Tới lúc này, tôi mới hoàn toàn hiểu được, vì sao
Ngự hoa viên to như vậy chỉ có mình tôi chạy đến cứu cô ta, hóa ra là cô ta cố tình gài bẫy.
Tôi tự đáy lòng thở dài. Mà thở dài vì cái gì thì chính
tôi cũng không rõ.
“Nha đầu, con còn muốn bảo vệ Thượng Quan Sở Sở sao?” Trầm mặc
một lúc lâu, lão thái hậu chăm chú nhìn vào ánh mắt khác thường của tôi.
Hạ quyết tâm, tôi cắn môi dưới, nhìn thái hậu nở
nụ cười: “Thái hậu người cũng biết rõ kì nghệ Lăng mỗ có bao nhiêu dở, trước
giờ đều là được cái này thì mất cái kia, nhưng ít ra thì bản lĩnh bỏ tướng giữ
tốt con vẫn có.” Tôi biết chỉ cần một mực khẳng định người là do tôi đẩy, không
cần bao nhiêu ngày nữa thì tội danh này sẽ được định thật. Bởi vì Sở Sở tuyệt
đối sẽ không thừa nhận chính cô tự rơi xuống nước, mà nếu tôi
đã nhận tội thì cô cũng không thể chỉ tội chính Từ quý phi đẩy cô xuống nước. Huống chi dựa vào
hiểu biết của tôi với cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ không tự mình mở miệng
nói ra hung thủ, cô ta là muốn mượn miệng tôi để nói
ra, đáng tiếc, tôi không làm được.
Thái hậu hơi ngẩn ra. Đây đã là biểu tình tương
đối hiếm thấy của bà rồi, người như thái hậu, luôn phải đeo mặt nạ, e rằng biểu tình
hơi nhíu nhẹ lông mày cũng đã là hiếm lắm rồi.
“Nha đầu... con...” Thái hậu nhìn thẳng vào tôi, mà ánh mắt
tôi lại đạm mạc kiên định, thái hậu nhẹ nhàng lắc đầu, vừa than một tiếng:
“Hoàng nhi đáng thương của ai gia
chỉ sợ là sẽ hận ai gia cả đời.....”
Tôi thầm cảm khái trong lòng, Hiên Viên Tiêu
không biết phải tích bao nhiêu đức mới có một người mẹ tốt như vậy. Người phụ nữ nhưthế này thì chỉ
có người con gái xuyên qua thành nữ chính mới có
thể phân cao thấp được.
Đây là người phụ nữ từ thâm cung nuôi dưỡng mà ra, trí tuệ, kiên
định, ưu nhã, tài trí mưu lược bậc nhất, có thể nắm được lòng người trong tay,
nhưng người phụ nữ như vậy mà vẫn giữ được tấm lòng lương
thiện, dù phần lương thiện đó ít đến đáng thương, ít đến có thể cho đi đứa con
của chính mình, nhưng người vẫn còn một chút lương thiện đó trong đáy lòng, bất
kể cái gì cũng không thể làm mất một chút đó.
Gặp một người phụ nữ như vậy, tôi còn có thể nói gì, ngoại trừ bội
phục, tôi còn chẳng có thời gian thương hại âm mưu vừa bị hủy kia của mình.
“Nha đầu, đừng hận ai gia.”
Bị một đôi mắt dịu dàng như vậy nhìn chăm chú,
tôi giận thế nào được.
Thái hậu nương nương, tôi sao có thể hận người...
“Con nói cái gì?” Bỗng dưng, thái hậu nhìn chằm chằm
tôi hỏi, giống như nghe được âm thanh trong lòng tôi.
“Không có gì.” Tôi cười cười, nhiều lời lúc này
chỉ làm tăng thêm phiền não thôi.
Thái hậu hơi mở miệng, nhìn nhìn tôi, cuối cùng
quay đi, lạnh lùng nói: “Người đâu, đem người giam vào lãnh cung, đợi tra rõ sự
tình rồi sẽ đưa đến Tông Nhân phủ định tội.”
“Dạ —”
.....
Kết quả là, người nào đó ban ngày còn đang phơi
nắng ở Trường Nhạc cung,
đêm khuya đã bị giam vào lãnh cung lạnh lẽo giết thời gian.
Lãnh cung thật ra cũng không phải là hầm băng,
chẳng qua nơi này ít có hơi người nên lúc nào cũng tỏa ra một không khí âm u
lạnh lẽo.
Lãnh cung chính là nơi như vậy.
Không biết đã có bao phi tần bỏ mạng ở cái nơi
băng lạnh này.
Không có một ưu đãi nào, trong phòng u ám chỉ có
một cây nến lặng lẽ tỏa sáng.
Tôi cười khổ, xoay người lên giường, lấy cái chăn
mỏng không phù hợp với thời tiết chuyển giao đem chính mình bao bọc lại thật
chặt.
Cái chứng bệnh sợ lạnh đáng thương của tôi hình
như lại tái phát rồi? Tôi cười cười, xoay người đi ngủ.
Có người càng ngủ sẽ càng thấy ấm áp? Tôi chính
là như vậy.
Nửa đêm tỉnh lại nhưng cảm giác chính mình đang ở
trong lòng một người, kề sát phía sau lưng là một lồng ngực ấm áp, một cánh tay
đặt trên hông tôi. Nếu không phải cánh tay kia đè quá mạnh, tôi cũng sẽ không
tỉnh ngủ.
Lạnh nhạt cười. Như thế cũng tốt, đêm lạnh như
nước, ‘Thời tiết ấm lên lại rét, càng
thêm khó ở’ (*).
Sức khỏe lại có chút đặc biệt, ‘lò
sưởi’ tự nhiên thế này, việc gì không
dùng?
(*) Trích trong bài thơ Thanh Thanh Mạn
của Lý Thanh Chiếu (Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo).
Xem ra tôi không phải chết lạnh rồi. Ha ha.
Bỗng dưng, ‘lò sưởi’ hơi động đậy, tôi vội nhắm mắt lại giả vờ ngủ,
nghe được bên tai hình như có tiếng thở dài.
.....
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy thì ‘lò sưởi’ đã rời khỏi từ sớm, Tiểu Tuyết
đang im lặng đứng một bên, hiển nhiên là không muốn đánh thức tôi.
Xốc chăn lên, rồi đột nhiên tôi phát hiện cảm
giác trên tay không giống như chiếc chăn mỏng đêm qua, cúi đầu nhìn xuống, quả
nhiên là cái chăn làm từ tơ tằm từ cái giường của tôi ở Trường Nhạc cung.
Tiểu Tuyết thấy tôi tỉnh lại, vẫn xị mặt không
thèm để ý đến tôi, lạnh lùng giúp tôi rửa mặt, thay quần áo, chải đầu, nửa câu
dư thừa cũng không nói.
“Ai ui...” Gương đồng phản chiếu nửa gương mặt
hơi vặn vẹo của tôi.
“Rất đau sao?” Tiểu Tuyết lập tức buông tóc tôi
ra, gương mặt lo lắng nhìn tôi hỏi.
Tôi nghiêng đầu, ánh mắt nháy nháy: “Tay Tiểu Tuyết nhẹ nhàng như
vậy, ta làm sao đau được.” Nhìn thấy nét mặt Tiểu Tuyết lộ vẻ an tâm sau lại
sầm xuống, tôi chỉ có thể cười khổ:“Tiểu Tuyết, em định không nói một lời dư thừa
nào với ta sao?”
“Nô tỳ nào dám.”
Rõ ràng là đang giận lẫy đấy thôi. Quên đi quên
đi, việc đã thế này, có thể có một người lạnh tâm với tôi cũng
tốt thôi.
“Khụ khụ.....” Lãnh cung thật đúng là lạnh lẽo, bất đắc dĩ cười
cười, ngẩng đầu lại thấy Tiểu Tuyết cúi đầu đỏ mặt, không buồn hé răng mà nhét
lò sưởi mạ vàng vào tay tôi.
“Tiểu Tuyết....” Tôi nuốt nước bọt, không biết
nên nói gì.
“Chủ nhân, người không cần nói gì cả, nô tỳ
không khuyên được người, cũng không bảo vệ được người, vậy cũng chỉ có thể theo
chủ nhân chịu tội.” Thanh âm rầu rĩ, vừa nghe là biết nha đầu này trong lòng
không thoải mái.
“Thực ra....”
“Chủ nhân ở lại lãnh cung bao lâu, nô tỳ theo hầu
chủ nhân bấy lâu, nếu chủ nhân phải ở trong lãnh cung cả đời, nô tỳ liền theo
chủ nhân cả đời, cho dù chủ nhân...” Thanh âm Tiểu Tuyết nhỏ dần, cánh mũi phập
phồng, ngữ khí vô cùng kiên định, “Nô tỳ liền theo chủ nhân đi gặp Diêm vương....”
“Tiểu Tuyết đừng nói nữa.” Tôi đứng lên, đối mặt
Tiểu Tuyết, nhìn chằm chằm vào khóe mắt chực trào lệ của cô, hờ hững nói: “Quỳ xuống.”
Tiểu Tuyết sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ oan ức, nhưng vẫn quỳ xuống.
Tôi lớn tiếng nói: “Đừng cho là ta thương yêu
ngươi thì ngươi có thể coi trời bằng vung, ngươi dám nói với ta như vậy, ngươi
cho là người làm chủ tử ta dễ bị bắt nạt lắm sao?”
Tiểu Tuyết sững sờ nhìn tôi, trong mắt nước tụ
càng nhiều, ‘oa’ cô ấy khóc lớn một tiếng.
“Khóc? Ha ha, được lắm, hiện giờ ta còn
không thể nói được ngươi sao?” Tôi nâng tay, tát cô một cái vang dội: “Cái tát này là để cho ngươi
biết quy củ.”
Tiểu Tuyết trừng lớn ánh mắt không thể tin nhìn
tôi, nước mắt như mưa.
“Đừng tưởng ta không nói ra nghĩa là ta không
biết thân phận của ngươi, đừng quên chính ngươi từng bán đứng bổn cung, Thập
Thất.” Thanh âm đang nói lạnh như băng truyền vào tai tôi đau nhói một hồi.
Tiểu Tuyết ngỡ ngàng nhìn tôi, lắc đầu tiếp tục
khóc, nói: “Chủ nhân, Lăng chủ nhân, nô tỳ...”
Tôi nở nụ cười, ném lò sưởi đang cầm trong tay
xuống đất: “Ta
không bao giờ muốn thấy ngươi nữa. Cút đi cho ta!”
Cửa ‘két’ một tiếng, bị người đẩy ra, Thập Tứ cung kính
đứng ngoài cửa.
“Thập Tứ tham kiến Lăng chủ tử.”
Tôi cười lạnh một tiếng, hỏi: “Ngươi không ở cạnh
Hiên Viên Tiêu, chạy đến đây làm cái gì?”
“Thập Tứ phụng mệnh đến mang Thập Thất quay về Ám
môn lĩnh phạt.” Thập Tứ cúi mình, khẩu khí lạnh nhạt.
Lòng tôi kinh ngạc, trên mặt vẫn giả bộ, cười
nói: “Tốt, vừa hay nha đầu kia ở bên cạnh ta thấy cũng phiền lòng.”
“Dạ, Thập Tứ cáo lui.”
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng khoát tay. Tôi thật không
dám ngẩng đầu, tôi sợ nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Tuyết. Mãi đến khi cửa đóng
lại, tôi mới chậm rãi ngẩng lên, bỗng nhiên muốn cười.
Tôi vốn không tiết kiệm nụ cười ở những lúc không
thể khóc được.
......
Lương quốc, Phượng Dương.
Hoàng cung, Ngự thư phòng.
Đôi mắt phượng buông xuống làm người ta không
nhìn ra cảm xúc gì, Đông Phương Cửu lấy một quyển tấu chương tùy ý lật xem,
không chút để ý thấp giọng phân phó: “Ba ngày sau xuất phát.”
Hai người đang quỳ trên mặt đất nhìn nhau một
cái, Tương Sở giật giật môi, mở miệng hỏi: “Gia, không có thiệp mời bái thượng của Kim quốc, gia là người ngoài, chỉ sợ...”
“Ba ngày sau, xuất phát.” Thản nhiên quét ánh mắt
qua Tương Sở, dừng lại trên người Bạch U, nói: “Ngươi đi cùng gia, người khác ở
lại.”
“Dạ.” Bạch U cúi đầu đáp.
Tương Sở khẽ nhíu mày, nhìn về phía Bạch U ánh
mắt có vài phần ghen tị: Tại sao ngươi lại được đi cùng gia?!
Bạch U nhìn nhìn Tương Sở, không phản ứng, đứng
dậy lui ra ngoài.
Tương Sở than nhẹ một ngụm cũng đứng lên, khom
người cáo lui.
Tương Sở chạy theo hai bước giữ chặt Bạch U, bất
mãn nói: “Tại sao mỗi lần gia đều
mang theo ngươi, trước đây như thế, bây giờ cũng thế.” Hắn cũng không dám tùy
tiện nói to Đông Phương Cửu mất trí nhớ, chủ nhân chính là chủ nhân, mất trí
nhớ thì tính tình vẫn không thay đổi, hắn vẫn còn muốn giữ mạng nhỏ, nghĩ còn
có năm thành công lực, Tương Sở trong lòng chua xót.
Bạch U sửng sốt, liền trả lời: “Phân công không
giống nhau, gia là có dụng ý của gia.” Xoay người muốn đi, lại bị Tương Sở giữ
chặt.
“Vậy tại sao gia ngay cả Y Y cũng không mang theo.”
“Tương Sở, nếu như ngươi có nghi vấn thì trực
tiếp hỏi gia đi, ta không biết.” Bạch U thực sự không hiểu nổi tâm tư của Tương
Sở, cùng gia xuất môn có gì đặc biệt thì hắn không biết, nhưng lần này vì
chuyện sinh tử thì là thực sự.