũng đã
đi theo đến chỗ tôi ở rồi, nếu không đuổi hắn đi, hắn sẽ cho là nơi này của tôi
hoan nghênh hắn.
Dưới ánh trăng, mắt phượng của Đông Phương Cửu
càng trở nên sáng rực trầm tĩnh, nhưng nụ cười bên môi lại có vẻ vô lại.
“Ta cho rằng Lăng nhi nên có tính tự giác của
tổng quản thái giám Thượng y giám.”
“Ngươi có ý gì?”
“Nghĩa là Lăng nhi trước tiên nên tiễn ta về.”
Mắt tôi khẽ đảo, khinh thường nói: “Vạn tuế gia,
đêm khuya ngài còn muốn đi Ngự thư phòng làm việc sao?”
Đông Phương Cửu cười vô lại như trước: “Tiễn ta
quay về tẩm cung đi.”
“Ngươi không biết đường sao?” Tốt, cho anhthổi nước mũi thành bong
bóng luôn. “Không biết đường thì có thể hỏi người ta. Thật ngại, ta phải đi ngủ
trước, ngày mai còn phải dậy sớm.” Chào tạm biệt ngài nha!
Đông Phương Cửu nhìn tôi chằm chằm, chớp mắt, bỗng dưng
môi dẩu lên, có vẻ oan ức nói: “Lăng nhi khi dễ ta!~~~”
Ách... OMG! Thật NND buồn nôn và ghê tởm, tôi nổi da gà!
Nhưng mà...
Bỗng dưng, mắt tôi sáng lên: “Đông Phương Cửu có phải ngươi
nhớ được cái gì rồi?” Vốn dĩ tên ngốc luôn thích dùng giọng điệu này nói chuyện
với tôi, không phải là hắn khôi phục trí nhớ rồi chứ?
Đầu Đông Phương Cửu lắc nhẹ.
“À...” Khẽ thở dài, tôi xoay người đẩy cửa phòng
ra.
Đông Phương Cửu lộ ra khuôn mặt tươi cười, đôi
mắt hơi cong dường như mang theo sự sủng nịch dung túng, “Đi ngủ
sớm đi.” Nói xong lập tức quẹo phải đi ra khỏi sân của tôi.
Tôi mờ mịt nhìn bóng dáng tên ngốc rời đi một lúc
lâu mới hồi lại phục tinh thần.
Đóng cửa lại, tiện tay tháo mũ cánh phượng trên
đầu, bước chân đi vào trong buồng.
“Ai!” Tôi cảnh giác lui về sau hai bước. Có người
ngồi trên tháp quý phi trong phòng nhìn tôi. Vì trong phòng không có thắp đèn
nên tôi nhìn không rõ hình dáng người đó, nhưng tôi có thể mãnh liệt cảm giác
được rõ ràng ánh mắt nóng rực của người kia trên người tôi.
“Là cô.” Một giọng nói u oán mờ mịt truyền đến, dường
như sát bên tai.
Là hắn, Vân tiên nhân.
Tôi vội vàng bước nhanh đến tháp quý phi.
Đúng là Vân tiên nhân yêu ma, áo trắng ngàn năm
không thay đổi, không hề biết rằng đi vào ban đêm rất dễ bị nhìn thấy.
“Sao huynh lại tới đây?” Tôi hỏi, “Không phải trước đây đã
nói với huynh là ở trước mặt ta không được tự
xưng ‘cô cô’
sao!”
Đôi con ngươi màu bạc bình tĩnh nhìn tôi, nói:
“Ta phải về Ngôn quốc, nàng muốn đi
cùng ta không?”
Tôi ngạc nhiên, thuận miệng nói: “Hiện tại ta không đi được, huynh trở về một mình đi. Chờ sau khi
ta xong việc bên này rồi, ta sẽ đi Ngôn quốc tìm huynh.” Đem xác Thượng Quan
Lăng trả lại cho anh.
Ánh mắt hắn nhìn tôi trong nháy mắt dường như có
phần sắc bén hơn, hỏi: “Nàng phải ở
tới khi nào? Hắn chẳng phải chưa chết sao?”
“Hắn chưa chết, chỉ là tên ngốc đã quên rất nhiều
thứ, trí nhớ lại không rõ ràng lắm, ta vẫn phải xem xét hắn thêm mấy hôm nữa.”
Bỗng dưng mắt Âu Dương Vân trở nên ảm đạm, tôi
tưởng rằng giây tiếp theo hắn sẽ thô bạo mang tôi đi, không nghĩ đến hắn vẫn
dùng lời nói bình tĩnh không hề gợn sóng nói: “Vậy cũng tốt.” Ánh mắt hắn hơi
rũ xuống, lông mi như hai cây quạt xòe ra, ở dưới ánh trăng tạo thành hai bóng
mờ nhợt nhạt.
Nhìn thấy hắn như vậy, không hiểu tại sao trong
lòng tôi lại xuất hiện một loại cảm
giáckhông nỡ, giống như phải mất đi thứ gì.
Ngay sau đó, hắn chậm rãi đứng lên khỏi tháp quý
phi, bước chân có phần lưỡng lự lướt qua tôi, vạt áo trắng của hắn lướt qua mu
bàn tay tôi.
Tôi mạnh mẽ xoay người: “Âu Dương Vân!”
“Như thế nào?” Hắn quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi nhất thời không nói gì, suy nghĩ lại, mới
nói: “Ta sẽ đi Ngôn quốc tìm huynh, huynh phải cùng...”
Âu Dương Vân yên lặng nhìn tôi, không đợi tôi nói
hết lời, hắn đã lấy tốc độ như truyền kỳ đến ngay trước mặt tôi, dùng lực rất
lớn ôm lấy tôi, sau một tiếng than nhẹ, là một giọng mũi mỏng manh: “Ừ.”
***
Sau một chén trà nhỏ.
Tẩm cung Đông Phương Cửu.
“Như vậy hắn đã bỏ đi rồi?”
“Hồi bẩm gia, đúng vậy.” Bạch U mặc đồ dạ hành màu đen,
một đôi mắt trầm tĩnh lợi hại nhìn thẳng Đông Phương Cửu.
Đông Phương Cửu nhíu mi suy nghĩ một chút, sau
một lúc trầm ngâm, lại mở miệng nói: “Phái vài người lanh lợi đi Ngôn quốc dò
xét.” Suy nghĩ, lại nói: “Phái
thêm mấy ám vệ ở bên người nàng.”
Bạch U gật đầu: “Dạ.”
***
Trong lúc đó, Ngôn quốc Vân kinh.
Trong hoàng cung ánh lửa khắp nơi.
Đao kiếm, điên cuồng vũ động.
Giết chóc không hề dừng lại.
Máu ở dưới ánh lửa đặc biệt đỏ tươi.
Tiếng chém giết, tiếng quát tháo, kêu la thảm
thiết vang lên khắp nơi hòa cùng tiếng rạn nứt của gỗ trong lửa tạo thành một
âm điệu khiến kẻ khác phải khiếp sợ.
Âm thanh đao kiếm va chạm nhau xen lẫn với tiếng
khóc thét cuối cùng của sinh mạng tạo ra âm điệu cuối cùng của cuộc chém giết.
Một thân áo màu hồng đứng ngạo nghễ trong bể máu,
đôi mắt màu tím hờ hững nhìn mọi thứ.
Đây không phải cường quyền, cũng không phải chiếm
đoạt, hắn chỉ là lấy lại thứ thuộc về hắn.
Một tiếng gọi khẽ: “Chủ nhân.” Mắt đẹp khẽ cong.
Khẽ xao động gợn sóng, bỗng trở nên quyến rũ vô cùng.
“Tìm được rồi?” Nhàn nhạt hỏi, đôi mắt tím hơi rũ
xuống không che giấu
được vẻ tà mị và giá lạnh nơi đáy mắt.
“Hồi bẩm chủ nhân, Tiêu Vô đã trói người lại.”
Mắt tím nhíu lại, lộ ra một nụ cười khẽ, đó là
một sự mị hoặc lay động lòng người, tại nơi tràn ngập mùi máu tươi làm gay mũi
này của thế giới vẫn có thể khiến người ta tim đập không thôi.
Mắt chớp lung linh xấu hổ hồi hộp.
“Ha ha a...” Hắn cuồng tiếu ra tiếng.
Mạn châu sa hoa yêu dã đang nở rộ, nụ cười tươi ở
khóe môi thật sự vô cùng hòa nhã, thánh thiện.
Cuối cùng hắn đã trở lại với tư thế của người
chiến thắng.
Hắn cười nói: “Ta Âu Dương Yến đã trở lại.”
Giẫm đạp dưới chân chính là máu tươi, thi thể,
khói thuốc, chiến hỏa.
Chậm rãi bước tới từng bước một .
Màu đỏ trên quần áo biểu hiện rõ ràng sự khát máu
tàn bạo.
Trong tầm mắt, toàn bộ đều là những mảnh nhỏ của
con người.
Không! Không nên nói là con người, chính là vật
phẩm cúng tế, đồ cúng tế đẫm máu tế lễ cho sự chiến thắng, đồ cúng tế hoàn mỹ
tế lễ cho sự trở về thắng lợi của hắn.
***
Ngày tám tháng chạp, là mùa tuyết bay đầy trời,
cũng là ngày ở đất nước có bốn mùa như xuân – Ngôn quốc có tân vương.
Âu Dương Yến, là đích trưởng tôn của lão Ngôn
vương, huyết tẩy hoàng thành, thuận lợi đăng cơ.
Người dân Vân kinh rất nhiều năm sau cũng không
cách nào quên được cái đêm ánh lửa và tiếng kêu khóc bất lực ngập trời hôm ấy.
***
Cuối tháng chạp là lễ cầu phúc của Lương quốc mỗi
năm một lần, hoàng đế sẽ chọn ngày lành tháng tốt cùng với đại thần cúng tế
trời đất, cầu nguyện cho năm sau mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Lẽ ra là ngày náo nhiệt vui mừng, nhưng chiến
tranh căng thẳng ở tiền tuyến làm cho trên mặt mọi người đều bao phủ sự sợ hãi.
Không có quân đồng minh của Ngọc quốc, hoàng đế
Kim quốc Hiên Viên Tiêu tự mình dẫn binh xuất chinh khí thế như chẻ tre, với
đội quân sấm sét tập trung nhanh chóng tiến vào Lương quốc. Lương quốc kinh sợ
hãi hùng, quân đội cùng nhau liều chết chống cự, nhưng liên tiếp thất bại tháo
lui, tinh thần binh lính giảm sút uể oải, ý chí chiến đấu tan rã.
***
Lương quốc Phượng Dương, hoàng cung. Ngự thư
phòng.
“Thật không hiểu nổi lúc trước ta cực khổ viết
binh pháp cho ngươi, những gì ngươi xem đi đâu hết rồi!”
Nghe xong tin quân báo do Tương Sở mang đến, tôi mệt mỏi tê liệt ngồi trên
ghế, dùng ánh mắt hung ác liếc nhìn Đông Phương Cửu.
Tên ngốc nhà anh, ba mươi sáu kế tôi một kế cũng không hề quên
cho anh, những người kia không biết
những kế sách này mà lại có thể đánh cho anh hoa rơi nước chảy, chuyện này nếu viết thành tiểu
thuyết thì chắc chắn sẽ không ăn khách, đâu có người nào xuyên không mà không mượn
những thứ này làm cho sóng gió nổi lên? Nhưng tại sao lại không linh nghiệm trên người
tôi!?
“Binh pháp là cái gì?” Đông Phương Cửu không biết
nên hỏi tôi.
Ách... Tôi tại sao lại quên hắn là người mất trí nhớ.
Quên đi, “Phong cho ta làm quân sư Tề Tát.” Tôi
nhìn Đông Phương Cửu, thành khẩn nói.