Mộ Dung Uyển hình như có chuẩn bị trước, mở miệng liền nói: “Đông Phương Tấn ngoại trừ thích mỹ nhân, còn thích luyện đan, ông ta hy vọng có thể trường sinh bất lão. Bởi vậy, nếu như có một lời của Ma y đại nhân,
Đông Phương Tấn nhất định sẽ nghe.”
Dựa vào đâu mà bảo Ma y nói, lão sẽ nghe chứ? Vậy ta bảo lão đi tìm chết, lão cũng đi chắc?
“Uyển nhi biết mưu kế mà Ma y và đại ca đã bàn có thể nói là không có sơ hở, nhưng trên đời này có thứ gì mà không có ngộ nhỡ, Uyển nhi chỉ sợ,
chỉ sợ… lỡ đâu… lỡ đâu người được phái đi tặng bức họa không lanh trí,
bức họa không có bị sủng phi của Đông Phương Tấn nhìn thấy, trái lại bị
Đông Phương Tấn kia phát hiện, vậy Uyển nhi… điều này đối với toàn bộ cả Thương Mân sẽ là một tai họa nặng nề! Ma y đại nhân! ~~~~ “
Vậy sao ngươi không phái một người lanh lợi hơn đưa đi? Nghĩ thì nghĩ
như vậy, nhưng ta không thể nói ra miệng. Đương lúc ta còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, thì Mộ Dung Xu đã thẳng thừng từ chối thay ta.
“Không được! Yến không thể đi! Ai biết lão sắc quỷ Đông Phương Tấn kia có thể hay không…”
Mộ Dung Uyển ánh mắt khẽ chuyển, hơi liếc xéo Mộ Dung Xu một cái, rồi
lại đưa ánh mắt đầy kỳ vọng sang nhìn ta, ta chỉ đành trả lời qua loa
cho có lệ: “Tam công chúa, hãy để tại hạ suy nghĩ đã.”
Mộ Dung Uyển mỉm cười tươi tắn, rồi nghiêng người sang một bên nhường
đường cho ta, ta cũng mỉm cười lịch sự, quay về “suy nghĩ”.
***
Thương Mân vương cung, Lộc Uyển.
“Tỷ về rồi hả? Thăm dò được gì?” Vừa vào cửa đã bị Vô Cầu kéo tới vặn hỏi.
Ta cười lắc đầu, “Chả thăm dò được gì, nói chung thân phận chắc là không bại lộ, trước tiên cứ an tâm đợi vài ngày đi.” Ngoài miệng thì nói với
Vô Cầu như vậy, nhưng nhưng lòng lại nghĩ tới chuyện khác. Thái độ của
Mộ Dung Xu đối với ta rất kỳ quái, nói không giống như đối đãi với ân
nhân thì cũng không đúng, hắn đối với ta lễ độ có thừa; nói hắn đối với
ta như ân nhân, lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, mà lại thừa thừa cái gì đó. Còn Mộ Dung Uyển, một tiểu nữ tử, lại còn là tiểu nữ tử lớn lên
trong thâm cung, nhìn thì xinh đẹp đơn thuần, cũng hiểu rõ đạo lí đối
nhân xử thế, nhưng lại có vẻ là người thâm sâu, chỉ bằng ánh mắt lặng lẽ nhìn Mộ Dung Xu của nàng cũng đầy thâm ý, không phải là ánh mắt của một cô gái vô tâm, hơn nữa cộng thêm biểu hiện của nàng khi còn trong hang ổ cường đạo, đó chính là đại dũng đại mưu.
Hai huynh muội này thực sự khiến ta hồ đồ rồi, nói thật chứ, lời nói của Mộ Dung Uyển căn bản chỉ là rác rưởi! Tặng bức họa vốn không cần ta đi, mọi người cũng chỉ đến lúc sinh bệnh mới xem trọng Ma y, chưa hề nghe
nói Ma y còn biết luyện đan trường sinh bất lão! Nhưng ta biết rõ những
điều này rồi mà vẫn suy nghĩ về những lời Mộ Dung Uyển nói, ta…
“Đại vương giá lâm! ~~~ “
Bên ngoài Lộc Uyển có người cao giọng thông báo.
“A, sao hắn lại tới?” Nhóc Vô Cầu nhảy dựng lên, tay chân luống cuống,
ta ấn nó xuống ghế, nhỏ giọng nói: “Bình tĩnh một chút, đừng để người ta vừa nhìn là biết ngươi muốn chạy trốn!”
“Ờ ờ, hiểu rồi.”
Không cần ta mở cửa nghênh tiếp quốc chủ đại nhân, Mộ Dung Xu đã nôn nóng sải bước vào trong.
Mộ Dung Xu đảo mắt qua Vô Cầu, ánh mắt lạnh lùng, ta vội nói: “Vô Cầu
theo tại hạ nhiều năm, Mộ Dung quốc chủ cứ yên tâm đi.” Nhưng lần này Mộ Dung Xu rất quyết tâm, không chịu buông tha, vẫn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Vô Cầu, bất đắc dĩ, ta đánh dụ nhóc Vô Cầu đi ra ngoài
làm gì đó cho ta ăn.
“Được rồi, Mộ Dung quốc chủ có chuyện gì thì nói được rồi.” Ta tự ý ngồi xuống, lạnh nhạt nói.
Mộ Dung Xu bước nhanh lên, nắm chặt bàn tay đang nâng chung trà lên của
ta, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào ta, hắn mím môi, ấp úng nói:
“Yến, đêm nay ta sẽ đưa khanh ra khỏi cung, khanh muốn đi đâu ta sẽ phái hộ vệ đưa khanh tới đó, cho đến… cho đến khi chuyện của Uyển nhi kết
thúc, ta sẽ đón khanh trở về.”
Khóe miệng ta khẽ co giật. Câu này sao gãi đúng chỗ ngứa dữ vậy, cũng
rất cảm động, nhưng chỉ có điều đối tượng không nên là ta, những lời dịu dàng này Mộ Dung quốc chủ nên nói cùng mỹ nữ mới đúng? Sao có thể nói
với một “đại lão gia” như ta chứ? Hay là biết cái gì, thấy cái gì rồi?…
Tâm tư bách chuyển thiên hồi, nhưng nét mặt vẫn giữ nguyên không thay
đổi, ta cười gượng gạo rút bàn tay bị Mộ Dung Xu nắm ra, hớp một ngụm
trà, ung dung nhìn hắn, hỏi: “Mộ Dung quốc chủ có phải nhìn thấy thứ gì
không nên thấy không?”
Mộ Dung Xu như bị sét đánh, trong cơn hốt hoảng mặt càng ửng đỏ, cúi đầu, ảo não ừ một tiếng.
Ta lặng lẽ siết chặt nắm tay, vừa định mở miệng trao đổi điều kiện với
hắn, nào ngờ câu tiếp theo hắn nói thiếu chút nữa khiến ta bị sét đánh
thành hai mảnh ngay tại chỗ!
“Yến, ta biết, nếu như ta nói ta thích khanh, thích như nam nữ thích
nhau, khanh chắc chắn sẽ cho rằng ta chỉ xem trọng diện mạo bên ngoài
của khanh. Thực chất, ta hoàn toàn không phải là người tùy tiện như vậy, ta…” Đôi mắt chan chứa tình cảm của Mộ Dung Xu nhìn chằm chằm vào ta,
ta thấy trái cổ của hắn động đậy, rồi hắn lại nói: “Không dối gạt khanh, khanh có một gương mặt giống hệt Trưởng công chúa Ngọc Quốc, nếu như ta thích gương mặt của khanh, vậy ta hẳn đã thích Thượng Quan Lăng từ lâu
mới đúng! Nhưng ta không có, ta… ta đối với khanh…”
Ta chỉ có thể ngoảnh mặt đi, bằng không, ta khó mà kềm chế được mình không cười phá lên.
Trăm tính ngàn tính, lại không tính đến việc Mộ Dung Xu phải lòng Ma y,
hơn nữa, còn chấp nhận đối mặt với hiện thực hắn là GAY nhanh như vậy,
lại còn to gan công khai tình cảm của mình, không những như vậy, việc
hắn thổ lộ, rõ ràng là muốn lôi kéo ta đi theo con đường GAY với hắn!
Có những kiểu cười còn khó coi hơn cả khóc, có loại yêu thích còn áp lực hơn cả căm ghét.
Khó có thể tưởng tượng, nếu một ngày nào đó Yến Tứ Phương mà biết được
ta dùng tên tuổi của hắn rêu rao khắp nơi, lại còn khiến cho một nam
nhân công khai tỏ tình với “Yến”, sợ là ta sẽ bị hắn lôi tới một nơi nào đó trong Ma y quán cắt phăng cái lưỡi, giống như đám người hầu trong
nhà hắn, chỉ có điều tính chất công việc là không giống, có lẽ hắn đem
ta ra làm người thử độc.
Nuốt mấy ngụm nước bọt, rốt cục ta cũng khôi phục lại tâm trạng, chậm rãi mở miệng: “Mộ Dung quốc chủ a…”
“Gọi ta là Xu! Chúng ta đã nói chuyện này rồi!”
“Ờ, ha ha… Xu…” Thấy mà gúm! Một nam nhân cao to vạm vỡ như ngươi sao
lại giống con gái như vậy! Uổng cho ta lúc đó trên Chính Sự đại điện còn cảm thấy ngươi mắt to mày rộng là một nam nhân không đến nỗi nào.
Ta cười hỏi hắn: “Ngài thích nam nhân?”
Mộ Dung Xu trợn tròn hai mắt, lắc đầu ngay: “Không, ta không thích nam
nhân! Không không, ta thích khanh, nhưng ta không thích nam nhân! Aizzz… ý ta là, ta chỉ thích khanh, cho dù khanh là nam tử, ta cũng thích
khanh!”
Thật hiếm có, ta bị shock, ta cười vang, mặc dù ta có đứng dậy cũng
không thể nhìn ngang tầm với mắt hắn, nhưng dù sao thì cũng không cần
nhìn, ta khẽ cười một tiếng, hỏi: “Mộ Dung quốc chủ và tại hạ từ lúc
biết nhau đến lúc quen nhau không được mấy ngày, tại hạ tự nhận thấy
mình không có chỗ nào hơn người, nếu không phải chú ý đến
gương-mặt-không-có-gì-đặc-biệt của tại hạ, không lẽ Mộ Dung quốc chủ đã
thực sự xuyên qua thân xác tại hạ nhìn thấu vào nội tâm bên trong?”
Mộ Dung Xu bị ta nói cho biến sắc, hắn không muốn ta nghĩ rằng hắn coi
trọng “sắc đẹp” của ta, cho nên ta chọn lấy cái “háo sắc” của hắn đập
lại hắn.
“Tại hạ nghe nói Mộ Dung quốc chủ trước đây chung tình với một vị vũ cơ, không nghĩ tới tình cảm của quốc chủ lại thay đổi nhanh như vậy, oh?”
Ta gần như có thể nghe thấy tiếng nghiến răng “ken két”, trong lòng nhất thời cảm thấy buồn cười, người này nhìn thì có vẻ hiền lành thận trọng, kỳ thực bụng dạ lại ấu trĩ không chịu nổi, trong lòng nghĩ cái gì toàn
bộ đều viết lên trên mặt, người như vậy lại làm chủ của một quốc gia,
cho dù chỉ là một tiểu quốc đi chăng nữa, cũng không biết là phúc hay
họa.
Nào ngờ Mộ Dung Xu hung hăng đập bàn, lớn giọng nói: “Mộ Dung Xu ta từ
trước đến nay không cướp đoạt tình yêu của người khác, Mị Nương đã chung tình với Đông Phương Cửu, ta cũng sẽ không… Chỉ mong Đông Phương Cửu có thể đối xử tử tế với nàng.” Càng nói, đầu Mộ Dung Xu càng cúi gằm.
Ta thật muốn vỗ lên lưng đứa trẻ to xác này, nói với hắn một câu thâm
thúy, nhóc con à, thực ra tại hạ chính là Vũ Mị Nương, mà đã như vậy,
thì ngươi không cần lôi kéo ta vào con đường tình cảm của người, ta
không có điều kiện bẩm sinh đó! Ngay cả Quỳ Hoa Bảo Điển ta cũng không
thể luyện được! ~~ aizz ~~
“Lần đầu thấy khanh, ta đã thấy ánh mắt của khanh rất đẹp, rất giống Mị
Nương, nhưng lúc đó ta thực sự không có chút suy nghĩ xấu xa nào với
khanh! Ta…”
Mộ Dung Xu ở bên kia vừa thổ lộ vừa giải thích, ta ở bên đây thản nhiên tự đắc uống trà, tùy ý nghe đầy một tai.
“Vậy ý của Mộ Dung quốc chủ là, bây giờ có suy nghĩ xấu xa với tại hạ sao?”
“Không không! Ta tuyệt đối không có! Thực sự! Yến, khanh phải tin tưởng
ta!” Mộ Dung Xu nhíu chặt hai hàng lông mày rậm. Ta phải mau chóng đưa
đứa trẻ thoát khỏi bể khổ, thế nhưng hắn là chủ của một quốc gia, mặc dù ta không để ý chuyện nam yêu nam, nhưng với thân phận hắn nếu dấn thân
vào con đường không có lối về như vậy, chỉ sợ là…
Ta tháo mặt nạ xuống, nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Xu, ta lại tiến tới gần một bước, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nở một nụ cười tươi tắn với hắn: “Có
lẽ tại hạ đành phụ ý tốt của Mộ Dung quốc chủ thôi.” Không đợi Mộ Dung
Xu mở miệng, ta nói tiếp, “Thứ nhất, tại hạ chỉ thích người khác phái.”
Ta đúng là không lừa ngươi nha, ta thích đàn ông, khác phái mà, ha ha.
“Thứ hai, trái tim tại hạ không lớn, trong lòng sớm đã có một người rồi, không thể chứa thêm người thứ hai.” Chuyện này… coi như là… gạt hắn đi… “Cuối cùng, lấy thân phận bằng hữu của Mộ Dung quốc chủ, tại hạ muốn
nhắc nhở Mộ Dung quốc chủ một câu, thân là người đứng đầu của một quốc
gia vốn mang trên vai những trách nhiệm không thể thoái thác, mong rằng
quốc chủ đừng vì những thứ không đáng mà hao tổn tâm tư, lãng phí tinh
lực.”
Ánh mắt Mộ Dung Xu rõ ràng nói cho ta biết, trái tim hắn thật sự bị tổn thương.
Kể ra cũng thật đáng thương, mối tình đầu vừa chớm nở của hắn đã bị lời
nói của ta vô tình vùi dập, tình yêu thứ hai vừa thổ lộ cũng lại bị ta
chối bỏ không thương tiếc, đã vậy, hình như đối tượng trong lòng hắn cả
hai lần đều là “ta”.
“Vậy khanh có thể nói cho ta biết, người khanh thích là ai không?” Một hồi lâu sau, Mộ Dung Xu mới có dũng khí hỏi.
Ta thoáng sửng sốt, vẫn chọn cách không đi thẳng vào vấn đề: “Tại hạ đã
nói rồi, ta thích người khác phái! Còn đó là ai, tại hạ thực sự không
tiện nói với quốc chủ.”
Mộ Dung Xu chậm rãi gật đầu, buồn bã xoay đi, tinh thần sa sút, ta nghe
tiếng hắn nhẹ giọng nói: “Được, được, ta sẽ không ép buộc khanh, nhưng
Mộ Dung Xu ta lần này tuyệt sẽ không dễ dàng từ bỏ.”
Ta lấy làm lạ, Mộ Dung Xu ngươi không phải nói không bao giờ cướp đoạt
tình yêu của người khác sao? Ta đây đã có người trong lòng, thế sao
ngươi còn không nhanh chóng buông tha? NND nói một đàng làm một nẻo hả!
Ngay cả cổ nhân cũng không biết thủ tín!
***
Đêm khuya, gần giờ Hợi, chợt nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ, ta đẩy Vô Cầu
một cái, sai nó đi xem là ai. Tiểu Vô Cầu bực bội dụi dụi mắt, mắt nhắm
mắt mở đi ra cửa, hỏi: “Ai vậy? Trễ vậy rồi!”
“Là ta.” Một giọng nữ ôn nhu tựa nước suối, không phải thiên hạ đệ nhất mỹ nhân còn là ai.
Ta vội vàng khoác thêm chiếc áo, mặt nạ cũng không cần đeo, dù gì hai huynh muội này đều đã thấy mặt ta rồi.
Ta đi ra phòng ngoài, Vô Cầu đã mở cửa đón Mộ Dung Uyển vào, phía sau
nàng còn dẫn theo Tiểu Nhị. Cả hai người đều ăn mặc bình dân đơn giản,
hơn nữa trên vai Tiểu Nhị còn đeo một túi vải, cái này…
“Tam công chúa, bây giờ trời đã khuya lắm rồi, tam công chúa liều lĩnh
đến phòng của tại hạ e rằng truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến danh dự của
tam công chúa.” Ta thầm nghĩ phải cách xa hai huynh muội này ra mới
được, bằng không ta nhất định sẽ xúi quẩy.
Nào ngờ Mộ Dung Uyển mỉm cười tiến tới, mở miệng liền thốt ra một câu kinh thiên địa: “Ma y đại nhân, chúng ta đi thôi.”
Khóe miệng ta giật giật hai cái, nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm tối sương mù, trăng mờ gió êm.
Ý Mộ Dung Uyển là muốn cùng ta bỏ trốn? Không thì, là muốn giết chết ta, trừ hại cho Thương Mân?
Tiểu Nhị thấy ta đứng bất động, sốt ruột tiến tới đẩy ta một cái, tức
giận nói: “Tam công chúa đều đã chuẩn bị ổn thỏa, còn không đi lẽ nào
phải đợi hừng đông sao? Nếu như bị đại vương biết được, xem ngươi còn đi được không!”
Hả? Thì ra là tới giải cứu ta thoát khỏi bể khổ? Ha ha. Lão thiên gia chưa bao giờ khi không ban cho ta một chuyện tốt như vậy.
Ta cười nhìn về phía nhóc Vô Cầu, bảo nó: “Ngốc ra đó làm gì, còn không
thu dọn đồ đạc, nhanh ‘trốn nhà’ đi theo Uyển nhi, Tiểu Nhị! ~~ “
Mộ Dung Uyển che miệng khẽ cười một tiếng, Tiểu Nhị thì oán hận trừng mắt, mắng: “Tên dâm tặc kia, ai muốn cùng ngươi bỏ trốn!”
***
Giờ tý ba khắc, bên trong nơi thường xuyên ẩn núp “kẻ thù”, dưới sự dẫn
dắt rất tinh tường tình hình địch của đồng chí Mộ Dung Uyển, bốn người
bọn ta thần không biết quỷ không hay rời khỏi Thương Mân vương cung.
“Hắc hắc, tam công chúa đúng là nghiên cứu kỹ lưỡng chuyện chạy trốn!”
“Dâm tặc ngươi chớ có vô lễ với công chúa chúng ta! ~ “
“Ma y đại nhân, chúng ta đi Lương Quốc có được không?”
“Chuyện này. . .”
“Không cần lo lắng, bức họa ta đã mang theo, cũng để lại cho đại ca một bức thư rồi.”
Mỹ nữ cười thật ôn nhu, ngay cả quyền lợi phản kháng của ta cũng bị đoạt mất.
Lương Quốc? Sẽ đụng mặt hắn sao? Ta không dám suy nghĩ nhiều.