Căn nhà của Dương Dạ Anh rơi vào một bầu không khí mây đen u ám hơn một tuần nay, lúc mẹ Lam và Tuấn Nguy biết tin liền phản đối kịch liệt, bà nói rằng
- Tuy ta rất thương cháu, nhưng nhìn con như vậy ta không đành lòng. Ta vẫn quyết định chọn con dâu hơn!
Tuấn Nguy cũng ra chiều khuyên ngăn
- Anh dâu, mọi người đều muốn anh ở lại, chúng ta vẫn có thể thụ tinh trong ống nghiệm được, anh nghe lời mọi người được không???
Nhưng đổi lại những lời khuyên ngăn đó chỉ là nụ cười bình yên và cũng rất kiên quyết của Dạ Anh, biết cậu rất cứng đầu chắc chắn sẽ không nghe lời mọi người, cho hai người bọn họ chỉ biết trông chờ vào Khúc Thừa Hạo giải quyết
Anh sau đêm rơi lệ hôm đó thì cũng đã bắt đầu thu liễm lại vẻ mặt bình tĩnh như trước, nhưng những người thân thuộc khi nhìn vào đều có thể nhìn ra được anh đang cố gắng che giấu nội tâm như bị cào xé của chính bản thân của mình
Lắm lúc mọi người sẽ thấy trong ánh mắt anh hiện lên nét đau buồn, trong đêm tối anh ôm chặt người vợ đang mang thai của mình như vậy nhưng lại không ngủ, anh luôn ôm cậu mọi lúc mọi nơi như muốn hai người hòa nhập làm một,nhìn anh cả người trầm lặng như vậy ai cũng xót xa vô cùng.
Nhưng trong thâm tâm Thừa Hạo, vẫn chỉ một mình anh biết rõ bản thân đang nghĩ gì, làm sao anh có thể nhìn tâm can bảo bối của mình ra đi, đau buồn một chút cho em ấy tin rằng mình đã chấp nhận sự thật, nhưng đến ngày sinh con anh vẫn âm thầm cứu sống, lựa chọn Dạ Anh, trong lòng thật tâm xin lỗi con trai chưa chào đời của mình, chỉ là vì anh quá yêu nên không thể buông bỏ được nữa rồi
------------****-------
Uy Vũ mất tích được một tuần thì sáng hôm nay lại xuất hiện, cả người chưa thấy đâu thì đã nghe tiếng gào to ở ngoài cửa. Khiến Thừa Hạo đang ôm Dạ Anh trong lòng đút cháo cũng giật mình, mẹ Lam sặc cả nước trà, chỉ có Tuấn Nguy là bật cười, Uy Vũ vừa gào thét vừa nói
- Yaaaaaaa!!! Có cách rồi, có cách rồi!!
Một thân ảnh nhỏ nhắn từ cửa phóng vào ôm hôn Dạ Anh thật thân thiết, Thừa Hạo nhíu mi cản cái dở hơi đó ra, Uy Vũ thấy vậy cũng không giận, hắn cười lớn liền nói
- Tôi có cách cứu hai cha con các người cùng sống rồi!!! Hú hú hú
Mọi người nghe vậy đều lập tức căn cứng người, anh nhìn cậu rồi bật cười, vội vã hỏi
- Mau nói!! Uy Vũ cậu mau nói đi!! Cách gì
- Uây!! Hôm đó chúng ta chỉ mới nói đến trường hợp sinh thường, đến khi trở dạ thì mới sinh thằng bé ra. Nhưng nếu bây giờ sinh mổ vào ngay lúc này, tuy rằng chưa đủ tháng, khi lấy ra đứa nhóc sẽ yếu ớt một chút, nhưng nếu được nuôi tốt trong lồng kính thì sẽ sống tốt, Dạ Anh cũng không bị gì cả
Cậu đặt câu hỏi
- Nhưng tại sao phải là bây giờ??
- Thằng bé bây giờ cũng đã hoàn toàn phát triển nhưng kích cỡ vẫn còn nhỏ, nếu chúng ta làm phẫu thuật ngay bây giờ thì mọi chuyện vẫn sẽ an toàn, Dạ Anh, Thừa Hạo các người yên tâm đi, sẽ không bỏ ai đâu. Tôi lát nữa sẽ đến phòng khám riêng của mình để chuẩn bị các dụng cụ khác, cùng lồng kính để nuôi cháu. Một tuần sau sẽ tiến hành ca nô
Thừa Hạo nghe vậy mà hạnh phúc vỡ òa, ôm cậu lại hôn hôn vài cái sau đó nói
- Bà xã!! Anh hạnh phúc đến không nói nên lời mất rồi. Cảm ơn ông trời đã không phụ chúng ta, em và con anh sẽ không mất đi ai cả!!
Dạ Anh nhẹ nhàng rúc sau vào ngực anh mà dụi dụi, đoạn nở nụ cười hạnh phúc vô cùng!!! Thật sự may mắn đã mỉm cười với cậu rồi
Mẹ Lam và đám thuộc hạ nghe vậy đều rơi nước mắt
Uy Vũ có thói xấu nếu càng vui thì càng nói bậy. Cậu hôm này nhìn đám người lai tắc kè hoa cũng thật dễ thương đến vô cùng, nhìn đến Tuấn Nguy đang hướng cậu mỉm cười, Uy Vũ bỗng dưng nói nhảm
- Tuấn Nguy tôi yêu anh đến chết mất
Sau đó cười lớn bỏ chạy mà không biết rằng chính mình tự đặt bẫy mình
Tuấn Nguy sau một hồi trầm lặng cũng nở nụ cười mà thì thầm
- Lần này em chết chắc rồi!!
--------****------
Dạ Anh đã được cứu, tình cảnh đau thương đã kết thúc rồi, mừng rơi cả nước mắt
Chap này hơi ngắn, sang chap sau tui bù, các cô chuẩn bị đón Bánh Đậu đi nào