Khó được một ngày ấm áp, hơi thở mùa xuân
như bao trùm lên mọi vật.
Tôi sai người mang nhuyễn tháp vào sân, chợp mắt,
mặc cho ánh mặt trời chiếu trên người, hưởng thụ quãng thời gian tuyệt vời sau
giờ ngọ, người của Dực Khôn cung đến.
“Nô tỳ thỉnh an Lăng chủ tử!~~” Lục Y cúi đầu
trước tôi, trên mặt treo nụ cười giả dối đã thành thói quen: “Nương nương của nô tỳ hôm qua
thấy Ngự hoa viên đã tưng bừng cảnh xuân, hôm nay
thời tiết lại rất đẹp nên đặc biệt ra lệnh cho nô tỳ đến mời Lăng chủ tử đến
Ngự hoa viên ngắm hoa.”
“Lúc nào?” Tôi đặt tay trên trán che ánh nắng,
tùy tiện hỏi nhưng trong lòng lại cảm thấy tò mò. Đã nhiều ngày
như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Sở Sở mời tôi. Không tính tới những hôm tôi
gào rống, cô ta cho người tới hỏi.
“Nương nương của nô tỳ đã đến Ngự hoa viên đợi
Lăng chủ tử.” Lục Y lập tức nói.
Tôi nghiêng đầu nhìn Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết nhìn
tôi nhợt nhạt cười: “Chủ tử, thời tiết hôm nay thật không tệ, người ra ngoài
một chút cũng tốt.”
“Được.” Thời tiết quả thật không tồi, nhưng sao
mặt trời lớn như vậy lại không chiếu được vào lòng tôi chứ? “Tiểu Tuyết, lấy
cho ta áo choàng.”
“Vâng, chủ tử.”
“Vậy nô tỳ xin đi trước.”
Tôi gật đầu.
Lục Y cúi người chào tôi rồi lui xuống
......
Chúng tôi còn chưa tới Ngự hoa viên đã thấy cung
nhân của Sở Sở ra đón.
“Nương nương nhà ngươi đâu?” Thấy Sở Sở vẫn chưa xuất hiện,
tôi không nhịn được hỏi một câu
“Từ phi nương nương tới một lúc rồi, nương nương của
nô tỳ đang ở trong vườn cùng Từ phi
nương nương nói chuyện.” Cung nữ
đó cười nói:“Nương nương nô tỳ nói ngắm hoa thì phải thưởng trà, mà thưởng trà
thì cần trà ngon, cho nên sai nô tỳ đến cùng Lăng chủ tử xin chút Thiết Quan Âm, không biết.....”
Tôi sửng sốt, chợt gật đầu, xoay người nói với
Tiểu Tuyết: “Tiểu Tuyết, em trở về lấy chútrồi lại đây.”
“Vâng, chủ tử.” Tiểu Tuyết xoay người rời đi.
“Mời Lăng chủ tử vào trước, nô tỳ còn phải đi đón
Hoa phi nương nương.” Nô tỳ kia
hướng ta cười rất cung kính.
Tôi im lặng gật đầu.
Hóa ra không phải chỉ mình tôi......
Sở Sở, có lẽ khi gặp lại tôi phải gọi nàng là Sở
quý phi?
......
Ngự hoa viên nhiễm xuân sắc hiếm thấy, cỏ xanh
hoa cúc hòa lẫn, cảnh sắc vô cùng dạt dào.
Hành lang cung được điểm vài chậu lan, bồn ngọc
bích nhỏ, đủ để lộ vẻ quý giá, nở ra bao nhiêu hoa nhỏ màu vàng, kiều diễm động
lòng người. Theo gió ẩm ngửi ra được hoa kia tỏa ra hương thơm tự nhiên, cảm
thấy cực kì hưởng thụ, tôi liền đứng lại, cẩn thận ngửi.
Lúc này, một tiếng hét cách hồ nước không xa
truyền đến, đúng là thanh âm Sở Sở
“Sao lại đẩy ta?! Cứu cứu mạng —”
Quay đầu nhìn lại —
Từ quý phi đột nhiên rụt tay lại, mắt thấy thân
hình đang ngửa ra sau chính là Sở Sở đang ngã vào hồ.
Cho dù có chạy nhanh nữa, tôi vẫn như cũ chậm một
bước, hai tay cho dù đã vươn rất xa, nhưng ngay cả ống tay áo của Sở Sở cũng
chưa đụng tới.
“Sở Sở rơi xuống nước! Người mau tới! Người đâu?!
Đều đi đâu cả rồi!! Mau...”
Có trời biết các nhóm cung nhân của Dực Khôn cung
đã chạy đi đâu rồi!
Tôi hô mấy tiếng mới có mấy thái giám, cung nữ
cuống quít chạy tới, còn có Hoa quý phi khoan thai đến.
“Lăng chủ tử trăm triệu không thể!”
“Mau! Xuống cứu người!”
Một đám cung nhân đem tôi kéo đến một bên. Tôi
một chân sớm đã ướt đẫm, nước ao này thật lạnh, nào có nửa phần ý xuân? Sở Sở
đang mang thai đứa nhỏ làm sao mà chịu được.
........
Lúc làm hô hấp nhân tạo cho Sở Sở thì tay cô ấy
run lẩy bẩy.
“Nhanh đi tìm thái y! Nhanh đi!” Quay đầu kêu lớn
cung nữ thái giám đang sợ hãi choáng váng, tôi kịp thấy ánh mắt dại ra đờ đẫn
của Từ quý phi – đầu sỏ gây nên.
Vì sao muốn đẩy cô ấy? Vì sao muốn đẩy Sở Sở?
Tôi chậm rãi đứng dậy, đứng trước mặt Từ quý phi
lạnh lùng hỏi: “Vì sao phải làm vậy?”
Thần trí Từ quý phi như bị khẩu khí lạnh như băng
của tôi bắt về, trừng lớn hai mắt, lắc đầuliên tục: “Ta không có! Không phải
ta! Ta không có... Là
nàng... Chính
là cô ta! Ta không có không có...”
......
Một đám người quỳ dưới đất trong Tông Nhân phủ
nha.
Có thể ngồi tít ở trên cao ngoại trừ quân vương ra cũng chỉ có một
người nào đó có thể mê hoặc quân vương chính là tôi đây.
Hiên Viên Tiêu mặt âm trầm, nổi trận lôi đình,
người của phủ đứng trước một bên, tự dưng kinh hãi.
Từ quý phi sớm đã khóc thành mặt hoa, giờ phút
này nàng chỉ biết lập lại: “Không
phải thầnthiếp, thần thiếp không có.” Mấy từ đó, lặp đi lặp lại liên
tục không nghỉ.
Sở Sở nằm hôn mê bên trong, mà trong Ngự hoa viên
không có ai có thể chứng minh không phải Từ quý phi đẩy. Nhất thời, nghi phạm gần như không ngoài ý muốn trở thành
tội phạm.
Thứ nhất, Từ quý phi có động cơ phạm tội – Sở Sở
là quý phi mới được phong, địa vị bằng nhau lại mang long thai, địa vị Từ quý
phi có thể bị đe dọa.
Thứ hai, chứng cớ từ lời kể của nhân chứng mục
kích thứ hai đối với Từ quý phi không có lợi. Theo như lời kể từ người cung nữ
đầu tiên chạy đến cứu người, cô ta mơ hồ nghe được Ngự hoa viên có
người hô ‘cứu
mạng’ liền chạy tới hướng Ngự hoa
viên, cô ta tận mắt thấy tôi đưa tay kéo
người Sở Sở đáng tiếc ngay cả ống tay áo cũng không đụng tới, mà Từ quý phi vẻ mặt
khiếp sợ lui ra sau. Xem ra có vẻ như sợ tội chạy trốn.
Thứ ba, nhân chứng mục kích đầu tiên vẫn chưa mở
miệng nói chuyện, cho nên lời khai của nhân chứng thứ hai trở nên quý giá.
Từ quý phi vì đố kị mà mưu hại long thai, loại
tội trạng này cô ta gần
như phải ngồi thật rồi.
Nhân chứng mục kích thứ nhất, thật ngại quá,
chính là tôi. Nhưng tôi vì sao vẫn chưa nói? Là vì sau khi tôi tỉnh táo lại
liền phát hiện, Từ quý phi này thật sự là oan uổng. Hoặc là nói, tôi xác định
chín mươi chín phần trăm Từ quý phi đáng thương này bị Sở Sở đặt bẫy!
Vì sao tôi không thể xác định trăm phần trăm? Vì
tôi không cách nào tin được Sở Sở thật sự nhẫn tâm lấy đứa trẻ làm vật hy sinh
để đạt được mục đích....
Tôi thật không thể tin.....
Lúc nghe Sở Sở kêu cứu, đại não làm sao còn có
năng lực suy nghĩ bình thường, tự nhiên nhận định Từ quý phi đang thấp thỏm bất
án chính là thủ phạm mưu sát, ai bảo Sở Sở hô to là ‘Vì sao đẩy ta?!’ chứ không chỉ ‘Cứu mạng’.
Lúc ấy bên người Sở Sở ngoài Từ quý phi thì không
có ai khác, cũng không thể là người thứ hai hướng cô ta đưa tay ra là tôi đây đẩy cô ta xuống chứ?
Đúng vậy, người thứ nhất hướng Sở Sở vươn tay ra
không phải là tôi, mà là vị Từ quý phi xui xẻo kia. Tôi nhìn thấy cũng không
phải rõ ràng lắm, nhưng không đến mức ngay cả động tác cứu người với động tác
đẩy người lại không nhìn rõ. Người
đàn bà này rõ
ràng là vì Sở Sở hét lớn‘Vì sao đẩy ta’ nên mới khiếp sợ luống cuống
rút tay, kích động lui về sau.
Huống hồ khi tôi vươn tay về phía Sở Sở lúc đó,
tôi thật sự nhìn thấy trong mắt cô ta hai chữ‘không cần’. Lúc ấy căn
bản không nghĩ nhiều, cho dù là sau này cô ta bị kéo đi, tôi cũng chỉ cảm thấy là có thể tôi
hoa mắt nhìn nhầm. Nếu không phải là đột nhiên phát hiện nào có người muốn cứu
người thì luôn giơ tay ra, còn người chờ được cứu thì lại quyết tuyệt hướng ra
phía sau, căn bản không có ý định giơ tay ra chờ cứu thì tôi cũng sẽ không như
trong mơ tỉnh lại.
Đúng vậy, Sở Sở ôn nhu hiền lành nhà tôi đã thay
đổi rồi, biến thành máy móc hại người.
Tôi không muốn nhìn thẳng vào, không thể đối mặt.
Nhưng tôi không muốn bàng quan nhìn người vô tội bị hàm oan.
Hoàng tử mất rồi, sẽ không có ai tin được người
sắp làm mẹ kia lại giở thủ đoạn như vậy.
Tất cả chứng cứ, khẩu cung đều chống lại Từ quý
phi.
Tôi không thể đứng ra nói Từ quý phi bị oan, là
tự Sở Sở rơi xuống nước vì như thế tôi sẽ hại chết cô, hại chết người đã từng thề
làm chị emvới tôi. Người mẹ vì muốn
được sủng ái mà hại chết con, Hiên Viên Tiêu sẽ không còn nhìn đếncô ta nữa, nếu là như vậy thì dù cô ta sống sót ra khỏi Tông Nhân
phủ thì cũng là sống không bằng chết.
Nhưng nếu tôi không nói gì cả, thì vị Từ quý phi
kia không chỉ đơn giản là bị đánh vào lãnh cung hay là bị tước bỏ phong hàm mà
thôi.
Nếu ngay cả tấm lòng lương thiện mỏng manh cũng
đánh mất rồi, thì tim, có còn lại cái gì nữa?
Sở Sở... cái gì có thể bức cô đến bước này?
Một mạng người! Một sinh mạng của hoàng tử! Hoặc có thể là thân
thể ngàn vàn của bệ hạ
tương lai của Kim quốc!
Cho dù là cô không quan tâm những thứ trên đi nữa, nhưng đó
cũng là con của cô, là
con củacô và
người mà cô yêu đó.
Nhìn Từ quý phi quỳ trên mặt đất, trong lòng tôi
có chút tư vị không phải.
Tôi nhớ cô ta đã từng đến Trường Lạc cung, khi đó cô ta thật tự tin, cao ngạo, lại có
chút ấu trĩ. Thật ra tôi không ghét cô ta, bởi vì cô tathẳng thắn, cho dù là việc thẳng thắn đó
khiến người ta không vui.
Một người như vậy lại sắp......
Lơ đãng nhếch mép cười lạnh. Tôi đứng dậy, đến
trước mặt của Hiên Viên bệ hạ, im lặng quỳ xuống, thanh âm không lớn nhưng từng
chữ rõ ràng, tôi nói: “Người là do ta đẩy.”
Từ quý phi ngừng khóc, tiếp theo.....
Trong điện một mảnh vắng vẻ, yên tĩnh giống như
chết rồi.
Thanh âm rống giận như phá màng nhĩ tôi: “Nàng
nói bậy bạ gì đó Thượng Quan Lăng!” Hiên Viên Tiêu đứng lên, đôi mắt màu vàng bị lửa giận hừng hực thiêu
đốt.
Tôi ngửa đầu nhìn hắn cười chói mắt. Tôi sợ là đã
lâu tôi không cười với hắn thế này.
“Hiên Viên bệ hạ, Lăng mỗ không nói bậy, Lăng mỗ
là nói đúng sự thật, chính là bệ hạ không muốn chấp nhận mà thôi.”
“Phịch phịch.” Tiểu Tuyết cạnh tôi quỳ xuống, vẻ
mặt vô cùng khẩn trương, “Hoàngthượng! Chủ tử chúng thần đêm qua nhiễm phong
hàn, vẫn còn đang sốt, những lời Lăng chủ tử nói lúc này hoàng thượng trăm ngàn lần đừng tin!”
Tôi bất đắc dĩ thở dài một cái rồi tao nhã đứng
lên khỏi mặt đất, theo thói quen mà giũ giũ áo, mặt không chút biểu tình nhìn
Hiên Viên Tiêu nói: “Ta tưởng rằng ta là chủ tử Trường Nhạc cung, làm rất nhiều việc không
kiêng nể gì, chỉ cần bệ hạ tự nguyện cưng chiều ta, chẳng sợ ta vô pháp vô
thiên, cũng không có gì to tát.” Khóe môi khẽ nhếch, mắt vô tình nhìn sang sắc
mặt trắng bệch của đại nhân Tông Nhân phủ rồi nói tiếp: “Ta thích xem ánh mắt giãy giụa
tuyệt vọng của động vật nhỏ, nên ta liền bóp cổ giết sống chúng nó, ta ghét lời
hùng hổ nói lời ngông cuồng của Hoa phi nên ta liền cướp thỏ của nàng còn đánh
nàng nữa; ta cảm thấy thứ ở trong bụng của Sở quý phi uy hiếp địa vị của ta nên
ta đẩy nàng một cái.” Chớp
mắt mấy cái rồi quay lại nhìn đôi mắt vàng trợn trừng, vẻ mặt tuyệt vọng như
sao chổi đâm vào địa cầu của Hiên Viên bệ hạ mà ngọt ngào cười, đôi mắt hẹp lại
thành hình trăng khuyết: “Bệ hạ
sẽ không trách ta đúng không?”
Hiên Viên Tiêu, tôi xem hắn có thể bảo vệ tôi thế
nào, ha ha.
Bây giờ, trên trên dưới dưới Kim quốc củaanh số người không muốn tôi chết
chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng số người hận không thể lăng trì tôi thì lại là
hàng ngàn hàng vạn nha.
Hiên Viên Tiêu, cho dù Lăng mỗ tôi có may mắn trở
thành Đát Kỉ thì anh thực sự làm được Trụ vương sao?
Ha ha ha ha.....
Hiên Viên Tiêu nắm chặt tay, các đốt ngón tay
khanh khách rung động, sau đó trầm mặc một lúc.
“Hoàng thượng, ngài thật không thể nghe lờichủ tử của
chúng thần nói loạn! Hoàngthượng!~~” Tiểu Tuyết dùng ánh mắt cầu xin ngóng nhìn
tôi, tiếng nói rên rỉ nghẹn ngào:“Hoàng thượng, chủ tử chúng thần không có khả năng đẩy
Sở phi nương nương! Hoàngthượng, nàng thấy tận mắt chủ tử nô tỳ rơi mình xuống
nước cứu Sở quý phi!” Cánh
tay hướng thẳng tắp vào cung nữ là nhân chứng mục kích thứ hai.
Mi mắt Hiên Viên Tiêu nhíu chặt chưa kịp giãn ra,
lời của tôi lại khiến mắt mày của hắn nhíu chặt thêm hai phân.
“Đúng vậy, cung nữ này nói nhìn thấy ta vươn hai
tay đến Sở quý phi, nhưng việc tôi vươn tay ra là để cứu người hay là đẩy người
rồi chưa kịp rút lại thì sợ là nàng ta cũng không thể biết được? Đúng không
cung nữ muội muội?” Tôi đảo mắt nhìn nhân chứng mục kích thứ hai, cung nữ kia
kinh hãi vạn phần, nhất thời quỳ xuống, run rẩy không nói.
Đại nhân Tông Nhân phủ lúc này như đứng đống lửa, ngồi đống
than, cục diện thế này có phải là
muốn bức chết hắn không?
Vừa lúc đó, một tiếng cười khẽ của Hoa phi nương
nương phá vỡ không khí im lặng đến đáng sợ, rồi lại vì nàng mà lâm vào yên tĩnh
như chết.
“Bệ hạ, xin thứ cho nô tỳ nói năng lung tung, nô
tì cũng cảm thấy được có lẽ người thật sự cũng không phải do Từ tỷ tỷ đẩy
xuống...” Con ngươi linh động che khuất tia báo thù.