Kỳ Tường đứng dậy hừm với thằng bạn thân rồi một mạch dẫn xe ra ngoài và thở dài, anh biết được tâm trạng hiện giờ của hắn nên giờ mình muốn trách hay gì cũng chả được. Anh chạy về nhà thì thấy chú Lâm và cô con gái Diễm Quỳnh đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với bố mẹ mình vô cùng vui vẻ, anh bước vô và chào mọi người rồi bước nhanh tới cầu thang thì bố anh lên tiếng hỏi chuyện:
- Con không biết như thế nào gọi là phép lịch sự tối thiểu hết sao Kỳ Tường? Chú Lâm với bé Quỳnh qua nhà chơi từ sáng tới giờ chỉ mong gặp con để trò chuyện mà giờ con về chỉ cần chào thôi là xong sao? Đi ra đây nói chuyện nào.
Diễm Quỳnh đã nhanh trí nói đỡ dùm anh:
- Dạ không sao đâu bác trai, chắc sáng nay anh ấy tập thể dục nhiều nên giờ hơi mệt đâm ra không ở lại nói chuyện được. Con với bố của con không có trách hay để bụng đâu. Mong bác trai đừng la rầy anh ấy ạ.
- Con bé này khéo ăn nói ghê đấy, thôi được rồi ông à, đừng la rầy con nó nữa, lát nó còn phải tới trường nữa mà. Con mau lên tắm rửa đi. Để mẹ kêu dì tư đem đồ ăn sáng lên phòng cho con nhé con trai cưng của mẹ. – một giọng dịu dàng và đầy yêu thương của mẹ Kỳ Tường đã làm tan đi không khí nặng nề mà do 2 cha con tạo ra. Và cũng vì lí do đó mà anh chả còn tâm trạng đâu ra tiễn Tiểu Lệ của anh đi chơi cả, anh chỉ biết nhắn cho cô:
- Em đi vui nhé. Khi nào về anh sẽ ra đón em vậy. Bye em.
Tiểu Lệ thì đã đến sân bay, đang chuẩn bị bước vô phi trường thì đt reo lên, cô đọc tin nhắn rồi bước đi vào phi trường với một suy nghĩ khá buồn “anh ấy không tiễn thì lần sau có về cũng chả đón mày đâu, hôm qua mày quả là con ngốc mà Tiểu Lệ”.
Sau hai tuần xỏa thả ga ở Thái Lan thì cuối cùng ngày nhập học cũng đã tới. Cô háo hức vì cuối cùng ước mơ được làm tâm lí học của cô đã thành thật. Có những ước mơ, không chỉ ước thôi là đủ mà nó còn cần sự phấn đấu cố gắng hết sức để biến nó thành sự thật. Vì thế đã dám ước mơ thì hãy mạnh dạn biến nó thành sự thật dù chỉ với 1 hy vọng nhỏ nhoi thôi. Một ngày kia, cô đang nằm chờ tin nhắn của Kỳ Tường tới thì có một tin nhắn tới với nội dung:
- Hi em! Dạo này em vẫn khoẻ chứ? Học hành sao rồi?? Anh nhớ em lắm, em có thể gặp anh vào ngày nào đó được không?
Cô đang lim dim ngủ bỗng nghe tin nhắn tới, cô vội mở đt lên với tâm trạng vui, nhưng khi vào mục tin nhắn cô thấy sđt khá quen sau một hồi lâu nghĩ ra ngay đó là anh chàng người yêu cũ đây mà. Đoá Lệ cầm đt lên và đang băn khoăn có nên trả lời tin nhắn này hay không, suy nghĩ một hồi lâu cô quyết định trả lời:
- Chào anh, em vẫn khoẻ cảm ơn anh đã hỏi thăm. Em học cũng tốt lắm. Có dư thừa khi anh nói câu đó không? Okie, vậy anh chọn địa điểm và ngày giờ đi! Hiện giờ em đang bận chút việc anh cứ nhắn địa điểm và ngày giờ nếu đi được em sẽ đi.!!
Cô nhập xong nội dung và send đi tức thời thì Kỳ Tường gọi đến, cô bắt máy với giọng điệu buồn:
- Alô...!
Kỳ Tường nghe giọng cô buồn không như mọi hôm, anh cảm thấy rất lo liền hỏi:
- Em sao thế? Nay có chuyện gì buồn à? Nào tâm sự anh nghe. Tại nãy giờ anh bận học bài nên không nhắn tin cho em được, sorry nhé.
- Ờ... Tui đâu có bị gì âu.. Tui cũng bình thường mà.. Hổng có chuyện gì hết trơn cả hì... Vậy giờ anh học xong chưa? Hình như bữa anh bảo sắp thi hở?
- Thật không đấy cô bé? Anh mà biết em nói dối anh là em biết tay với anh đó nhá. Ờhm ừhm, tuần sau là anh thi rồi, bài vẫn còn nhiều nhưng giờ anh đang nghỉ lao nên mới gọi cho em nè. Tối thế em vẫn chưa ngủ sao?
- Thiệt và anh nên tin điều đó đi... Hổng có nói dối anh âu hihi.. Thiệt 100,1% luôn hihi. Tí nữa tui mới ngủ lận, tại tui đợi ai đó làm thủ tục xong mới ngủ được... À không gì đâu.
- Dữ lun..100% cũng đủ chết rồi nay lại thêm vụ 100,1% nữa cơ à thế thì anh tin em 100,2% luôn đó. Thủ tục?? Thủ tục gì vậy em??
- Hihihi.. À không gì cả, nói linh tinh thôi. Thế nhé, anh ngủ ngon.
- À ừ, vậy chắc anh nghe lầm rồi, thôi tối rồi em mau ngủ đi nhé, thức khuya quá sau này không có sức thức để làm thuyết trình cho bài tập giáo viên giao đâu. Em ngủ ngon, nếu có chuyện gì thì đừng ngại chia sẻ với anh nhé, được không?
- Dạ, à.. Ờ.. Thì.. Thật ra cũng có chuyện muốn với anh nhưng mà... À mà thôi không gì đâu.
- Ờ ừh.. Ủa sao thiếu thiếu cái gì đó em ơi... Hình như là...
- Thiếu gì anh?? Hình như gì anh??
- Moahz, anh chúc em ngủ ngon nhé. Thương em.
- Anh giữ mà hôn người yêu anh đi, tui không cần đâu. Bye ngủ ngon.