“- Bố ơi bố... Chờ con với... Bố Tô Diệp ơi chờ con đi với...” – người con gái chạy theo bóng dáng của người đàn ông đang đi trước mình, cô vừa chạy theo vừa cố gọi to để người đàn ông đó đứng lại đợi mình.
Cuối cùng người đàn ông ấy đứng khựng quay người lại nhìn cô cười tươi vẫy tay chào nói:
- Tô Đóa Lệ con gái của bố, bố đi mua nguyên liệu làm bánh gato cho mẹ con, ngoan nào hãy ở nhà với mẹ đi. Lát nữa bố về sau. Yêu con gái cưng của bố. – nói dứt câu người đàn ông lại cất bước đi tiếp trên con đường dài tối tăm phía trước kia.
“Éc rầm...” Cô bỗng nghe thấy tiếng tông xe, tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn nữa đôi chân thì đang cố chạy nhanh băng qua bên kia đường để xem chuyện gì mới xảy ra. Trước mắt cô giờ đây là cảnh hiện tượng vô cùng khủng khiếp đó là chiếc xe máy cùng với người đàn ông đang ngồi trên xe đã bị chiếc xe hơi kia tông mạnh và cán ngang qua chạy đi mất. Đóa Lệ đứng yên bất động giữa vòng vây của mọi người xung quanh đang đứng, khóe mắt cay một giọt rồi hai giọt và rồi nước mắt rơi nhiều hơn thế nữa, cô ngồi quỵ bên người đàn ông đang nằm trong vũng máu me đó thét gào thảm thiết:
- Bố... Bố ơi... Mở mắt đi chứ... Đừng làm con sợ mà... Bố ơi... Mở mắt nhìn con đi, rồi chúng ta cùng nhau đi mua nguyên liệu làm bánh gato cho mẹ nữa bố Tô Diệp của con à... Con xin bố đấy.. Bố à... Chẳng phải bố nói là sẽ về sớm với hai mẹ con sao... Bố... Hức hức... A... Huhu... Bố có nghe con nói không.. A.. – cô ôm chặt lấy bố mình vào trong lòng, nước mắt nước mũi chảy ròng, cô ngước mắt nhìn mọi người xung quanh liền khóc gào kêu mọi người gọi xe cứu thương đến.
Một người trong số đó bấm gọi xe cứu thương rồi đi bỏ đi. Lát sau xe cứu thương đã tới, họ đưa ông lên xe cấp cứu và chạy đi mất. Đóa Lệ ngồi bất động ở yên đó chỉ biết khóc thét thật to.
Kỳ Tường đang say ngủ thì nghe tiếng kêu lớn cùng với tiếng khóc nức nở của cô người yêu đang nằm bên cạnh mình, anh lập tức quay người sang và kéo cô ôm vào lòng mình rồi dịu dàng hôn lên đôi mắt đang rơi lệ ấy và ân cần nói:
- Đóa Lệ em yêu của anh ngoan nào. Có anh ở đây rồi. Nào nín đi, thoát ra khỏi cơn ác mộng đó và hãy ôm lấy anh mà ngủ đi nào. Anh yêu em.
Người Tiểu Lệ bấy giờ đầm đìa mồ hôi lẫn nước mắt, cô mở to mắt ngước đầu lên nhìn anh với đôi mắt ướt đẫm đỏ ngầu, dụi đầu vào lồng ngực của anh sau đó thúc thít nghẹn ngào nói:
- Em đã nằm mơ thấy bố của em, và em đã chứng kiến thấy cảnh bố bị xe hơi tông... Em... Hức... Hic... Em đã chạy tới bên ông và lây ông dậy nhưng mà anh à... Ô.. N.. G... Đã không chịu tỉnh dậy nhìn em nữa... Ahuhu... – vừa nói trong sự nghẹn ngào vừa cố nhớ lại cảnh tượng kinh khủng trong cơn ác mộng đó thì nước mắt lại một lần nữa chảy ra, cô vòng tay ôm chặt lấy anh và vùi đầu mình trong lồng ngực của Kỳ Tường khóc nức nở.
Anh vô cùng đau xót khi thấy cô gái mà mình yêu đang khóc nức nở vì đã mơ thấy cảnh tượng bố mình bị xe tông. Anh chỉ biết ôm thật chặt lấy cô để cô ấy nằm trong vòng tay của mình và sau đó khẽ hôn lên đỉnh đầu của người yêu mình rồi xoa đầu cho Tiểu Lệ an tâm mà chìm vào lại giấc ngủ. Cuối cùng thì cô cũng đã chìm vào giấc ngủ một cách ngon cho tới sáng hôm sau, khi cô đang nằm ngủ thì có cảm giác như đang có ai mân mê khắp cơ thể mình vậy nên liền mở mắt lên nhìn xem ai thì thấy tay người yêu mình đang sờ soạn trên người mình. Tiểu Lệ nheo mắt khẽ cười ra tiếng sau đó đưa tay xuống nắm lấy tay anh và đưa lên trên giữ im lặng, lên giọng nghiêm túc:
- Anh hư quá à, em đang ngủ mà bị anh phá mất tiêu bởi hành động gợi tình này của anh. Anh dậy mà không gọi em dậy chung để em đi chợ nấu đồ ăn sáng cho mọi người gì cả. Phạt anh trưa nay nhịn ăn.
Kỳ Tường nghiêng người sang làm bộ dạng vô tội với cô rồi sau đó hôn lên trán của cô và dịu dàng nói:
- Anh muốn được ngắm em trong lúc em ngủ say như thế này lâu thêm tí thế nên anh không muốn gọi em dậy. Về chuyện đi chợ nấu ăn thì em khỏi phải lo vì đã cu Bèo osin nhà anh lo rồi. Thôi nào, chả phải hành động gợi tình ấy làm cho em mỉm cười hạnh phúc sao vợ yêu. Đừng phạt anh mà.
Họ đón chào buổi sáng ngày mới bằng hành động “yêu”, trong lúc đang cao trào thì Khắc Lạc đứng ngoài cửa gõ liên hồi nói to:
- Dạ em mời hai người xuống ăn sáng ạ. Đừng để người lớn tuổi và người cô đơn này cùng với chú cún phải đói meo vì chờ đợi hai anh chị nữa.