Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 83: Chương 83: Vụ án kinh dị p.2 (2)




Sáng hôm sau, Đóa Lệ vẫn đang chìm trong giấc ngủ thì có một cuộc gọi đến, cô nghe máy:

- Xin lỗi khi phải làm phiền em như vậy, anh là Tuấn Mạnh đây. Không biết là bây giờ em có thể tới bệnh viện phòng 8 khoa thần kinh được không vậy? Lão tội phạm kia đang rất tỉnh táo, lúc này rất thích hợp để lấy lời khai đó.

- À... Dạ vâng ạ, em tới liền ạ. Khoảng 30 phút nữa là em có mặt ạ. Em chào anh

- Ừ, em lưu sđt của anh lại nhé. Gặp em sau.

- Dạ.

Đóa Lệ bừng tỉnh vội vội vàng vàng đi thay đồ và chuẩn bị bút viết và quyển sổ xong hết rồi phóng nhanh xuống nhà, lúc cô đang lật đật kiếm giày mang thì mẹ cô từ dưới nhà đang chuẩn bị đồ ăn sáng đi lên hỏi cô:

- Còn sớm mà con gái, hôm nay con học buổi trưa cơ mà. Sao lại lật la lật đật vậy con? Ăn sáng đã rồi đi.

Cô ngồi mang giày và trả lời mẹ:

- Dạ, dạ con chợt nhớ ra là sáng nay con có vài bài cần phải lên trường để hỏi giáo viên mẹ à, nên con không ăn sáng chung với mẹ được rồi. Chút nữa trên đường đi con sẽ mua gì đó ăn đỡ mẹ ạ. Thôi con đi đây, bye mẹ.

- Đóa Lệ à...

Mẹ cô vừa nói dứt câu thì cô đã mở cửa ra rồi đóng cửa cái rầm lại, sau đó cắm đầu chạy ra bãi gửi xe gần nhà rồi nhanh chóng lên xe chạy lên bệnh viện. Lát sau cô đã tới trước cửa phòng của lão tâm thần kia, đang chuẩn bị đẩy cửa vào thì Tuấn Mạnh nắm lấy cổ tay của cô và nói:

- Em ăn sáng gì chưa? Chắc là chưa rồi đúng không, khoan hãy lời khai của lão ta đi. Đi ra đây với anh.

Đóa Lệ ngơ người nhìn anh và ngoan ngoãn đi theo, Tuấn Mạnh kéo cô ngồi xuống ghế rồi ngồi xuống kế bên và mở túi đồ ăn mình cầm theo ra, anh đưa phần hamburger cho cô sau đó mới nói:

Chỉ 3 giọt và cô ấy sẽ không để bạn ra khỏi giường!

by Mgid

- Sếp Bảo và anh trai của anh ấy có dặn với anh đó là phải luôn chăm sóc cho em từng li từng tí trong suốt quảng thời gian giải quyết vụ án này, vì thế em phải ăn phần hamburger này đi đã rồi anh mới cho em vào lấy lời khai được. Mong em hiểu và làm theo.

-... Dạ..., em cảm ơn anh.

10 phút sau khi nạp năng lượng bằng phần hamburger thì cô quay lại phòng số 8 của lão kia, Tuấn Mạnh có tên của lão ấy cho cô biết rồi sau đó đứng bên ngoài chờ. Cô đẩy cửa ra bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó tiến lại gần chiếc giường mà lão Nhạc đang nằm. Hít một hơi thật sâu, cô khẽ lên tiếng chào:

- Chào ông, ông thấy trong người như thế nào rồi?

Lão Nhạc kia đang nằm lẩm nhẩm gì trong miệng sau khi nghe giọng nói của một cô gái thì ông liền ngồi bật người dậy cùng với đôi mắt mừng rỡ nói:

- A con gái của ta tới thăm ta rồi, nào nào lại đây ngồi gần ta. Ta nhớ con lắm đó con gái bé bỏng của ta, mấy ngày qua ta ở đây lạnh lẽo và cô đơn và nhớ con lắm, Tiểu Tiên à.

Đóa Lệ thấy hành động cũng như lời nói của lão ta, có phần nào cảm thấy xúc động nên cô bước tiến lại gần nhưng khi tiến tới gần thì bỗng nhiên một ánh sáng phản chiếu vào và léo sáng lên đã khiến cô bình tĩnh lại và đứng lại cách lão ta khoảng 3 mét. Cô cố trấn an bản thân mình sau đó, từ từ nhỏ nhẹ nói:

- Ba ba à, ba ba cầm gì trên tay vậy? Tại sao ba ba mới bảo con ngồi gần mà trên tay thì lại cầm vật gì trên tay vậy? Ba ba mau quăn nó xuống đất đi thì con mới dám lại gần được. Ba ba ơi, Tiểu Tiên cũng nhớ ba ba lắm. Tiểu Tiên muốn được ba ba ôm vào lòng và hôn lên trán. Ba ba ném vật đó xuống đất nhé.

Lão Nhạc đó nửa nghe lời nửa không, miệng lão ta nhết lên sau đó lại kéo xuống, một tay thì lão dang ra như đang ôm lấy Tiểu Lệ, còn một tay thì vẫn không ném vật đang cầm trên tay xuống. Đóa Lệ thấy tình huống như vậy vẫn không mấy khả quan vì thế cô đành đánh liều một lần vậy, cô lớn giọng la to nhằm đánh vào tâm lý của lão ta:

- Tôi đã báo công an bắt ông rồi, đồng bọn của ỗng cũng đã khai ra ông là người chủ mưu hết rồi, ông không mau bỏ vật kia xuống đất là tôi la lên cho công an vào đây bắt ông đấy, ông Nhạc. Mau bỏ vật đó xuống đất.

Sau một cú nói lớn của cô đã kích động đến sự sợ hãi của lão ta, vì thế lão đã ném con dao thái lan nhỏ xuống đất còn miệng thì lấp bấp nói:

- Tôi không phải là người chủ mưu. Tôi không phải là người chủ mưu, tôi không có muốn giết con gái và cả vợ mình đâu, tất cả là lời sai khiến của một người thôi.

Đóa Lệ đã kịp ghi âm lại lời khai của lão ta, sau đó tiếp tục hỏi:

- Vậy kẻ đó là ai? Ai đã sai khiến ông làm những việc kinh dị như thế? Động cơ nào đã thúc đẩy ông lấn thân vào vụ giết người kinh dị này?

Lão ta bỗng nhiên đứng dậy đưa tay lên dò đầu bức tóc, giọng cười kinh rợn bất chợt phát ra từ lão ta, giọng nói cũng đã thay đổi:

- Là ai à? Ha ha ha ngươi có thấy ta đủ ngu để khai không hả con khốn kia? Nếu muốn tao nói cho mày biết thì phải có gì đó trao đổi chứ? Mày chỉ cần cho tao ít máu là được rồi. Thế nào? Một ít máu thôi, sẽ không đau tí nào. Mày cũng chứng kiến cảnh con gái của tao, nó ngoan ngoãn đứng im cho tao lấy máu của nó như thế nào rồi đúng không? Mày cũng thấy khuôn mặt của nó mãn nguyện khi tao làm như vậy với nó mà đúng không? Ha Ha Ha Ha, hay là mày không muốn trao đổi bằng máu mà muốn trao đổi bằng bộ nội tạng của mày? Lại đây nào con cô giáo kia. Đừng sợ, sẽ không đau đâu. Ha Ha Ha

Lão ta vừa nói vừa cúi người xuống nhặt con dao lên và chỉa hướng mũi về phía cô và đi từng bước đến chỗ cô đang đứng cùng với khuôn mặt kinh rợn của mình. Đóa Lệ lúc này thật sự rất sợ nhưng cô vẫn cố bình tĩnh đáp lại:

- Ông Nhạc à, tại sao ông lại bắt tay vào làm cái vụ này chứ hả? Ông có biết là tôi đã rất buồn như thế nào khi thấy ông ra nông nỗi như thế này không? Ông Nhạc à làm ơn đừng hại thêm mạng người nữa được không? Cứ như vậy khi chết ông sẽ bị hành sát đó, làm ơn tôi xin ông.

- Bà hả, bà đang ở đâu bữa giờ vậy? Có biết là tôi nhớ bà và con lắm không? Khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình ở trong căn phòng này rồi, tôi nhớ bà lắm đó Lý Lý à.

Cô lại tiếp tục nói:

- Tại vì ông cứ giết người vô tội như vậy nên mẹ con tôi đã trốn ở nơi khác rồi, cho tới khi nào ông từ bỏ nó thì mẹ con tôi mới quay về với ông. Ông Nhạc à, đừng giết người rồi bán nội tạng như vậy nữa, như vậy là sai trái đó.

- Không được đâu mẹ nó à, nếu tôi nghĩ thì hắn sẽ cho người lấy hết tài sản nhà mình và cho người đánh tôi đó. Mẹ nó về đây đi, tôi sắp kiếm được bộ nội tạng này ngon lắm, chỉ cần tôi bán cho hắn bộ này thôi là hắn sẽ trả cho chúng ta số tiền khủng đủ để xây thêm mấy căn nhà cho thuê nữa đó mẹ nó à. Bà với tiểu Tiên về ở với tôi nhé.

- Không, tôi không thể nào về với ông được đâu ba của bé Tiên à. Trừ phi ông từ bỏ cái nghề tàn ác dã thú này thì tôi và con sẽ về với ông. Bây giờ thì tôi đi đây.

- Lý Lý à bà đừng đi mà, ở lại với tôi đi... Vì ở đây tôi cô đơn lắm, tôi không thấy được mặt bà và con bé. Đừng đừng... Lý Lý à quay lại đây đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.