Vân lăng vương.” Ta là lần đầu tiên gọi với hắn như vậy.
Âu Dương Vân có chút sửng sốt, chợt tiến lên vài bước, hỏi: “Lăng nhi, có chuyện gì sao?”
“Thả ta đi.” Ta nhìn hắn, thành khẩn cầu xin.
“Tại sao?” Đôi ngân mâu Âu Dương Vân trong mắt nháy mắt liền trở lại vẻ lạnh lẽo ban đầu.
“Vân tiên nhân, ta không muốn lập gia đình, không phải đối với chỉ riêng ngươi, mà là ta cảm thấy……” Ta cố tìm từ diễn đạt,“Ta cảm thấy…… ta
thích một cuộc sống độc thân.” Ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.
Âu Dương Vân khẽ cười hai tiếng, tiếng cười thoát ra nghe có chút thê
lương, “Lăng nhi, lý do này của nàng gọi là gì?” Xoay người, đưa lưng về phía ta, ngắt một cành Ngọc Lan, lạnh lùng nói,“Trở về đi.”
“Âu Dương Vân!!!!!!!” Ta bước tới, nắm lấy cánh tay phải của hắn, khiến
hắn quay lại đối diện với ta. Hôm nay ta nhất định phải nói rõ ràng với
hắn, ta nhất định phải rời khỏi chỗ này! “Ngươi chớ có tin cái Thần chỉ
chó má mà Vô Ngôn nói, ta căn bản không phải Vương phi trời chọn gì,
ngươi không nên tin hắn! Thật đấy!” Ta ra sức lay động Vân tiên nhân, hy vọng trong ánh mắt hắn có thể có chút tình cảm, cho dù có là phẫn nộ
cũng tốt a, ta thực chịu không nổi cái loại bất luận thế nào vẫn lạnh
lùng này, nhìn vào khiến người ta sao mà đau lòng…
“Lăng nhi……” Âu Dương Vân cười cười, nụ cười rất nhạt, lòng ta thực vô cùng chua xót,“ Không phải nàng bảo nhớ rõ sao?”
Nhớ rõ?! Nhớ rõ cái quái gì hả! Câu nào a?! Ta mỗi ngày đều nói chuyện,
có được không?! Làm ơn đừng có chơi trò bí hiểm với ta nữa!
“Rốt cuộc là câu nào?! Ta mỗi ngày thực đều nói rất nhiều!!! Ta có thể
nhớ linh tinh, nhớ lộn xộn, ngươi nói thẳng cho ta biết là câu nói nào,
có được không?!!! Được không hả!” Ta kì thực sắp điên rồi, nói cho cùng
thì ta đã nói cái gì mà khiến Vân tiên nhân mãi nhớ nhung trong lòng đến như vậy! Rốt cuộc là cái gì!
Âu Dương Vân bờ vai dường như khẽ run lên, hắn nhẹ xoay người, cành Ngọc Lan trong tay nát vụn, từng mảnh từng mảnh bay bay theo gió……
“Mười lăm năm trước, Lăng nhi đã nói, muốn ở bên ta, mãi mãi.”
Kinh hãi! Ta toàn thân đều chấn động tê rần! Giống như là bị điện giật.
“Lẽ nào Lăng nhi thực sự đã quên rồi?”
Âu Dương Vân nhìn ta, ánh mắt bạc không chút cảm tình, nhưng lại mỏng
manh như ngọc lưu ly, dễ vỡ, rất dễ vỡ. Ta không muốn phải khiến hắn tổn thương, ta sợ làm hắn đau lòng, nếu là ngươi thì sẽ trả lời hắn thế
nào? Phải trả lời thế nào a!……
Đôi mắt Âu Dương Vân khẽ hạ xuống, khóe mắt lơ đãng trên mặt đất, sau
mới lạnh lùng nói: “Quên cũng không sao, ta còn nhớ là được rồi.”
Chỉ còn lại một nhánh hoa Ngọc Lan xơ xác, nằm trong tay hắn nháy mắt
liền bị thiêu cháy thành hư vô, đám bụi xám tan loãng vào trong gió.
“Lăng nhi hẳn là vẫn còn quan tâm đến người trong Tiên Nguyệt Phường.”
Âu Dương Vân hướng ta cười, hắn chưa bao giờ để lộ ra dáng vẻ tươi cười đến vậy, khiến ta sợ hãi, lòng run rẩy.
Sau vài giây khiếp sợ, ta cũng cười với hắn, rất tuyệt tình nói ra một
đoạn thế này: “Vân lăng vương có thấy Thượng Quan Lăng ta quan tâm đến
tính mạng của cá nhân nào sao? Ha ha, ta cho rằng, bọn họ có thể vì ta — vì Ngọc quốc Trưởng công chúa Thượng Quan Lăng mà chết, đó là cái phúc
của bọn họ, mấy đời tu tâm tích đức đấy!” Cười lạnh một tiếng,“ Cho nên, nếu Vân lăng vương thấy rằng giết bọn họ mà có thể hài lòng, có thể để
Thượng Quan Lăng quay về Ngọc quốc, thì cứ giết đi a, Thượng Quan Lăng
ta không mảy may luyến tiếc!”
Nói xong, ta phất áo bỏ đi.
Trái tim, dường như không còn đập, trái tim, đang bị đóng băng