Cô cảm thấy có chút hoang đường, cùng buồn cười, cảm thấy việc này đúng là không thể tưởng tượng được, nhưng tất cả mọi thứ xung quanh: gương đồng, tóc búi cao, váy dài, căn phòng theo kiểu cổ xưa, tấm bình phong thêu đàn bướm chập chờn bay lượn một cách tinh xảo, giường gỗ chạm trổ tinh tế bằng các hoa văn rỗng, tủ thấp phủ nước sơn vàng, ba tầng màng trướng lụa mỏng buông rũ, hết thảy chúng đều nhắc nhở cô về hiện trạng, cần phải đối mặt với sự thật.
Ông trời đã cho mình cơ hội này, muốn mình phải sống thêm một lần, bất tri bất giác vượt thời gian, đi đến một nơi hoàn toàn lạ lẫm, một thời đại dị thường, linh hồn bay qua, mượn thân người sống lại, mình còn có thể lựa chọn gì đây? Chẳng lẽ có thể từ chối cơ hội sống sót này sao?
Tát Vân La híp mắt, liếc nhìn nội thất cổ kính này lần nữa, tốt xấu gì mình cũng là phần tử tinh anh được Tổ quốc bồi dưỡng bao nhiêu năm, chẳng lẽ dũng khí để sống tiếp cũng không có? Nhập gia tùy tục vậy, đã không có cách nào thay đổi sự thật này, vậy thì cố mà sống!
Nghề nghiệp đặc thù của Tát Vân La đã giúp cô xây dựng một tính cách rất quyết đoán, giúp cô ổn định tinh thần rất nhanh. Tát Vân La chuyển ánh mắt đến khuôn mặt khiếp đảm của Ngư Nhi, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào nha đầu, hỏi: “Nói cho ta biết, ta bị sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
Ngư Nhi sợ hãi nhìn Tát Vân La, hai bàn tay nhỏ bé giấu dưới lớp áo mỏng, bất an mà nắm chặt lại, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, lẩm bẩm nói: “Công… công chúa…”
“Nói!” âm thanh của Tát Vân La như sợi roi ngựa quất lên da thịt người ta, tuy không lớn nhưng làm cho người bất giác rung lên.
Hai nha đầu lập tức quỳ “Bịch!” xuống, giọng nói run rẩy, chỉ biết lặp lại hai tiếng: “Công chúa… công chúa…” Trong lòng hai người vô cùng sợ hãi, công chúa nhát gan nhu nhược, tìm chết không thành, tỉnh lại trở nên có chút đáng sợ, khuôn mặt lạnh lẽo, giọng nói như lưỡi đao, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Linh Nhi có vẻ to gan hơn, có chút sợ hãi liếc nhìn Tát Vân La cực nhanh, thấp giọng nói: “Đại vương muốn thành Giang Châu của Đại Ngụy, nên hứa đem công chúa cho Đại vương Đại Ngụy, thế nhưng… công chúa không muốn, cho nên… cho nên tìm đến cái chết, bây giờ Đại vương bắt Lệ phi nương nương, nói nếu không chúa không đáp ứng, thì… đánh chết nương nương trước mặt công chúa… công chúa người… người nhanh đi cứu Lệ phi nương nương đi!”
Tát Vân La khẽ cong khóe miệng, phát ra một tràng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Thật đúng là chó chết, không thể tưởng xác mình bị bom nổ chết, nhưng linh hồn không chết, lại đến một nơi không pháp luật, không liêm sỉ thế này. Muốn mở rộng biên cương, muốn núi sông vạn dặm, vậy thì chiến tranh sát phạt, dùng đao dùng kiếm, máu chảy thành sông đi, vậy mà lại đi ép gả một cô gái, thật là không biết xấu hổ là gì!
“Lệ phi là ai?” Tát Vân La nhàn nhạt hỏi một câu, làm cả hai nha đầu sửng sốt lần nữa, đến khi nàng dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua hai gương mặt thanh tú, thì hai người mới hoàn hồn, vội quỳ sụp xuống: “Hồi bẩm công chúa, Lệ phi nương nương là mẫu phi của công chúa ah.”
Tát Vân La nhíu mày, bản thân có vài năm theo Thái tử phi, đã thấy qua nhiều thảm kịch nhân gian, đối với cái loại giam giữ con, dùng cha mẹ để ép buộc là loại nàng khinh thường cùng căm ghét nhất.
“Bọn họ giờ đang ở chỗ nào?” Tát Vân La cười lạnh hỏi.
Linh Nhi vội chỉ chỉ cửa đại điện, thanh âm đầy sự kích động: “Ngay tại tiền điện.”
Tát Vân La nhàn nhạt gật đầu, chậm rãi đứng dậy, nàng lạnh lùng khoát tay, Linh Nhi chần chờ kêu lên: “Công chúa…”
Tát Vân La quay nhìn, nhìn nàng, ánh mắt như hỏi có chuyện gì.
Linh Nhi nhìn bàn phấn, hỏi: “Công chúa, người có cần…”
Tát Vân La khẽ nhếch môi, nửa cười nửa không, lạnh lùng nói: “Không phải ngươi nói mẹ ruột của ta sắp bị người ta đánh chết sao?” Mắt nhìn tầng tầng màn lụa, chém đinh chặt sắt nói: “Dẫn đường!”
Linh Nhi vội đi lên trước vén màng, Tát Vân La nhìn trên người, áo tơ trắng, vạt váy trắng dài rũ đất, phía trước dùng chỉ bạc kim tuyến thêu nên mẫu đơn đại đóa, làn váy phất phơ óng ánh chỉ vàng ở phần viền váy. Đưa tay vuốt tóc, chỉnh lại cây trâm phượng hoàng giương cánh, trấn định tinh thần, chậm rãi đi ra ngoài.
Đi qua mấy lần màng rũ, lại qua một cánh cửa chạm trổ, là đến đại điện rộng lớn. Đại điện phủ gấm thêu hoa, cửa sổ pha lê, cột trụ chạm khắc, mặt trời sáng rọi. Nhưng tình cảnh ở trong điện lại làm Tát Vân La nhíu mày, trong đôi mắt hiện lên một gợn sóng.
Đối mặt là một nữ nhân kiều diễm, dáng người nhỏ bé, yếu ớt, gã nam nhân cao lớn khôi ngô đứng bên cạnh, càng làm cho bà có vẻ nhu nhược. Bàn tay gã không một chút lưu tình tát vào đôi má trắng nõn thanh lệ của người, thân thể gầy gò không kiềm được nghiêng qua một bên. Nếu không có hai tên thị vệ đứng sau lưng, khóa hai tay của bà, thì người đã sớm ngã xuống đất rồi. Thị vệ giữ chặt người, bà chỉ có thể chịu đựng từng cái tát giáng xuống.
Nhìn thấy Tát Vân La từ trong điện đi tới, Lệ phi với hai gò má vừa đỏ vừa sưng, ánh mắt liền thoáng hiện vẻ dịu dàng, dùng đôi mắt không hề chảy một giọt lệ nào nhìn con gái mình, trong ánh mắt kia, hiện lên sự không chịu khuất phục, kiên định, phảng phất như nói,… không sao, con đừng để ý, mẹ dù cận kề cái chết cũng không để tên cầm thú này thực hiện được âm mưu.
Nhìn tay gã kia lại đang định giơ lên, Tát Vân La bực bội, cơn giận sôi trào trong lòng, nàng đi nhanh đến, chộp lấy tay gã, kéo một cái, gã chưa kịp hoàn hồn đã thấy mình nằm trên mặt đất. Mả mẹ mày, thật không chịu được,… không biết sao lại xuyên về thời đại cầm thú này, phải đánh chết mấy tên lang sói này, cùng lắm bà cô mày lại xuyên không lần nữa, xuyên không về được thì coi như chết thêm một lần vậy.
Bốn phía im lặng như tờ, nghe được cả tiếng gió khẽ thổi qua.
Tên nằm dưới đất rên hai tiếng: “Ai! Ôi!”, vẫn còn khiếp sợ chưa kịp phản ứng, xoay người ngồi dậy, chỉ vào Tát Vân La đang hung hăng nhìn mình lom lom nói: “Ngươi, ngươi! Người đâu, bắt ả lại cho trẫm!” Một gã hơi phục phịch, mặt vặn vẹo, gào thét.
Lập tức, một đám mặc y phục thiết giáp binh đồng loạt xông lên, trường kiếm rời vỏ, cung tên nhắm ngay Tát Vân La, mấy tên binh sĩ xông lại, nắm được tay nàng. Tát Vân La nở nụ cười mỉa mai, biểu tình lạnh nhạt nhìn về gã kia, buồn cười, không biết bà đây lúc huấn luyện một mình chống bao nhiêu người sao? Những …này chỉ là mấy kẻ vô dụng cầm thanh sắt thôi, thì có thể làm gì được mình? Ngược lại, có chút hiếu kỳ, xem động vật giống đực súc sinh không biết liêm sỉ này cuối cùng muốn làm gì.
Hắn bò dậy, ánh mắt gian xảo thong thả đi đến trước mặt nàng, một thân áo bào đỏ sậm thêu rồng vàng, trên cái bụng hơi phệ đeo đai lưng ngọc bích phỉ thúy, tóc đen búi bằng ngọc quan, lông mày dài đến tận tóc mai, đôi mắt xếch hẹp dài, đỏ ngầu phủ một tầng sương mù, đúng bộ dạng của một gã chỉ biết đắm chìm trong tửu sắc, cộng thêm sống mũi to bè, cặp môi dày, cả người hắn đem đến cho Tát Vân La cái cảm giác chán ghét và giảo hoạt.
“Hừ hừ, mấy ngày không gặp, chết đi một lúc, ngược lại ngươi còn khỏe mạnh lên?” Hắn đưa tay nắm cằm Tát Vân La, hung dữ nói: “Trẫm nói cho ngươi biết, tốt nhất là vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, hôm nay hai mẹ con nhà ngươi sẽ để cái mạng hèn lại Hàm Quang điện này!”
Tát Vân La hất đầu, tránh bàn tay nhơ nhớp làm mình khó chịu của hắn, nhắm mắt, lạnh lung nhìn hắn hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
“Như thế nào? Công chúa Vân La xinh đẹp, thông minh của trẫm vẫn không rõ?” Đại vương Đại Hạ Duyên Hạo cười ngả ngớn: “Vì Giang Châu, ngự muội phải chịu làm vật hy sinh rồi, nếu không phải lão kia dê già muốn gặm cỏ non..hừ..hừ..” Duyên Hạo lại nâng cằm Tát Vân La, thấp giọng nói: “Công chúa khuynh quốc khuynh thành như vậy, trẫm cũng không ngại ra sức sủng hạnh ngươi trên giường.”
Nhìn nét mặt và nghe hắn nói, Tát Vân La thiếu chút nữa phun nước bọt, nhìn Lệ phi xụi lơ trước mặt, trong lòng Tát Vân La không khỏi bi thương, nơi này, là cái thế giới gì?!? Một tên súc sinh như vậy, vẫn là Đại vương một nước?
“Rất đơn giản, chỉ cần Vân La leo lên người gã nam nhân kia, hừ, vì tìm người thay thế cái lão già dê đó, trẫm phải hy sinh ba mươi mấy thân vệ đây này! Chỉ cần mang thai, dùng thân phận quốc mẫu Đại Ngụy và hoàng tử duy nhất, vùng Giang Châu hoang dã kia sẽ nằm trong túi Đại Hạ ta, hahaha”