Nói xong, bà đứng dậy kéo vali của mình, nhìn hai đứa trẻ đang ngồi ở đây và mỉm cười sau đó kéo vali lên lầu. Vừa bước tới cầu thang, mẹ của Tiểu Lệ nói:
- Thôi nào, hai đứa đừng nói với bà già này vì quá vui khi được tặng quà cho nên quên cả đói bụng luôn nhé? Giờ cũng gần trưa rồi, mau xuống dọn cơm trong khi ta tắm rửa thư giản. Nếu lát sau mà ta vẫn không thấy dọn cơm là tịch thu hai món quà ấy lại đấy.
- Dạ, tuân lệnh mẫu hậu. Tụi con dọn cơm liền ạ.
Kỳ Tường cuối cùng đã chép xong bài thì cũng là lúc trời trở tối. Anh lấy điện thoại và gọi về Đóa Lệ của mình. Trong lúc đang gọi thì Diễm Quỳnh mở cửa phòng đi vào, cô đứng kế bên bàn anh rồi gõ xuống bàn nói:
- Nè, đói chưa? Xuống ăn với nhà tui kìa. Tui đợi ông xuống chung luôn.
Kỳ Tường thì đang ngồi quay lưng ghế hướng ra cửa sổ nên không biết cô đã bước vào đang đứng kế bên bàn mình cho đến khi anh nghe thấy tiếng gõ và câu hỏi của cô. Anh tắt điện thoại, sau đó quay lại nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như cũ, đáp:
- Không đói, cứ xuống ăn với nhà của Quỳnh trước đi. Có gì chừa ít đồ ăn cho tui cũng được. Xong rồi đó, làm ơn lần sau trước bước vô gõ cửa và đợi tí đi. Không phải thấy thân mà muốn làm gì cũng được đâu.
- Ơ... Lại thái độ đó nữa... Hèy biết rồi. Khi nào đói thì lát ông xuống ăn nhé, tui sẽ chừa phần cho ông. Ai bảo là tui không có gõ cửa? Có gõ mà không trả lời nên mới đẩy cửa vào vì lo cho ông thôi. Xí. Tui đi đây.
- Uhm. – Kỳ Tường lạnh lùng sau đó tiếp tục quay ghế hướng ra cửa sổ và lấy điện thoại gọi lại cho Đóa Lệ.
Lát sau, anh cũng đã gọi được cho cô. Anh lên tiếng hỏi:
- Tiểu Lệ hở em? Anh xin lỗi
Sau khi dùng cơm trưa với mẹ và Khắc Lạc xong thì cô đang đứng rửa chén thì chuông điện thoại reo lên, cô bắt máy và nghe thấy giọng của Kỳ Tường, tay cô như cứng đơ lại, tim cô thì bỗng nhiên đập loạn nhịp, và lại có cảm giác cay cay ở khóe mắt. Cô im lặng rồi mới trả lời:
- Bây giờ anh còn gọi cho tôi để làm gì nữa? Chả phải giờ anh đang hạnh phúc với người con gái kia sao?
- Em bình tĩnh nghe anh giải thích đi. Anh đã sai khi không nói cho em biết là anh đi du học chung với cô bạn thân của mình theo sự sắp đặt của gia đình. Anh không biết là có ai đã cố tình khiến cho em hiểu lầm anh, nhưng anh thật sự không có ý hay tình cảm với ai khác ngoài em cả, Tô Đóa Lệ à. Anh đã... – cô cắt ngang nói:
- Thôi đủ rồi. Tôi cũng đã từng nghe biết bao nhiêu lời biện minh từ người con trai trước rồi cho nên bây giờ tôi không muốn nghe thêm từ anh nữa. Anh còn giấu được chuyện này thì làm sao sau này tôi có thể tin anh lần nữa đây? Nếu như anh biết lỗi của mình thì tại sao cho tới bây giờ anh mới gọi để xin lỗi tôi vậy anh Kỳ Tường?Kỳ Tường nghe những lời hờn trách lạnh lùng của cô thì tim anh càng đau nhói, anh càng tức giận bản thân mình hơn. Anh chỉ biết im lặng nghe cô trách mình thôi vì mình là người sai. Anh hít thật sâu và đáp:
- Anh biết bây giờ chúng ta có giải thích qua điện thoại thì tình hình cũng chả mấy khả quan đâu. Nhưng anh muốn nhắc lại lần nữa với em rằng Gia Kỳ Tường này chỉ có mỗi em mà thôi. 4 tháng sau anh được nghỉ nên anh sẽ về gặp em để giải thích rõ ràng. Anh yêu em nhiều lắm.
Nước mắt cô đang rơi ra sao? Tại sao cơ chứ, tại sao mỗi lần nghĩ về anh và nghĩ đến câu “chỉ có mỗi em” của anh nói ra thì nước mắt của cô lại rơi nhiều như vậy? Cô quẹt nước mắt đang rơi rồi nói:
- Được thôi. Tôi sẽ đợi 4 tháng sau để nghe chính miệng anh giải thích khi chúng ta gặp lại nhau. Còn giờ thì tôi bận rồi.
- Cảm ơn em đã nghe máy của anh. Yêu em.