ương Tấn An năm ba mươi lăm, lão Lương Vương Đông Phương Tấn băng hà, để lại di chiếu truyền ngôi cho con trai thứ chín.
Tân đế lên ngôi, sửa niên hiệu là Lăng Cửu năm thứ nhất.
Một vị vua mới hai mươi hai tuổi thì quá trẻ, thế nhưng khoảnh khắc khi
hắn ngồi lên ngai rồng, một loại khí thế áp đảo, tôn quý bẩm sinh không
khỏi được tất cả mọi người tín phục.
Có lẽ, chỉ có Thượng Quan Lăng mới biết, vị tân vương được tứ hải xưng
là anh tuấn nhất, tàn nhẫn nhất, vô tình nhất, người sở hữu một đôi mắt
phượng huyền bí sáng quắc sâu thăm thẳm và một gương mặt ngạo mạn bất
tuân, góc cạnh rõ ràng, một nam nhân dáng vẻ trông thành thục như vậy,
thành thục đến mức có thể đỉnh thiên lập địa, dùng đôi vai vạm vỡ gánh
vác một dải giang sơn này, đã từng ở trước mặt một người nào đó ngượng
ngùng, dịu dàng, kích động.
Cực nam Phượng Dương có một con sông, tên là sông Gia Lăng.
Đông Phương Thất chiếm vùng cực nam sông Gia Lăng, xưng vương, sửa quốc
hiệu là “Tân Lương”, thống lĩnh mười vạn đại quân thề phải thanh trừ kẻ
giết cha soán vị – tân đế Đông Phương Cửu.
Chiến hỏa mờ mịt tràn ngập trên dòng sông Gia Lăng mỹ lệ.
Trong cơn mơ màng, đầu tiên cảm thấy mình chạy trên lưng ngựa, sau đó
lại thấy lắc lư chao đảo. Lúc này đây, hai mắt ta bị bịt kín, không biết bị hạ dược gì, thân thể ỉu xìu không chút sức lực.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có người thay thuốc cho vết thương trên vai ta.
Lúc hai mắt có thể nhìn thấy mọi vật thì xung quanh đều là cờ xí có thêu một chữ “Thất” đỏ như lửa, còn có một đôi mắt tràn ngập hứng thú đang
nhìn mình.
Đông Phương Thất.
Ta giữ chặt cổ họng, lâu quá không có một giọt nước nào khiến cổ họng ta khô khốc không thốt ra âm thanh nào.
Một chén nước được đưa tới trước mặt ta, khẽ gọi: “Quốc sư.” Đông Phương Thất còn định đưa tay đỡ ta, bị ta lườm một cái rụt lại.
Ta nhận chén nước, chậm rãi uống, trong lòng thầm tính toán làm sao để đối phó với tên Đông Phương Thất không biết xấu hổ kia.
“Trưởng công chúa?”
Đông Phương Thất lại gọi một tiếng, ta giật mình lập tức bị sặc, ho liên tục không ngừng.
“Mị Nương ~ “
Trời xanh ơi! Hắn đã biết rồi sao! Biết hết rồi sao!
Lúc này, một nam tử áo đen vén màn lên, lạnh lùng bước tới, nói với Đông Phương Thất: “Lăng công chúa mới tỉnh, thân thể chưa phục hồi, ngươi
đợi thêm một lát rồi hẵng hỏi không được sao?”
Đông Phương Thất không cam lòng lườm hai người trước mặt, nhưng vẫn vén
màn đi ra ngoài, hậm hực nói: “Dù gì nàng cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu!”
Nam tử áo đen cầm lấy bát nước rỗng không trong tay ta, cung kính nói: “Mời công chúa đi nghỉ, tại hạ cáo lui trước.”
Ta gọi lại: “Đợi đã.”
Nam tử áo đen dừng chân, xoay người lại nói: “Sao?”
Ta nở nụ cười chua chát, môi mím chặt.
Nam tử áo đen đợi một lát, không nói câu gì. Hắn ngẩng đầu, nhìn Thượng
Quan Lăng ngồi tựa trên thành giường, vẻ mặt thản nhiên, tựa như vạn sự
trên thế gian này đều không liên quan gì tới hắn.
“Công chúa có việc gì cứ trực tiếp ra lệnh cho tại hạ, tại hạ là Lôi
Minh.” Lôi Minh bỗng lờ mờ hiểu được, vì sao cung chủ lại thầm mến người này như vậy.
“Hai đứa trẻ bị đem đi cùng với ta vẫn khỏe chứ?”
Lôi Minh thoáng sửng sốt, trả lời: “Đều khỏe. Cả hai đều đang ở trong lều quân y giúp việc.”
Ta nở nụ cười, tên Đông Phương Thất này thật đúng là không lãng phí nhân tài.
“Một lát tại hạ sẽ ra lệnh cho người đưa chúng trở lại hầu hạ bên người công chúa.”
Lôi Minh nói xong xoay người rời khỏi doanh trướng.
Ta khẽ thở dài, thầm nghĩ: “Đông Phương Thất bắt ta nhất định là để uy
hiếp Đông Phương Cửu, ta nên làm thế nào mới có thể không liên lụy đến
hắn đây?”
Quan sát kỹ chung quanh, mọi thứ trong lều bày biện cực kỳ đơn giản,
nhưng vẫn có thể nhìn ra là nơi ở của nữ tử. Ta thò chân xuống giường,
đứng dậy, tay chân tuy có hơi run rẩy, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chống đỡ được. Vịn mép bàn, ta chậm rãi bước tới bàn trang điểm, bên trên có
một ít trâm cài châu hoa các loại, ta cầm lấy một cây trâm bạc, nhét vào trong tay áo, rồi cẩn thận tìm xem còn có vật gì dùng được hay không.
Bỗng nhiên, trong gương xuất hiện một bóng người khác, ta quay phắt
người lại, lòng hốt hoảng, lẽ nào Đông Phương Thất thay đổi chủ ý muốn
trước tiên kết liễu ta?
Động tác đột ngột khiến trước mắt tối sầm, mắt thấy sắp sửa không thể
đứng vững, chuẩn bị ngã xuống, một cánh tay mềm mại vươn ra đỡ ta lại,
một giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ vang lên bên tai ta.
“Ngươi? ! Linh Phi!”
Ta giật mình, sủng phi của Đông Phương Tấn! Bình thường nàng đều mặc một bộ y phục mỏng lộ ra nửa ngực, nhưng hôm nay lại là một thân y phục đen nhánh, nếu không phải xác định nàng là người bên phe Đông Phương Thất,
ta thực sự cho rằng nàng là thân thích của Bạch U thủ hạ Đông Phương
Cửu.
Trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, đẩy cánh tay cô ta ra, bước tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Linh Lung tham kiến Lăng chủ tử, cuộc sống sau này của chủ tử sẽ do Linh Lung hầu hạ.”
Ta khẽ nhướn mày, nói: “Ta làm gì có phúc mà hưởng.”
Linh Lung cười duyên dáng bước về phía ta, khom người, dịu dàng nói: “Có thể hầu hạ chủ tử là phúc của Linh Lung, mong chủ tử sau này có thể nói tốt mấy câu cho Linh Lung ở trước mặt chủ nhân, Linh Lung sẽ cảm kích
suốt đời.”
“Ta nói rồi, không cần đâu!” Cầm lấy chén trà rót nước uống, tay bỗng
dưng bị giữ lại, sau đó là đón lấy nụ cười kiên quyết của Linh Lung,
“Chủ tử, loại việc nặng nhọc này để Linh Lung được rồi.”
Ta đứng bật dậy, nhưng đầu hơi choáng váng, nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của Linh Lung, ta không thể nói thêm câu nặng lời nào nữa.
Đúng lúc đó, Lôi Minh bưng chén thuốc bước vào.
“Linh Lung? Sao ngươi lại ở đây?” Lôi Minh kinh ngạc hỏi.
Linh Lung xoay người, mỉm cười nói: “Chủ nhân phân phó, Lăng chủ tử kim
chi ngọc diệp vẫn nên do ta hầu hạ tốt hơn, nam nhân tay chân lóng
ngóng, chủ nhân không yên tâm.”
Lôi Minh nhìn chằm chằm Linh Lung, mắt sáng như ngọn đuốc, một lát sau
hắn nói: “Cung chủ vừa ra mệnh lệnh mới, Lăng chủ tử sẽ do Vô Cầu tới
chăm sóc như trước đây, nếu ngươi không tin, có thể tự mình tới hỏi lại
chủ nhân.”
Nhìn hai người nói qua nói lại toàn những lời tranh “quyền hầu hạ” ta mà thấy mắc cười trong bụng.
Chủ nhân, công chúa mà họ nhắc tới là ai nhỉ? Không lẽ là Uyển nhi? !
Không đâu, cô ta sao có thể giúp đỡ Đông Phương Thất được! Vậy thì là
“cung chủ” rồi (công chúa và cung chủ phát âm giống nhau), hắn là nam
hay nữ? Ở cung nào? Vì sao lại muốn giúp đỡ Đông Phương Thất làm việc
ác? Vì sao thuộc hạ của hắn lại tất cung tất kính với ta như vậy? Bây
giờ ngồi nghĩ lại, hồi đầu lúc ta mới vừa vào hoàng cung Lương Quốc,
Linh Lung đã có ý giúp ta, nếu không Đông Phương Tấn cũng không thể tín
nhiệm ta nhanh chóng như vậy. Xem ra, cung chủ, chủ nhân của bọn họ có
quen biết ta, hơn nữa quan hệ với ta cũng không tồi, không biết là quen
với ta hiện tại, hay là với Thượng Quan Lăng trước đây?
Bụng đầy nghi vấn nhưng không thể nào hỏi được.
“Linh Lung, hoàng cung Lương Quốc nhờ có ngươi giúp ta, ngày khác ta
chắc chắn sẽ nói vài lời giúp ngươi trước mặt cung chủ các ngươi.” Ta
quyết định ra tay từ chỗ Linh Lung, đừng thấy Lôi Minh đối với ta có vẻ
cung kính có thừa mà nhầm, con người hắn vừa nhìn là biết sẽ không có
“tướng làm phản”, sẽ tuyệt đối trung thành đối với cung chủ của bọn họ,
sẽ hết sức giữ mồm giữ miệng. Mà ta cũng tin chắc là giữa phụ nữ với
nhau rất dễ trò chuyện cởi mở, chỉ cần ta cho Linh Lung cơ hội, cô ta
hẳn sẽ đồng ý giao hảo với ta.
Linh Lung quả nhiên sửng sốt vì câu nói bất thình lình của ta, ngẩn ra
một lát mới nhìn ta, cung kính trả lời: “Linh Lung đa tạ Lăng chủ tử!”
Lôi Minh thì nhìn ta dường như có chút đăm chiêu, cầm chén thuốc đặt trên bàn rồi ra khỏi doanh trướng.
Lương Quốc, ám cung Kinh Lôi Đường.
Một đôi mắt tím dường như đang tóe lửa, Âu Dương Yến nổi trận lôi đình
với Lôi Minh đang quỳ dưới mặt đất: “Bản tọa bảo ngươi phải bảo vệ nàng
cho tốt, ngươi bảo vệ như vậy sao?”
“Thuộc hạ biết sai.”
“Cũng may có Vô Cầu bên cạnh nàng, bằng không thì độc trên mũi tên kia lũ lang băm đầu đường xó chợ há có thể giải được? !”
“Dạ, thuộc hạ biết sai.
“Lôi Minh, bản tọa từ trước tới nay đều cảm thấy ngươi hiểu rõ tâm ý của bản tọa, trong lòng bản tọa vị trí của ngươi không hề thua kém Tiêu Vô
và Linh Lung, nhưng lần này ngươi thực sự khiến bản tọa rất thất vọng.”
Lôi Minh ngẩng đầu nhìn thẳng Âu Dương Yến, trầm giọng nói: “Thuộc hạ biết tội, xin cung chủ trách phạt!”
“Bản tọa hỏi ngươi, bản tọa dặn đi dặn lại bảo ngươi nghìn vạn lần đề
phòng tên Đông Phương Thất, chớ để cho hắn thấy được hình dạng của Lăng
Nhi, nhưng ngươi đã làm thế nào? Hả? Ngươi lại đi nói với bản tọa là
Đông Phương Thất đã biết Lăng Nhi giả chết, còn để hắn phát hiện ra Lăng Nhi chính là vũ cơ nhất vũ thành danh ở bữa thọ yến lúc trước!”
“Cung chủ! Thuộc hạ tự biết tội không thể tha, thỉnh cung chủ ban cho cái chết!”
Âu Dương Yến gõ nhẹ ngón tay trên tay vịn bạch ngọc khắc hoa, một lúc
lâu, hắn mới đưa mắt nhìn về phía Lôi Minh, hừ lạnh một tiếng nói: “Bản
tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thay bản tọa bảo vệ nàng, canh chừng Đông Phương Thất.”
“Dạ, cung chủ! Tạ ơn cung chủ không giết. Thuộc hạ xin cáo lui.”
Lôi Minh nói cũng giữ lời, lúc chạng vạng Vô Cầu đã được đưa tới chỗ ta, thằng nhóc này vừa nhìn thấy ta hai mắt đã rưng rưng ngấn nước, nó
tưởng ta nếu không bị Đông Phương Thất giết chết thì cũng vì trúng tên
mà chết toi rồi.
Ta lấy làm lạ hỏi nó, vì sao Tiểu Ngư Nhi, khụ khụ, chính là tiểu công
công đã giúp đỡ chúng ta ra khỏi hoàng cung lại còn chắn mũi tên thay ta đó, thương tích của hắn còn nghiêm trọng hơn ta nhưng lại không có việc gì, còn ta chỉ xây xát ngoài da một chút mà lại nguy hiểm đến tính
mạng.
Thằng nhóc Vô Cầu tỏ vẻ khinh thường giải thích, nói là không may trên
mũi tên sướt qua vai ta đã được tẩm độc, vốn định dùng để bắn Đông
Phương Cửu, kết quả không ngờ sau khi khởi binh tạo phản, mũi tên độc
còn sót lại một ít, sau đó lúc bắn tên vào nơi chúng ta trốn thì bắn
loạn cả lên, hoàn toàn mặc kệ có độc hay không độc.
Ta cười hì hì nói với nó, vậy xem ra là ta trúng giải độc đắc rồi ha,
nhóc Vô Cầu lại mắt nước lưng tròng nhìn ta, hận đến nghiến răng nghiến
lợi.
Nói thật lòng, ta lại để thằng nhóc thối này làm cho cảm động nghẹn
ngào, suýt tí nữa mũi cũng cay cay, nước mắt cũng lưng tròng.
Vô Cầu ở luôn trong lều cùng ta, cuối cùng còn chết sống đòi ngủ ở trong phòng ta.
Hoàn hảo, một đêm vô sự.