huyện
quái lạ nhất trên đời, không phải một ngày ngươi bỗng nhiên trúng năm
trăm vạn, mà là một người nào đó cầm tấm vé số trúng năm trăm vạn giơ ra trước mắt ngươi, và nói: Mau mau nhận lấy đi chứ.
Khi ta chứng kiến lão cáo già Vô Ngôn này quì gối trước ta mà tung hô “Cung nghênh Vương phi”, ta thật sự choáng váng.
Thứ nhất, ta thế nào cũng không nghĩ tới, Vô Ngôn dám giở trò quỷ với
ta, cái việc trời chọn Vương phi chó má ấy tuyệt nhiên lại là ta.
Thứ hai, có thế nào ta cũng sẽ không đồng ý làm Vương phi, cho dù ta rất có thiện cảm với Vân tiên nhân, nhưng thiện cảm có thể đơn thuần là
tình hữu nghị, hay cũng chỉ là tán thưởng mà thôi. Lẽ nào, ta nảy sinh
cảm tình với Vân tiên nhân là trong lúc chỉ có hai người đó?! Nhưng nói
chung, ta không thuộc về nơi này, sớm muộn gì cũng phải quay về, nhất
định rồi sẽ trở về, ta không phải Vương phi, lại càng không muốn trở
thành Vương phi.
“Ta nghĩ Quốc sư Vô Ngôn chắc chắn là lầm lẫn ở đâu rồi, Bổn cung tuyệt
đối không thể là Vương phi .” Gặp biến không sợ, ta sắp xếp lại suy
nghĩ, ảm đạm cười. Tựa hồ thấy trong đôi mắt bạc của Vân tiên nhân phút
chốc hạ xuống có nét âm u, lòng cũng có chút khổ sở, dẫu sao thì cự
tuyệt dứt khoát như vậy, nhất định là tổn thương. Nhưng, ta thực không
còn lựa chọn nào khác.
“Vương phi nói sai rồi, trời — chọn Vương phi cho Ngôn quốc ta, làm sao
lại sai được chứ.” Vô Ngôn không một chút kinh ngạc, cười rất cao hứng.
Đông Phương Cửu con ngươi đen nhấp nháy tia sáng sắc bén, hắn lạnh lùng
không chút khách khí đối với Vô Ngôn nói: “Quốc sư, Tiểu Lăng nhi đã sớm ưng thuận làm Vương phi của ta, cho dù trời có chọn để làm Vương phi
Ngôn quốc ngươi, cũng đã là chậm một bước rồi!”.
Xỉu~ Ta ưng thuận khi nào chứ? Rõ ràng chúng ta chỉ là hợp tác, hợp tác thôi! Ôi chao! “Đông Phương Cửu, ngươi –” Đừng có nói lung tung a! Có
điều, không đúng, như vậy cũng coi như một lý do cự tuyệt. Ta rốt cuộc
có muốn vạch trần Đông Phương Cửu đang nói dối hay không?!
“Bằng chứng đâu?” Vô Ngôn cười mỉm nhìn Đông Phương Cửu
“…… Khụ……” Đông Phương Cửu xoay người đối mặt với Thượng Quan Lăng, nháy mắt ra hiệu, lại quay ra nói với Vô Ngôn, “Chẳng lẽ Tiểu vương cùng
Tiểu Lăng nhi hẹn ước trọn đời bên nhau, hãy còn chờ được mọi người phê chuẩn sao?!” (Vivi: Nói hay! Haha. Sao ta thích anh này thế cơ chứ :X)
Quả thực những lời này của Đông Phương Cửu, là một ngòi nổ châm trái bom có thể bùng phát bất cứ lúc nào, trên Thần Chỉ Đài đã có chút hỗn loạn, tiếng thổn thức, tiếng xì xầm, thậm chí có cả tiếng cười nhạo khi xem
kịch vui, hết đợt này đến đợt khác.
“Đúng vậy.” Thanh âm thâm trầm, lạnh lẽo lại có cảm giác bức bách vang
lên. Hiên Viên Tiêu không thèm đếm xỉa đến ánh mắt mọi người, trả lời
câu hỏi của Đông Phương Cửu không chút lưu tình.
Ta với Đông Phương Cửu, thêm lão cáo già Vô Ngôn, cùng lúc hóa đá, chỉ
có Vân tiên nhân phản ứng nhanh chóng, lạnh lùng nhìn về phía Hiên Viên
Tiêu, chờ câu nói tiếp theo của hắn.
“Thượng Quan Lăng là Trưởng công chúa của Ngọc quốc, công chúa tuyển phò mã, đương nhiên là phải được sự chấp thuận của Hoàng đế Ngọc quốc.” Lưu quang trong kim mâu Hiên Viên Tiêu tràn đầy, lóe ra tia sáng suốt.
Ái chà, không nghĩ tới, tên thất phu Hiên Viên Tiêu này vẫn còn có kế
sách hữu dụng nha! Ha ha! Ân nhân của ta! Ta yêu ngươi! A ha ha ha!
Ngất, lời nói vừa rồi, ta không muốn nói! Ai mà thèm yêu hắn a! Vậy
không phải ngốc tử hay sao!
Ách…… Xin lỗi Sở Sở, ta không phải cố ý ……
“Hôn sự của bổn cung, dĩ nhiên phải được Ngọc đế chấp thuận, bổn cung
không thể, cũng không có quyền tự ý quyết định.” Ta nhìn Vô Ngôn, đặc
biệt chân thành hướng hắn giải thích, ta cũng tỏ rõ biểu tình vô cùng
tiếc nuối.
“Bổn vương sẽ viết thư cho Ngọc đế, thỉnh công chúa về tiểu các nghỉ
ngơi trước.” Âu Dương Vân thanh âm tựa như âm thanh thiên nhiên bay tới, vẫn không có một tia cảm xúc, nhẹ nhàng điềm đạm, thực hợp với lễ tiết, rất là chu toàn.
Ngẩng đầu nhìn về phía Vân tiên nhân vừa khuất xa, rất muốn giải thích
rõ ràng, nhưng lại bị nghẹn lại trong họng không thốt nên lời. Haizz, cự tuyệt thì cũng đã cự tuyệt rồi, rõ ràng như thế, còn muốn giải thích
cái gì nữa đây?!
Hồi giờ sau, Ngôn quốc vương cung, trong tiểu các của Thượng Quan Lăng.
“Sở Sở, thu xếp xong chưa?”
“Ân……” Thượng Quan Sở Sở có chút phân vân, hỏi: “Lăng nhi, chúng ta thật sự đi mà không từ biệt sao?” Như vậy dường như không được tốt cho lắm.
“Đúng.” Nói ra, thì có thể đi được sao?!
“Nói như vậy, Ngọc quốc chúng ta không phải sẽ trở thành kẻ địch với
Ngôn quốc chứ?” Kỳ thật Âu Dương Vân không tồi chút nào a, tại sao Lăng
nhi lại không cân nhắc hắn chứ? Thượng Quan Sở Sở không biết vì cái gì
thế nhưng cũng thực hy vọng Thượng Quan Lăng có thể bằng lòng hôn sự
này, không chỉ đối với Ngọc quốc là chuyện có lợi, mà tựa hồ đối với
chính nàng ấy cũng là một chuyện tốt mà. (Vivi: Chắc sợ tiểu Lăng cướp
mất anh Tiêu rùi =]] )
“Cái này…. cũng không còn cách nào khác!” Ta quay đầu nhìn Sở Sở, hỏi
một cách khó hiểu: “Sở Sở, tỷ sẽ không hy vọng ta ở lại đảo quốc tứ phía đều là biển này chứ, sớm muộn gì cũng có thể bị Hiên Viên Tiêu nhà tỷ
thâu tóm?!” Ta vừa cúi đầu tiếp tục thu dọn các vật dụng của mình, vừa
tiếp tục nói dông dài, “Ta với Âu Dương Vân này căn bản không biết rõ về nhau, làm sao có thể gả cho hắn được! Hơn nữa……” Hơn nữa ta không phải
người thế giới này, sớm muộn gì cũng phải về nhà hưởng phúc, ai lại muốn làm cái Vương phi vô tích sự này chứ?! Đáng được mấy đồng nhân dân tệ?! Có thể đổi lấy du thuyền biệt thự BMWs hay sao?! Dẹp!
“Ah……” Thượng Quan Sở Sở không trả lời. Không hiểu nhau, sau khi cưới có thể từ từ tỉm hiểu được mà……
***
Ngôn quốc vương cung, trong tẩm cung của Âu Dương Vân.
“Vương, có tính toán gì không?”
“Bổn vương muốn xuất cung một chuyến, mọi chuyện trong cung trong hai ngày này làm phiền Vương thúc.”
“Vương muốn dùng cách riêng giữ công chúa lại?” Vô Ngôn giảo hoạt cười,
phân nửa là trêu đùa hỏi, “Vương, không sợ sau này công chúa sẽ oán
trách sao? Không, không, là Vương phi! Vương phi Ngôn quốc ta! Ha ha……”
“Vương thúc — đủ rồi!” Âu Dương Vân đập bàn đứng lên, có chút tức giận,
“Bổn vương thực sự kính trọng Vương thúc, cũng không phải vì thân phận
Quốc sư, hy vọng Vương thúc có thể hiểu rõ!” Con ngươi bạc không còn gợn sóng, nhìn xa ngoài cửa sổ.
“Thần — hiểu rõ.” Vô Ngôn chậm rãi bước đến bên cạnh Âu Dương Vân, khom
người cúi đầu. Hắn nở nụ cười, là hài lòng. Bởi Âu Dương Vân khi ở riêng với hắn, đều tự xưng là “Vương”. Ngôn quốc cần một hoàng đế như vậy, có thể thống nhất được tứ quốc.
***
Ngôn quốc Vân kinh, Tiên Nguyệt Phường.
“Ah, Bích Quân chủ tử, lần này ngài trở lại thực sớm nha.” Tiên Tiên sau khi thi lễ rất biết điều không tiến lên, đứng cách Bích Quân xa hai
trượng, nịnh nọt vấn an.
“Ừ.” Bích Quân trả lời giọng điệu lãnh đạm.
“Chủ tử lần này vẫn còn muốn chờ ai sao?”
Đôi mắt đỏ sậm Bích Quân thoáng hiện chút sát ý, toàn thân toát ra hàn khí, khiến cho tú bà Tiên Tiên lập tức quỳ gối xuống đất.
“Chủ tử, chủ tử xin tha cho nô gia lần này, nô gia không dám nói lung tung nữa!” Tiên Tiên trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Không có lần sau, bằng không — lưỡi sẽ không còn đâu.” Bích Quân đứng dậy rời đi.