Chỉ Cần Yêu Anh, Thời Gian Không Thành Vấn Đề

Chương 7: Chương 7: Cô bảo vệ tôi .




Mộc Tâm lại phải đưa anh về nhà , tay bị thương nên anh không thể lái xe được . Lần này cô đi chậm hơn , thư thả hơn . Một lúc lâu , cô nhỏ giọng nói :

“ Dù gì cũng cảm ơn anh ! “- giọng cô nhỏ đến mức chắc chỉ cô là có thể nghe . Nhưng không hiểu sao vẫn có một lời đáp nửa đùa nửa thật đáp lại :

“ Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ “

Tại nhà trọ .

“ Thôi anh vào nhà đi ha ! “ - cô thở phào nói như trút được gánh nặng .

Anh cười ranh mãnh :

“ Tôi bị thương rồi thì cô phải chịu trách nhiệm đi chứ ! “

“ Gì nữa ? “

“Đưa tôi lên phòng ! “

“ Lỡ anh làm hại tôi thì sao ! “ - cô vừa nói vừa đưa hay tay che người .

Anh bật cười : “ Tôi làm gì với một người đàn ông ? “

“ Anh .... “

Dám chê cô là đàn ông , chỉ hận không thể đánh cho anh ta một trận , cô đành lại đỡ anh vào nhà , dù sao trông anh ta cũng không giống kẻ xấu . Vừa lúc vào nhà gặp ngay bà chủ , bà cười hiền hậu :

“ Thiên dẫn bạn gái về nhà chơi hả cháu ! “

Mộc Tâm sửng sốt , mặt đỏ rần , luống cuống giải thích :

“Không phải bà ơi ...! Chúng cháu là ...”

“ Đây là bà con của cháu bà ạ ! “ - anh cắt ngang lời cô

Bà lão gật gù rồi bước đi . Bằng trực giác của một người sống lâu năm , bà biết đôi trẻ này không phải bà con , nhưng bà chỉ khẽ cười , ánh mắt hiện lên sự thích thú .

Bị anh cắt lời , Mộc Tâm có chút cảm giác kì lạ . Mặc dù là giải thích giúp cô , cô cũng không muốn bị hiểu lầm , nhưng lại cảm thấy có gì đó mất mát . Thấy cô bỗng dưng có vẻ tức giận , anh nhìn cô cười đùa cợt :

“ Quý cô Mộc Tâm , tôi xin lỗi nhưng cô sắp bóp nát tay tôi rồi đấy ! “

Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của anh , cô bỗng nhớ mình đang cầm tay ai đó , liền vội vàng rút ra . Không biết nói gì tiếp theo , cô liền chạy vội ra ngoài nói :

“ Tôi có việc gấp ! Anh tự lên lầu đi “

Anh cười thầm , nghĩ đến vẻ tức giận nhưng vô cùng đáng yêu của Mộc Tâm , anh lại đưa tay lên sờ ngực mình . Gì vậy nhỉ ? Chẳng phải cô ta có liên hệ với anh sao , cảm giác nay thật lạ...

Anh khổ sở dựa tường bước lên cầu thang , lòng vẫn nghĩ về khuôn mặt bối rối lúc nãy của cô nàng kiêu căng , bất giác nở một nụ cười . “Khoang đã , mày đang nghĩ gì thế này , quên đi “ , anh lắc lắc đầu ổn định tinh thần . Anh đẩy cửa phòng :

“ Tôi về rồi ... “

Đáp lại anh là tiếng gió , căn phòng trống trơn . Bước lại kiểm tra chiếc hộp , không có gì . Vậy Nhật Huy đi đâu .

Cho đến bây giờ , thông tin về chàng trai này anh vẫn chưa hiểu rõ , mọi thứ đều thần bí như vậy . Anh ngồi xuống giường , mệt mỏi xoa xoa bả vai đã bầm tím . Trong căn phòng nhỏ có tiếng lặng lẽ thở dài , đã 1 tuần trôi qua , không có manh mối gì về mẹ .

Trong căn phòng lớn có tiếng la hét .

Cô lăn lộn trên giường , áp mặt vào chiếc gối , chân đập liên tục vào nệm . Tâm trạng này thật kì lạ , cảm giác này thật khó hiểu . Mộc Tâm đang tự chấp vấn bản thân mình :

“ Trời ơi mình bị sao vậy nè , cái tên đó ... “

Rốt cuộc anh ta là ai mà nhảy vào cuộc sống của cô như vậy . Thay đổi cô...

-----

Nửa đêm ...

“ Rầm ... “

Hữu Thiên giật mình tỉnh giấc , nhìn về phía cửa . Nhật Huy đang nằm đó , ngay trên sàn . Anh vội chạy lại đỡ cậu ta lên , sắc mặt Nhật Huy không tốt , trắng bệch . Chưa kịp làm gì , Nhật Huy đã biến vào chiếc hộp . Anh lắc đầu khó hiểu , im lặng ngủ tiếp . Nếu cậu ta không muốn nói , anh cũng không muốn hỏi .

Sáng hôm sau .

Vừa bước vào công ty liền nghe tiếng rầm rì , Hữu Thiêntò mò bước lại đám đông xem . Có thông báo mới từ công ty . Anh đọc lướt qua . Công ty đang tổ chức một cuộc thi thiết kế theo nhóm , nhóm nào chiến thắng thì những thiết kế ấy sẽ được trình bày tại tuần lễ thời trang cùng số tiền thưởng không ít . Hữu Thiên ban đầu không để ý , nhưng đọc số tiền thưởng , anh lập tức thay đổi suy nghĩ . Anh đưa tay nhẩm tính , số tiền dư để anh có thể sống tại nơi này trong 2 tháng .

Anh bước vào văn phòng , Mộc Tâm đã đến từ sớm . Vừa nhìn thấy anh , cô đã lúng ta lúng túng . Tự trấn tĩnh bản thân , hít thở một hơi dài , cô giả vờ như không để ý , tiếp tục vẽ.

Anh mỉm cưởi nhìn cô , nhận thấy không có sự đáp lại , anh lại bàn tổ trưởng , gõ mạnh :

“ THƯA TỔ TRƯỞNG ..! “

Cô giật bắn mình , tay vẽ ngoặc đi một đường . Cô nhăn mặt , ngước lên nhìn anh :

“ Anh định hù chết tôi à ? “

Thấy mình đã đùa hơi quá . Hữu Thiên đổi giọng ngiêm túc :

“ Tổ trưởng , chúng ta hợp tác được không ? “

“ Hợp tác gì ? “ - Mộc Tâm xoay xoay cây bút tỏ vẽ không hiểu.

“ Cuộc thi của công ti “ -Anh vừa nói vừa chỉ tay xuống bản vẽ - “ chúng ta là một đội nhé “ .

Vừa nhìn vẻ mặt háo hức của anh , ánh mắt cô đã lóe lên một tia . Cô mỉm cười , lắc đầu :

“ Anh muốn tham gia ? Tôi không muốn . “

“ Tôi biết cô muốn mà ! “ . Anh vừa nói vừa xoa xoa cánh tay đau , làm vẻ mặt nhăn nhó .

Thấy vậy , cô đành thở dài :

“ Vì sao anh muốn tôi tham gia cùng anh ? “

“ Vì tôi muốn một người mạnh mẽ tham gia cùng tôi , như vậy sẽ không bị bắt nạt ! Cô bảo vệ tôi “ - Nhìn thấy vẻ mặt chịu khuất phục của cô , anh cười thầm định trêu đùa một câu . Ai ngờ đâu , nói xong câu đó , tự bản thân anh cảm thấy thật sai lầm .

Mộc Tâm tức giận đứng dậy :

“ HẢ.... anh nói... gì ? “ .

Bầu không khí trở nên căn thẳng hơn bao giờ hết , mặt cô đỏ như xôi gấc . Anh cảm thấy không hề ổn .” Vậy thôi chúng ta hợp tác ha . Chốt ! “- anh nói tránh sang chuyện khác rồi nhanh chóng chuồn đi .

Cô ngồi sững sờ , lắc đầu . Đành tham gia cùng anh ta thôi . Nhưng cái gì mà mạnh mẽ , xem cô là đàn ông thật sao . Nghĩ đến chuyện này , Mộc Tâm có chút buồn . Ngọc Hân ngồi bên thấy vậy không khỏi bật cười :

“ Chị Tâm và anh Thiên đúng là có vấn đề đó nha . “

Câu nói của Ngọc Hân làm mặt Mộc Tâm bỗng chốc đỏ trở lại , nhưng không phải vì giận mà là vì ngượng:

“ Em nói gì vậy , mau làm việc không chị trừ lương bây giờ . “

“ Vậy chị có tham gia cùng một đội với anh ấy không ? “- không để ý câu nói của Mộc Tâm , cô hỏi tiếp .

“ Có ... “ Mộc Tâm thở dài .

“ Vậy mà ... “ chưa kịp nói hết câu , Ngọc Hân đã nhận được một cái trừng mắt của Mộc Tâm . Cô chỉ đành im lặng cười thầm , có thuyền để đẩy .

Mộc Tâm nhìn Ngọc Hân . Đây là một cô gái rất có tiềm năng , tính tình lại dễ thương nên cô rất yêu mến, chỉ có điều... nói hơi nhiều . Cô lại thở dài , tự nhiên bị kiểm soát bởi cái tên vô duyên kia đúng là xui xẻo . Nhưng mà ... cô bỗng nhớ đến lời của Ngọc Hân , hai người trông có gì mờ ám thật sao ?

Tan làm , anh thoải mái đi bộ trên vỉa hè , những tán hoa tử đằng trước công viên ầm thầm rũ xuống . Anh hờ hững nhìn tán hoa tím , lòng thoải mái đến kì lạ .

Ở tương lai , thiên nhiên không hề tươi đẹp như thế này . Tuy khoảng cách chỉ có 3 thập kỉ nhưng cũng có không ít thay đổi . Đột nhiên anh cảm thấy hoảng sợ . Nếu có lúc nào đó , anh không muốn quay về thì sao ? Anh sợ sẽ có những điều níu kéo anh ở nơi này .

Trong lòng đang suy nghĩ mông lung , Hữu Thiên bỗng giật mình khi thấy có bóng người vụt qua . Nhật Huy ? Cậu ta đang làm gì vậy ? . Anh vội vàng đuổi theo cậu ta . Đã mấy lần gọi tên nhưng hình như Nhật Huy không nghe thấy anh gọi .

Anh theo cậu ta tới một con hẻm nhỏ . Đối diện với Nhật Huy bây giờ là một tên cao to , toàn thân mặt đồ đen . Nhật Huy chạy tới muốn trấn áp tên kia với tốc độ khá nhanh . Hắn ta nhếch miệng cười nhẹ , ánh mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn Nhật Huy , tay bấm vào chiếc đồng hồ . Cú đấm đầy lực của Nhật Huy bây giờ chỉ là vồ không khí rồi chạm mạnh vào tường . Mọi việc xảy ra nhanh đến nỗi Hữu Thiên chưa kịp làm gì .

Hữu Thiên bước ra , hoảng hốt nhìn cánh tay Nhật Huy đã rướm máu :

“ Nhật Huy ! Tay cậu bị thương rồi .”

Nhật Huy ngước lên nhìn anh , ánh mắt thoáng bất ngờ rồi vội hỏi :

“ Sao anh lại ở đây . “

“ Tôi tình cờ đi qua . Tên kia là ai ? “

Nhật Huy lắc đầu :

“ Tôi không thể nói cho anh biết . Chuyện vừa rồi coi như anh chưa nhìn thấy gì . “

Hữu Thiên khẽ nhăn mặt . Trước giờ anh vẫn luôn coi Nhât Huy là em trai , người bạn duy nhất tại nơi xa lạ này nhưng có lẽ chỉ mình anh nghĩ vậy . Anh nhìn cánh tay của Nhật Huy :

“ Để tôi băng bó giúp cậu “

“ Không cần “ . Nhật Huy đưa tay của mình lên trước mặt Hữu Thiên làm cho anh một phen bất ngờ . Cách tay đã lành lại bao giờ .

“ Cậu thật kì lạ ! “ - anh khó hiểu nói nhỏ .

Hai người đi bộ về nhà . Hai người đàn ông đi bên nhau không nói gì . Nhật Huy đang có chuyện cần phải suy nghĩ . Bầu không khí gượng gạo này làm cho Hữu Thiên cảm thấy chán ghét , anh loay hoay lục tìm chuyện để nóu với Nhật Huy . Chợt lúc đi qua quán ăn đêm , chân cậu khựng lại . Hữu Thiên thấy vậy cũng không đi tiếp , đưa tầm mắt theo hướng cậu nhìn .

Trước mắt anh bây giờ là một cô gái vô cùng đáng yêu với mái tóc xanh nổi bật . Anh mỉm cười nhìn Nhật Huy , huých nhẹ vai cậu :

“ Người trong lòng của cậu hả ? “

Nhật Huy không chút ngại ngùng , khẽ gật đầu , đáy mắt lại ánh lên với nét buồn sâu thẳm . Anh có chút ngạc nhiên , cứ nghĩ trong lúc anh đi làm cậu ta sẽ đánh đấm gì đó nhưng nào ngờ lại thích được con gái nhà người ta . Thấy vẻ chần chừ của cậu , anh biết đây là tình đơn nhương rồi . Tảng băng này cuối cùng cũng thể hiện ra chút tình cảm . Anh khẽ cười :

“ Tôi sẽ giúp cậu . “

Không để Nhật Huy kịp phản ứng , anh đẩy cậu ta về phía bàn của cô gái kia . Đang định chào hỏi , anh nghe một tiếng thét quen thuộc làm giật mình .

“ MẤY NGƯỜI LÀM GÌ ĐÓ ! “

Anh quay đầu nhìn phía tiếng thét , vừa nhìn thấy người thét , mặt anh trắng bệch , ngạc nhiên hỏi :

“ Là cô ? “

____________

Mong mọi người nhận xét và vote cho mình nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.