Sở Sở tỉnh lại mà tôi còn đang ở trong lãnh cung, kết quả đúng
như những gì tôi đã nghĩ trước đó.
Sở Sở nhà tôi đối với việc tôi đẩy cô xuống nước duy trì thái độ
không thừa nhận cũng không xác nhận. Đoán chừng phương pháp xử lý tốt nhất của cô chính là nói năng cẩn trọng.
Điều tôi không nghĩ tới chính là Tiểu Tuyết sau
khi bị tôi mắng vẫn trở lại. Vẫn như cũ chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận kẻ bị thất sủng
như tôi, hơn nữa dù tôi có tỏ ra không hòa nhã thế nào thì cô ấy vẫn trưng ra bộ mặt tươi cười
mà đáp lại.
Điều này làm cho tôi cảm thấy thực..... sợ hãi.....
Chẳng lẽ cô đến gặp Hiên Viên Tiêu liền bị thay đổi linh hồn?
“Chủ tử, người lạnh không? Nô tỳ thêm lửa cho
ngài nhé?” Tiểu
Tuyết bưng bát cháo trắng bốc khói nghi ngút, bước nhanh tới chỗ tôi.
Tôi nhận bát cháo, mặt không chút thay đổi, trả
lời nàng: “Lạnh? Ha ha, trong lãnh cung này thêm bao nhiêu than cũng không làm
cho ấm áp nổi!” Tôi cứ cảm thấy có phải là tôi diễn vai ác không giống lắm, cho
nên Tiểu Tuyết đang nghe tôi bất mãn oán giận với nguyển rủa độc ác mà không có
phản ứng nào. Tôi không phải là chỉ có điểm thất bại, mà là hoàn toàn thất bại.
“Chủ tử chớ lo lắng, hoàng thượng nói chờ qua mừng thọ của lão phật gia sẽ nghĩ cách cho
người rời khỏi nơi này.” Tiểu Tuyết yên lặng bỏ thêm than vào chậu than, cúi
đầu nói.
Tôi ngẩn ra, lập tức nói: “Rời nơi này thì đến chỗ nào? Còn có thể quay về
Trường Nhạc cung
của ta sao? Hắn có một đống trung thần đều ước ta chết trong lãnh cung này, sao
lại cho ta cơ hội xuất đầu lộ diện? Thật là!” Cuối câu tôi còn cho thêm một cái khịt
mũi khinh thường
Bỗng nhiên, trong lòng tôi cả kinh, quả nhiên
nghiêng đầu thấy Tiểu Tuyết nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt. Tâm trống rỗng,
tôi không để ý tới cô ấy,
ngón tay vô thức nhẹ miên man miệng chén.
Qua một lúc lâu, tôi đã cho rằng mình sẽ nghe
được lời nói khó lường nhưng chỉ đổi lại là tiếng than nhẹ của Tiểu Tuyết.
Tôi sắp không nhịn được nữa.
Tôi nhìn phía Tiểu Tuyết, đôi mắt lấp lánh dường
như có chút trào phúng, tôi cười hỏi nàng: “Tiểu Tuyết, có phải em thấy ta đóng vai người xấu quá
vất vả cho nên trong lòng cứ lặng lẽ vì ta mà đau lòng?”
Ánh mắt Tiểu Tuyết kiềm chế không trả lời.
Tôi cũng thở dài, tiếng thở dài xa xăm.
“Người tốt chỉ là tương đối, người xấu cũng vậy.
Không cần cảm thấy ta tốt với em mà nghĩ ta bẩm sinh là người
tốt.”
“Chủ tử ngài...”
Cười với cô ấy, tôi tiếp tục giảng đạo: “Mặc kệ thế nào,
do mệnh lệnh của ta mà một con vẹt bị vặt đầu, cũng do ta ra lệnh mà Hoa quý
phi bị người khác đánh, toàn bộ người trong cung do ta mà đêm không thể ngủ. Ta
không thể coi là người tốt được, ta làm việc này việc nọ cũng chỉ vì muốn thoát khỏi hoàng cung, cho
nên ta làm những chuyện hiển nhiên đó mà không có chút áy náy nào.” Một chút áy
náy lại có tác dụng gì? “Nhưng về sau ta phát hiện ta làm thế nào cũng không
thoát được, Tiểu Tuyết em nói ta không nên phản kháng một
chút, hay là báo thù một chút sao? Ha ha, em chắc không biết tình cảnh hiện tại của Hiên Viên Tiêu,
hắn hiện nay bị ta bức ép... Chắc là rất khổ sở. Nếu ta không chết, hắn liền là một hôn quân;
nếu ta chết, hắn chính là kẻ phản bội lại bản thân mình.
Tiểu Tuyết, emnói
bệ hạ nhà em tốt với ta như vậy mà ta còn
đối xử với hắn như thế, ta vẫn tính là người tốt sao?”
“Chủ tử, người đừng nói nữa!” Tiểu Tuyết khó kiềm
chế mà lớn tiếng với tôi, đôi mắt hồng hồng, tôi thấy mà lòng trở lạnh.
Tôi nở nụ cười: “Sự thật như thế đấy, Tiểu Tuyết,
lừa mình dối người cũng không hay đâu.” Thật ra tôi biết những lời nói này
không quá một khắc sẽ rơi ngay vào tai Hiên Viên Tiêu. Mà tôi chính là muốn như
thế.
Có đôi khi, phải nói là ngẫu nhiên tôi sẽ
nghĩ rằng, hay là tôi nên phối hợp đi, kiểu người lãnh khốc như Hiên Viên Tiêu
mà lại vì tôi khuynh tâm thì tôi còn chọn cái rắm gì nữa, tình cảm này nọ đôi khi
rất khó dùng ngôn ngữ diễn tả, tôi có thể đảm bảo là cả đời này cũng sẽ không
thích hắn sao? Chỉ bằng khuôn mặt của hắn thôi thì tôi liền không thể cam đoan
được rồi.
Chính là, ngẫm lại, nghĩ xong thì cũng đành thôi.
Tôi không chấp nhận hắn được.
Hoàn toàn không thể.
Tôi không có cách làm cho mình không đi tưởng
tượng, nếu ở một khắc kia trên đỉnh Phượng Lạc sơn, hắn đưa tay về phía Đông
Phương Cửu và tôi thì kết cục sẽ như thế nào.
Có lẽ cổ độc của tôi sẽ không phát tác.
Có lẽ, hiện tại tôi sẽ đổi xưng hô với tên ngốc
kia.
Có lẽ, ai ai cũng đều hạnh phúc...
Cho dù tất cả đều là ý trời nhưng làm thế nào để
tôi bình tĩnh đối mặt với hắn?
Nếu hắn là Bánh Trôi, có lẽ có thể....
Đáng tiếc, hắn không phải, cho tới nay vẫn không
phải...
Đoán chừng nếu tôi đem những chuyện tôi gặp phải
này viết vào trong tiểu thuyết, khẳng định sẽ có một nhóm nói ‘Hiên Viên Tiêu cũng không kém,
chấp nhận luôn đi!’ ‘Nữ chính còn kiêu ngạo làm cái gì, người ta ngược cô cũng bởi vì yêu thôi!’ ‘Tốt xấu cũng cùng cô rơi xuống vực, cô còn chọn cái rắm’ ‘Nữ chính giả thánh mẫu!’ ‘Hiên Viên Tiêu mới thật sự là
đế vương a, hắn bởi nữ chủ mà từ bỏ giang sơn
thì không phù hợp để tồn tại khách quan nha!’ ‘Nữ chính dám nói đối với Bánh Trôi một chút cũng không động
tâm sao? Có trời mới tin!’...
Trong thế giới tiểu thuyết, gần như có rất nhiều thứ đều có thể
lý giải được, dường như đều là do ước mơ tha thiết mà ra, nhưng tất cả đều chỉ
là tiểu thuyết, không phải thế giới thật, không phải bạn tự cấu mình thì sẽ bị đau, đã
chết rồi thì không còn tồn tại ở chỗ nào nữa.
Hiện thực khiến bạn càng thêm sợ hãi rụt rè, khiến
lòng bạn càng thêm cẩn thận lại phức
tạp.
Hiện thực kỳ thực chính là vận mệnh đã an bài
không theo một quỹ đạo cố định nào, tùy thời đều thay đổi, bởi vì bạn, bởi vì người khác.
Sau một hồi trầm mặc, Tiểu Tuyết yên lặng lui ra
ngoài, lãnh cung càng toát ra vẻ thê lương như bị vứt bỏ ở một góc xó xỉnh nào
đó.
***
Hoàng cung Kim quốc, Ngự thư phòng.
Hiên Viên Tiêu ngẩng đầu, hé mắt nhìn Tiểu Tuyết
quỳ trên mặt đất lạnh hỏi: “Chưa được triệu kiến mà một mình đến gặp trẫm, Thập
Thất, ngươi đã biết tội chưa?”
Tiểu Tuyết cúi thấp đầu không rõ biểu tình, chỉ
nghe nàng mong manh mở miệng: “Nô tỳ
khẩn cầu bệ hạ thả Lăng chủ tử khỏi cung.”Thanh âm tuy nhỏ nhưng lại kiên định
lạ thường, mỗi chữ đều rất rõ ràng.
Rành mạch đập vào lòng đã yếu ớt vạn phần của
Hiên Viên Tiêu .
Bỗng nhiên nghiên mực sượt qua trán Tiểu Tuyết,
rơi mạnh xuống thảm lông cừu trên đất, phát ra một tiếng cực trầm.
Máu, chảy xuống dọc theo trán Tiểu Tuyết, từng
giọt máu đỏ tươi rơi xuống thảm trắng.
“Cút ngay cho trẫm!” Tiếng rống không thể đè nén
trong miệng Hiên Viên Tiêu phun ra.
“Nô tỳ khẩn cầu bệ hạ thả Lăng chủ tử ra khỏi cung.” Vẫn là thanh âm nho nhỏ với âm
điệu bình tĩnh, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
“Hoàng thượng...” Lộc Hải khom người hô ngoài cửa.
Chưởng phong mãnh liệt sắc bén phóng tới dừng lại
ngay trước mũi Tiểu Tuyết.
Lòng kiềm chế phẫn nộ, Hiên Viên Tiêu hạ giọng
với ngoài cửa hỏi: “Chuyện gì?”
“Hoàng thượng, cung nhân của Dực Khôn cung nói với lão
nô, truyền lời nói Sở quý phi không ăn...”
Hiên Viên Tiêu đột nhiên đẩy cửa lớn Ngự thư
phòng, ánh sáng chói mắt mãnh liệt chiếu vào mắt hắn, làm cho hắn không thể
không híp mắt.
Cơn giận còn sót lại chưa tiêu, không thể kiên
nhẫn lạnh giọng nói: “Việc không ăn cũng là việc trẫm có thể quản sao?!”
Lộc Hải cúi đầu không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm
vạt áo Hiên Viên Tiêu.
Hung hăng hất ống tay áo, Hiên Viên Tiêu sải bước
đi, Lộc Hải sửng sốt, vội xoay người đi cùng.
Phương hướng này đúng là đến Dực Khôn cung.
Lộc Hải âm thầm lắc đầu, không tiếng động thở
dài.
***
Thẳng đến bữa tối Tiểu Tuyết mới trở về, nhìn mặt
không có chút máu nào với một góc trán cố ý che, trong lòng tôi cả kinh, muốn
hỏi tại sao nhưng lời đến miệng lại nuốt trở về.
Hững hờ dùng bữa tối, đến một ánh mắt dư thừa tôi
cũng không thèm nhìn cô ấy.
Thời khắc đó tôi đột nhiên cảm thấy bản chất con
người chính là tàn nhẫn, mà tôi thì còn tàn nhẫn hơn cả tưởng tượng.
Ngay tại thời điểm tôi đang tự mình tổng kết bản
thân, lãnh cung mà không ai thèm ngó đến một cái lại tiếp đón một vị khách
không ngờ đến.
Nhìn hai má nhờ trang điểm mà lộ ra điểm hồng,
tôi cười nhợt
nhạt, nửa thật nửa đùa nói: “Không sợ lãnh cung ta ở xui sao?”
Từ quý phi yên lặng nhìn tôi một lúc mới chậm rãi
đến trước mặt, kéo ghế ngồi xuống.
“Tiểu Tuyết, nghĩ cách mang trà bánh lại đây.”
Tôi mở miệng phân phó Tiểu Tuyết đứng ở cửa.
“Vâng.” Tiểu Tuyết lên tiếng trả lời lui ra
ngoài, trong phòng chỉ còn lại tôi cùng Từ quý phi.
Bị người khác nhìn thẳng chăm chú hồi lâu cũng
không quen lắm, nên tôi cười cười, nói: “Chắc không phải là Từ quý phi cảm thấy
hứng thú với gương mặt của ta chứ?” Nói xong tôi còn cố ý sờ mặt mình.
Từ quý phi luống cuống hạ mắt, không còn nhìn
thẳng tôi.
“Có gì cô đừng ngại nói thẳng nhưng nếu nói lời cảm tạ linh
tinh thì không cần.” Tôi cười cười, nhàn nhạt mang trà lên hớp một hơi, ui da, trà lạnh thật tốt!
“Chính cô ta tự ngã xuống, ta giơ tay muốn giữ cô ta lại nhưng bị lời của cô ta dọa lui lại.”
Tôi lạnh nhạt nhìn vẻ kinh hồn vẫn còn trong mắt cô ta, cũng không nói tiếp.
“Ta căn bản không rõ cô ta vì sao mà tự nhảy xuống nước,
hoàn toàn ngây dại. Ha hả,
nhiều ngày vậy ta rốt cuộc cũng
hiểu, cô ta chẳng qua cũng chỉ muốn tìm lý
do diệt trừ ta thôi, chỉ là, khi đó ta thế nào cũng không thể tin nổi cô ta là người vô tình như vậy...”