Buổi tối, thành phố Y.
Đóa Lệ hầu như ngày nào trước khi vào giấc ngủ thì mắt cô cũng ướt đẫm trong nước mắt. Cô nằm dài trên giường, vừa cầm điện thoại vừa xem lại hình ảnh của cả hai mà tim cô như bị thắt lại, cô đau lòng rồi lại khóc cứ thế cho đến khi có một cuộc gọi đến:
- Tiểu Lệ cháu ơi... Có chuyện lớn rồi...
Cô giật mình ngồi dậy, gạt đi nước mắt rồi bình tĩnh trở lại đáp:
- Dạ alo, cháu nghe nè bác Thắng. Chuyện gì vậy bác?
Người đàn ông có tuổi khoảng 50 bên đầu dây vẫn đang cố trấn an mình đáp:
- Tiệm mì gia truyền họ Tô của nhà cháu đã... Bị ai đó đến phá bể cửa sổ rồi.
Đóa Lệ một lần nữa lại nghe thấy tin xấu về nhà mình, cô hít thật sâu lấy bình tĩnh đáp:
- Dạ, cháu sẽ tới tiệm liền. Cháu cảm ơn bác Thắng đã gọi báo. Hiện giờ bác đừng báo cho mẹ cháu biết nhé.
- Không gì cả, dù sao Tô Diệp bố của cháu cũng đã giúp bác nhiều lần rồi. Để bác bảo thằng con bác lấy xe mua kính mới trong khi cháu đến đây xem xét tình hình.
- Dạ cháu cảm ơn bác nhiều ạ.
Tiểu Lệ nhanh chóng bật dậy thay đồ rồi sau đó dắt xe ra chạy vọt thật nhanh đến tiệm mì nhà để giải quyết mọi chuyện trước khi ngày mai mẹ đi du lịch về. Dường như, từ lúc bố bị tai nạn qua đời, đã có rất nhiều chuyện khó hiểu xảy ra với nhà cô, nào là có người cố tình gây sát thương cô khi cô đang đi bộ từ chợ đến tiệm nhưng may mắn là cô nhanh trí chống lại nên hắn ta bị người khác dí đánh một trận, rồi kể từ khi mẹ cô đi du lịch thư giản thì tiệm mì cũng đã ít nhiều lần bị ai đó cố tình nén thứ gì đó vô quán. Lần này tệ hơn đó là bể kính của cửa sổ mà bố cô đã bỏ công ra đi tìm mua về, theo như cô biết thì cửa sổ đấy chỉ có bố cô và bác Thắng mới có loại cửa sổ ấy thôi. Trên đường đi cô đã nghĩ về rất nhiều vấn đề khó hiểu đã xảy ra gần đây với nhà mình. Lúc tới tiệm, cô không khỏi bức xúc và càng nghi vấn hơn khi thấy dòng chữ trên mảnh kính vở ấy ghi là “trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, hãy coi chừng đấy.” Cô bước tới chụp hình lại để ngày mai trình báo lên công an. Bác Thắng từ trong con hẻm đi ra cùng với hai cậu con trai đang ôm cánh cửa sổ mới đến, bác đi bên cạnh vỗ vai cô và nói:
- Ta thật không hiểu lão Diệp này trước khi mất đã gây thù ai oán gì với ai không mà từ lúc lão ấy mất tới bây giờ tiệm mì nhà cháu biết bao nhiêu lần bị ai đó quấy nhiễu. Thật là,... Thôi ta đem cái mới đến rồi này cháu mau mở cửa đi để hai đứa con của ta vào thay cho nữa.
- Dạ, vậy bác Thắng đợi cháu tí, cháu mở liền. – Tiểu Lệ bước tới mở cửa và dẫn hai người đó vào để thay cánh cửa sổ bị vỡ kia ra, cô bước ra ngoài với nét mặt trầm tư suy xét về dòng chữ được viết trên mặt kính vỡ ấy.
Tiểu Lệ cất tiếng hỏi:
- Bác thấy cái mảnh kính vỡ này lúc mấy giờ ạ?
- Chắc cũng tầm 30 phút trước khi ta gọi con. Lúc đó ta mới đi mua đồ ngồi nhâm nhi với vài người bạn thì đi ngang qua tiệm mì thì mọi thứ vẫn ổn, sau khi quay về thì ta đã không khỏi bị sock khi thấy mảnh kính vỡ của cửa sổ tiệm mì nhà cháu rồi.
- Vậy là lúc đầu bác đi ngang thì mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi bác quay lại thì thấy cửa sổ bị vỡ ra. Thế thì chắc chắn đã có ai đứng ở đây và đang có ý định ném vỡ kính thì cùng lúc đó bác đi ngang qua nên hắn không dám hành động, hắn đã đợi cho bác đi thật lâu mới dám hành động. Vậy tính ra quả thật chỉ mất 15 phút sau khi đợi bác đi thật xa rồi hắn mới ném vỡ kính rồi đi tới ghi dòng chữ đó sau đó hắn cũng chưa vội bỏ đi cho tới hắn nhìn thấy bác quay về. Nghĩa là hắn đã canh giờ trước và sau khi hành động rồi.
- Chà, đúng là sinh viên tâm lí có khác.Tiểu Lệ quay sang nhìn rồi đưa tay lên ngãi đầu ngại ngùng nói:
- Dạ, bác quá khen rồi, cháu chỉ mới suy đoán là thế thôi. Mọi chuyện thực hư ra sao thì cháu vẫn chưa biết.
Hai cậu thanh niên kia cuối cùng cũng đã thay xong cánh cửa sổ mới và bước ra khỏi cửa tiệm mì, họ đi đến chỗ hai người kia và đồng thanh nói:
- Tiểu Lệ, em đừng lo lắng quá, ngày mai đi làm tụi anh sẽ trình lên cấp trên thêm về vụ này trong bộ án tai nạn của bố em. Bọn anh sẽ không để yên cho lũ khốn kia hãm hại hay gây khó dễ nhà em đâu. Giờ thì em mau tới đóng cửa tiệm lại rồi đợi tụi anh tí sau đó bọn anh sẽ hộ tống em về tới nhà nhé.
- Ha ha... Hôm nay ba ba thật vui khi thấy hai anh em biết quan tâm đến người khác như vậy. Chứ không như hằng ngày tụi bây chỉ biết đi bắt cướp xong về nằm dài ở nhà đợi ta và ma ma của các ngươi dâng cơm lên thôi. Thật là mừng hết sức. Tiểu Bảo ở lại đây với con bé Tiểu Lệ, còn A Bình theo ta về nhà lấy xe hộ tống con gái cưng của lão Tô Diệp về.
- Tuân Lệnh ba ba.
Tiểu Lệ tuy vẫn còn hoài tư suy nghĩ về vụ việc xảy ra nhưng khi nghe thấy cuộc trò chuyện của ba cha con bác Thắng thì cô cảm thấy rất buồn cười và đứng cười nói vui vẻ cùng với bọn họ. Cô cúi đầu chào bác Thắng về, sau đó đi lại mảnh kính vỡ kia một lần nữa, cô ngồi xuống nhìn ngắm dòng chữ đó thật kĩ rồi ngoác Tiểu Bảo lại và hỏi:
- A Bảo, em vẫn hoài thắc mắc chuyện này. Trong lúc hai anh đang thay kính trong tiệm vì em có nói lên suy nghĩ của mình cho ba ba của hai anh nghe nhưng em vẫn không thể nào nghĩ thông được mục đích cũng như nội dung của dòng chữ này.
- Em có suy nghĩ như thế nào vậy, cô sinh viên năm nhất của ngành tâm lí?
- Đó là... “Đã có ai đó biết đến tiệm mì nhà em, sau đó hắn ta đã lên kế hoạch là ném vỡ kính của cửa sổ tiệm mì nhà em. Nên hắn mới đến đây vào buổi tối giờ này vì sẽ không ai đi ngang qua đây thế nên hắn ta chỉ việc ném vỡ kính rồi sau đó viết dòng chữ này lên và lập tức quay về nhà chờ đợi đến sáng hôm sau hắn ta sẽ quay lại đây để nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của em. Nhưng thật ra, hắn không thể nào ngờ được đó là...
Mạc Bảo ngồi bên cạnh cô, lắng nghe cô nói thì bỗng nhiên một suy nghĩ trong anh lóe sáng, anh cắt ngang nói:
- Đó là trong lúc hắn ta định ra tay thì ba ba của anh lại đi ngang nên đã làm gián đoạn hành động của hắn, quả nhiên hắn đã đứng yên trong góc khuất nào đó đợi ba ba anh đi thật lâu rồi mới ra tay hành động. Nhưng nếu tính ra thì hắn ta đã mất khá nhiều thời gian so với dự kiến ban đầu của hắn. Và hắn ta đã thay đổi chiến lược đó là nén lại xem khuôn mặt của người phát hiện ra hiện trường như thế nào, đồng thời hắn cũng muốn xem ba ba của anh có mối quan hệ gì với nhà em hay chỉ là một người đi ngang thôi. Em có nghĩ thế giống anh không, Tiểu Lệ?
- Em cũng có nghĩ giống anh, nhưng nếu xét về thời gian thì em nghĩ hắn đã đến đây khoảng 2 tiếng rồi, vì bây giờ đã là 10 giờ tối. Lúc nãy em có hỏi bác Thắng là thấy hiện trường này khi nào thì bác ấy bảo thấy trước khi gọi cho em 30 phút.
- Ba ba của anh ra ngoài mua đồ từ lúc 8h30, từ nhà anh đi ra tiệm mì nhà em chỉ cách 2 căn nhà ở đầu hẻm thôi.
Tiểu Lệ dường như đang tính toán quảng thời gian bác Thắng phát hiện cùng với quảng thời gian dự kiến của tên ác đồ kia hành động, bỗng nhiên cô “á” lên một tiếng rồi đứng dậy khoanh tay và nói:
- Vậy là hắn ta đã có mặt ở đây tầm khoảng 8h rồi, sau đó là ba ba của anh bắt đầu từ đi nhà là 8h30 mà từ nhà anh đi tới tiệm nhà em chỉ mất vài bước chân thôi. Và trong lúc ba ba anh đi đến đây thì hắn ta đang chuẩn bị hành động nhưng vì thấy bóng người đi tới đâm ra hắn ta buộc phải dừng lại hành động ấy. Sau đó hắn sẽ mất 10 phút để đợi ba ba của anh đi thật xa, rồi sau đó hắn liền lập tức nén bể cửa sổ kính và kế tiếp là đi đến viết dòng chữ đe dọa kia, hắn sẽ mất thêm 15 phút nữa để hoàn thành mục đích của mình. Nhưng chắc chắn hắn ta cũng đã canh giờ rồi nên khi ba ba anh quay về đây sẽ là 9h. Điều này có nghĩa là hắn cũng đã rời khỏi hiện trường và ngồi ở đâu đó quanh đây để quan sát nét mặt của ba ba anh như thế nào có khiến hắn cảm thấy thỏa mãn không rồi mới bỏ đi.
Mạc Bảo không ngừng tay sờ cằm suy luận, quả nhiên theo những gì anh suy luận thì Tiểu Lệ đã suy đoán ra khoảng thời gian tên kia hành động theo một cách hợp lý. Anh lấy điện thoại chụp lại nội dung đe dọa ấy rồi anh đứng dậy nắm chặt lấy bàn tay của Tiểu Lệ, nói:
- Yên tâm, anh sẽ điều tra ra ngọn ngành chuyện này. Em đừng lo lắng quá nhé, Tiểu Lệ. Mạc Bình ngồi trên xe từ nãy giờ cuối cùng cũng đã bóp kèn ra hiệu là “này có thằng anh già của chú mày ở đấy nhé”, Tiểu Lệ giật mình rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm của Tiểu Bảo, cô đi lại chỗ Mạc Bình vừa đi vừa cười cười. Thế là hai anh chàng cảnh sát cũng đã làm vệ sĩ hộ tống cô con gái cưng của nhà họ Tô về tới nhà một cách an toàn nhất. Tiểu Lệ chào cả hai người bọn họ rồi cẩn thận khóa cửa và đi lên phòng ngủ.