Thế là tối hôm đó, ngày cuối cùng ở lại thành phố này cũng đã đến. Anh kéo hành lí ra sân bay mà trong lòng cứ như người mất hồn, anh nửa không muốn xa cô, nửa lại muốn hoàn thiện bản thân mình thật tốt để sau này quay về đây có thể cho cô một cuộc sống hạnh phúc nhất mà anh có thể mang đến. Lúc ấy tin nhắn điện thoại đến “anh yêu của em, anh đi mạnh giỏi. Qua đó ráng học hành thật chăm chỉ, nhớ là phải luôn tự chăm sóc bản thân mình đó biết chưa? Đừng có bỏ bữa nếu thức ăn đó không ngon hay không tâm trạng để ăn hay gì đó nhé. Về đây mà anh trông gầy gò hơn là biết tay em. Giờ thì em bận rồi. Yêu anh nhiều lắm Gia Kỳ Tường của em” đọc xong tin nhắn ấy, tim anh càng nhói đau hơn, ngay trong lúc này đây anh chỉ muốn ôm chằm lấy cô vào lòng rồi ngủ một giấc thật ngon như ngày họ ở ngôi nhà nhỏ kia thôi. Chưa kịp nhắn tin trả lời lại thì Khắc Lạc đã đi bên cạnh anh từ lúc nào đã nhanh tay bấm khóa điện thoại của anh rồi, đã thế hắn ta còn quay lại nhìn anh và chỉ chỉ ở đằng sau. Lúc đấy, anh mới quay lại thì Diễm Quỳnh mặt hầm hầm một mình kéo vali đi ở sau mình. Anh đứng lại chờ cô và ngãi đầu nói:
- Nặng không? Đi đến đây nhanh đi rồi kéo đi dùm cho.
Diễm Quỳnh dù đang hầm hầm bực bội nhưng khi nghe anh nói câu ấy cô vội vứt bỏ mọi sự khó chịu ấy mà chạy lại về phía anh đang đứng đợi mình, cô cười tươi nói:
- Đây mới đúng là Kỳ Tường bạn của tui. Ông kéo dùm tui nha, tui có tí chuyện muốn nói với Khắc Lạc. Thank you * mi gió *
Khắc Lạc dừng chân lại nhìn hai người họ rồi lắc đầu cười. Diễm Quỳnh chạy tới cặp cổ anh nói nhỏ với anh:
- Nè ông Bèo, lần này tui với Kỳ Tường đi rồi, ông nhớ là thay Kỳ Tường của tui chăm sóc con nhỏ hạ lưu Lệ gì đó nha. Biết đâu, ông sẽ khiến nhỏ đó từ bỏ Kỳ Tường mà theo ông. Tui hy vọng ông với nhỏ ấy thành đôi lắm, hihi. Bảo trọngnhé.
Khắc Lạc quay mặt sang nhìn cô với ánh mắt đầy sự khó hiểu lẫn khó chịu, anh im lặng ngẫm nghĩ lâu rồi mới bắt đầu nói:
- Tui cũng hy vọng là người tui cưới không phải là người yêu của thằng bạn thân của mình. Diễm Quỳnh à, xem ra bà chưa hiểu về tình yêu rồi. Cái gì càng tham vọng thì càng không bao giờ trọn vẹn đâu. Tui sẽ còn phải suy nghĩ là có nên nói cho Kỳ Tường biết cuộc nói chuyện này không đây.
- Ông quả là trọng nghĩa khinh tình mà. Nhưng cái điều mà đám con trai ông không bao giờ giấu được đó chính sự “quan tâm chú ý đến một người con gái thân thiết bên cạnh mình nhất là khi cô ấy lại cô đơn một mình”, nên tui tin ngay bây giờ trong lòng ông ít nhiều cũng sẽ có cảm tình với nhỏ đó rồi. Còn nếu không phải thì xem như tui đang chọc ông đi. Hihi
Kỳ Tường đã bắt kịp hai người bạn của mình thì cũng là lúc chuyến bay cũng đã chuẩn bị cất cánh. Anh vỗ vai Khắc Lạc rồi bước nhanh vào cánh cổng ngăn cách.
Chuyến bay từ thành phố đến Lon Don đã cất cánh bay.
Xuyên suốt chuyến bay, Kỳ Tường chỉ chăm chú vào ipad của mình hết xem hình chụp của mình với người yêu thì lại chơi game, còn không nữa thì anh ngồi ngủ. Vốn dĩ có tính cách lạnh lùng nên ít khi nào quan tâm đến những thứ mà mình không hứng thú, cũng vì lí do đó mà anh đã phớt lờ đi Diễm Quỳnh ngồi kê bên mình. Diễm Quỳnh càng cảm thấy mình như người vô hình, cô bực bội đánh vào tay anh sau đó khó chịu nói:
- Này đủ rồi nha. Tui là tui nhịn ông lắm rồi nha. Ông giả vờ hay thật sự là quên sự hiện diện của tui vậy hả? – Diễm Quỳnh vừa nói nhưng vẫn không ngừng đánh vào tay anh nhằm gây sự chú ý với dùng đó để hả cơn giận. Kỳ Tường đang nghe nhạc và lim dim vào giấc ngủ thì bị đánh liên tục vào tay nên anh mở mắt quay đầu nhìn sang cô bằng ánh mắt cực kì bực bội, anh cáu mày càu nhàu nói:
- Gì nữa đây? Nếu thật sự đã quên rồi thì cũng không có phải cực khổ vác cái xác lên máy bay ngồi từ hai ngày trước cho tới hôm nay đâu. Nếu là giả vờ thì cũng chỉ đi đến sân bay rồi đánh lãng quay về bên người yêu thôi. Chứ không có phải vì lời hứa của hai gia đình mà chấp nhận đi đâu. Bực mình. Chuyện gì nói đi nghe nè.
- Bộ phải có chuyện gì mới có quyền kêu ông sao? Chẳng lẽ vì lời hứa của hai người lớn mà ông chấp nhận đi du học với tui bằng thái độ khó chịu như đi cực hình sao hả, Kỳ Tường? Trong khi đó tui... Tui... Lại rất hao hức và vui mừng khi được đi du học với ông đó, ông có biết điều đó không? Nếu như không muốn đi thì ông có thể bảo tui để tui từ chối dùm ông được mà! Ông quá đáng lắm... Hứ... Hứ...
Kỳ Tường nhìn cô vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, lúc này đây anh mới nhận ra rằng bản thân mình thật sự cũng hơi vô tình nên đã khiến cô bạn thân của mình buồn đến như vậy, anh mở túi ra lấy cục kẹo rồi đưa qua cho cô nhưng ánh mắt anh lại không nhìn cô, anh nhẹ giọng xuống nói:
- Được rồi, nín đi được chứ. Cầm cục cưng này rồi ăn đi cho vui. Tui không có ý khiến bà buồn đâu, chả qua là do tui đang buồn ngủ thôi. Ăn xong rồi thì nghe nhạc ngủ nghỉ tí đi, còn khoảng tiếng nữa là tới nơi rồi.