Đợi Dạ Anh tỉnh lại cũng đã là chín giờ tối ngày hôm đó, bởi vì vẫn còn tác dụng phụ của thuốc mê mà khi mở mắt ra, cậu vẫn còn rất mơ màn, mọi vật mọi thứ xong quanh đều được một tầng nước trong mắt bao phủ
Phải đợi thêm năm phút nữa thì cậu mới coi như hoàn toàn mở mắt ra được. Nhìn đến cái bụng đã bằng phẳng của mình, lại nhớ đến khi sáng mình vừa sinh con trai ra, cậu liền vô thức gọi tên
- Bánh Đậu!!!
Thừa Hạo đang loay hoay đặt giường ngủ bên cạnh lại bỗng nhiên nghe tiếng cậu mà mừng rỡ, vứt luôn cả chiếc giường xếp kia qua một bên, vội vàng đi đến nắm lấy tay cậu nói
- Dạ Anh!! Em cảm thấy thế nào rồi?? Có chỗ nào không khỏe hay không?? Vết thương ra sao,đau không, anh gọi Uy Vũ vài kiển tra cho em nhé??
Nghe được tiếng của Thừa Hạo cất lên, lại cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay kia thoát ra khiến cậu an lòng hơn, giọng nói mang theo chút mệt mỏi trả lời
- Em không sao, vẫn ổn!!! Con trai đâu rồi anh!!!
Hôn nhẹ lên trán của cậu một chút, anh tràn đầy yêu thương trả lời
- Con trai được đưa vào lồng kính nuôi rồi!! Anh nghe Uy Vũ nói con trai tuy không đủ tháng nhưng vẫn rất khỏe mạnh!! Em đừng có lo
- Vậy cũng tốt!! Anh đã nhìn con chưa??
- Hửm!! Chuyện này thì chưa, anh đợi em vết thương mổ đã lành thì mới đưa em đi gặp con luôn. Hai chúng ta đều lần đầu cùng nhau nhìn thấy mặt con sẽ ý nghĩa hơn rất nhiều. Bánh Đậu nếu thấy cả hai người cha mình cùng đến chắc chắc cũng sẽ vui hơn, cho nên anh vẫn luôn nhịn đó!!
- Vậy cũng tốt!! Đợi em khỏe mạnh chúng ta đều đến thăm con
Anh nhìn cậu, khuôn miệng dịu dàng kéo giãn ra, xoa xoa bàn tay cậu tiếp tục hỏi
- Ngủ cả một ngày rồi chắc em rất đói, cũng may ban nãy mẹ anh có mang ít cháo lỏng cùng với vài quả trứng gà đến để em ăn, em đợi anh một chút, anh đi chuẩn bị cho em
Anh nói đến việc ăn uống thì bụng cậu cũng đã đánh trống kêu vang, cậu trả lời
- Cũng thật sự rất đói rồi, em muốn ăn bây giờ
Thừa Hạo đi đến bên đầu giường, nhấn nút tự động để giường được nâng lên với mức độ phù hợp, sau đó đến chiếc bàn nhỏ ở bên kia, bóc vỏ hai qua trứng gà rồi lại lúi húi xách bình giữ nhiệt đến chỗ cậu, từ từ đút cậu ăn từng muỗng cháo, từng quả trứng gà béo ngậy!!
Lúc Uy Vũ vào kiểm tra thân thể một lượt nữa cho Dạ Anh liền nói
- Tớ nói thật, không ngờ kì tích có thể xảy ra nha, ban đầu cứ nghĩ sẽ mất đi một trong hai người, nào ngờ đâu đã không mất ai mà nhóc con và cậu ai nấy tình trạng cũng đều tốt hết cả. Thật nể phục
Dạ Anh hiện giờ vẫn còn rất yếu nên chỉ nhìn hắn mỉm cười xem như thay lời tán thành, Thừa Hạo thì đứng lên nói lời cảm ơn không ngừng
Lúc hắn đi ra, hai người liền tâm sự với nhau một lát!!
- Đợi em khỏe hẳn chúng ta liền kết hôn đi, anh không thể đợi được nữa rồi!!
Cậu nói với hắn
- Anh đó!! Lo gì, em không có chạy mất đâu con cũng sinh cho anh rồi mà!!. Hay chúng ta đợi Bánh Đậu được một tuổi rồi tổ chức luôn
Anh hôn tay cậu nói
- Được! Em nói gì anh cũng nghe hết!!! Được rồi, em còn yếu lắm mau ngủ đi nào
Bỗng nhiên điện thoại Thừa Hạo vang lên, nhìn đến cuộc gọi thì biết là thuộc hạ trong nhà gọi đến, anh vén lại góc chăn cho cậu, sau đó mới đi ra ngoài bắt máy. Bên kia liền truyền đến giọng nói
- Ông chủ!! Hai mẹ con của nhà họ Dương lại đến đây quậy phá nữa rồi, phu nhân đang cận lực giấu giếm chuyện ngài Dạ sinh cậu chủ nhỏ, hai người kia không thấy ngài Dạ thì làm ầm lên đòi gặp cho bằng được
Từ điện thoại vang đến một giọng nói chanh chua
- Mau để tôi gặp Dạ Anh, nó đừng có nghĩ rằng có người chống lưng thì tôi không làm gì được, nếu nó không giao công ty cho tôi và Dạ Nguyệt tôi liền nói với mọi người nó là kẻ dị tật, nam không ra nam,nữ không ra nữ!!
Mẹ Lam bên này cũng lên tiếng
- Bà thật sự là mẹ của Dạ Anh sao?? Còn ác độc hơn cả mẹ kế nữa đó
- Thì sao hả?? Tôi chả cần đứa con mở chân cho trai thượng, lại càn không cần kẻ song tính đáng ghét,nó là kẻ dị tật như cha nó, nếu như không phải vì tên kia giàu, tôi đây sẽ cưới lấy hắn sao??, bây giờ hắn chết rồi, tôi mang người yêu và con gái tôi đến đòi lại những năm tháng thiệt thòi của tôi thì có gì là sai hả?? Mau gọi nó bàn giao lại công ty cho tôi
- Ả đàn bà khốn nạn này!! Tôi phải đánh bà giúp Dạ Anh và vui trên trời kia hả giận mới được!!
Những lời của bà ta đều được Thừa Hạo nghe rõ tất cả. Anh dặn dò
- Tạm thời cứ để mẹ tôi giải quyết đi, sau đó thì cứ tiễn khách, ba ngày nữa sẽ có người đến tính sổ một nhà ba người kia!!
- Vâng thưa ông chủ
Điện thoại vừa tắt đi, anh liền gọi đi một cuộc gọi khác, rất nhanh bên kia liền bắt máy
- Uy!! Là ai??
- Tĩnh Ưng Mạnh!! Là anh đây, Khúc Thừa Hạo!!
Đầu dây bên kia nghe đến tên anh trong giọng nói liền vui mừng khôn siết
- Đại ca!Anh mất tích lâu quá đó!!!
--------*****---------
Hơ hơ Ưng Mạnh lại tái xuất rồi bà con ơi, chuẩn bị tới phần tui thích nhất, đó là màn tra tấn sống không bằng chết nè, nếu ai cảm thấy cắt lưỡi vắt chanh chưa đủ thấm thì xin hãy chuẩn bị đến màn tra tấn lần này, màn tra tấn quái dị do tui nghĩ ra, mà chắc không ghê lắm đâu!!!! hí hí
Tui thiệt sự không hiểu mụ kia thật sự là mẹ Dạ Anh à??