Chỉ Cần Yêu Anh, Thời Gian Không Thành Vấn Đề

Chương 4: Chương 4: Đã là oan gia thì tất phải ngõ hẹp




“ Thật tuyệt vời !” .

Bây giờ anh còn phát hiện Nhật Huy còn có thể biến ra tiền . Anh hài lòng vỗ vai cậu như một người anh em :

“ Nếu có cậu từ sớm thì tôi đã chẳng phải kinh doanh gì ráo . hahaha “

Hình như thói quen của cậu là không cho anh mừng vui quá năm phút . Cậu nghiêm túc nói , giọng lạnh như băng :

“ Tổng số tiền tôi có thể đưa cho anh là 1 triệu đồng . Đêm qua chúng ta thuê một phòng khách sạn hết 500 k , anh còn 500k tùy ý sử dụng . Đây là dịch vụ tặng thêm của chúng tôi .”

“ chẳng trách lúc cầm cái hộp trên tay tôi cảm thấy lạnh như vậy . Chẳng phải là do cậu phát ra hay sao .” anh thở dài một tiếng , đeo ba lô lên vai .

“ chúng ta đi kiếm tiền . Nếu không chúng ta sẽ chẳng qua được ngày hôm nay đâu “. anh nói lớn rồi bước ra khỏi phòng

Anh nghĩ cũng may mắn thật , nếu không phải tối qua Nhật Huy biến vào trong hộp thì chẳng phải anh lại mất thêm 500K tiền phòng hay sao . Tóm lại bây giờ phải khẩn trương lên , nếu không thì cả hai sẽ chết đói mất

Hữu Thiên cùng Nhật Huy đi đến một công ty thiết kế . Trước kia dù gì thì anh cũng là chủ tịch một công ty thiết kế có tiếng trong nước . Anh dự định sẽ bán bản vẽ mà mình chưa tung ra ở tương lai cho công ti này , anh chỉ ở lại trong nơi này hai tháng thôi nên không cần phải xin được một công việc cố định . Hơn nữa , đợi hết tháng mới nhận lương thì anh cùng tảng băng kia chắc phải ra đường ăn xin .

Tại công ty A...

Lúc nãy trước khi đi vào Nhật Huy đã chui vào hộp và được Hữu Thiên cất vào balo . Sau khi làm hồ sơ đăng kí , anh bước vào phòng chờ . Một cô gái với mái tóc ngắn hoe vàng màu hạt dẻ nổi bật , khoác trên mình một bộ quần áo trẻ trung năng động nhưng không kém phần thời trang bước vào công ty . Hình dáng đó có chút quen thuộc ,chẳng phải cô gái hôm qua sao . Cuống cuồng đứng dậy , anh gọi to :

“ Cô ơi ! “ ( tôi lạy ông đổi cách xưng hô dùng cái )

Cô quay lại , khẽ nhăn mặt “ lại là hắn! “ , Xong cô cũng không để ý nhiều , bước tiếp vào văn phòng .

Bây giờ trong và ngoài phòng , hai con người chỉ cách nhau một bức tường , khoảng cách tưởng chừng như gần lắm nhưng cũng thật xa . Tâm trạng của hai người dĩ nhiên cũng khác nhau . Cô bực dọc , nghĩ thầm : “ sao cái tên biến thái đó lại ở đây chứ ! tôi khuyên anh mau chạy đi , nếu không tôi không biết mình sẽ làm gì đâu “. Còn anh lại vui mừng ra mặt , manh mối lại tự động chạy đến bên anh rồi cơ mà, may mắn thật .

Nhưng vài tiếng sau anh mới cảm thấy , không phải may mắn mà là xui xẻo . Manh mối này sao lại hung dữ như vậy , anh đã đắc tội gì sao .Quả thật , khi làm chủ tịch ở tương lai anh thông minh , oai hùng bao nhiêu, thì ở quá khứ đứng trước mặt phụ nữ anh lại ngu ngơ bấy nhiêu . Nhưng anh vẫn còn tôn nghiêm và sĩ diện của mình mà , đâu dễ bị phụ nữ bắt nạt vậy .

Trước khi nhận ra một chân lí rõ ràng như vậy , anh đã có một cuộc đối thoại cẩu huyết với manh mối hung dữ kia...

“Mời anh Trần Hữu Thiên ! “ - tiếng cô thư kí gọi anh vào phòng phỏng vấn .

Anh đứng dậy , tự tin bước vào phòng . Cửa phòng mở ra , anh đặt bộ sưu tập cuả mình lên bàn rồi ngồi xuống ghế.

Giọng một cô gái trong ban giám khảo vang lên :

“ Anh muốn cho công ty chúng tôi ra mắt bộ sưu tập này và nhận anh làm nhà thiết kế tạm thời ? “

Anh tự tin nhìn lên cô gái :

“ Phải , nó là một trong những tâm huyết của tôi “

Ánh mắt anh vô tình chạm vào cô .” thịch ...” lại là cái cảm giác kì lạ này , mỗi lần gặp cô anh luôn cảm thấy tim mình hơi nhói , phải chăng vì cô có họ hàng với anh .

Nhìn thấy anh , cô nở một nụ cười nham hiểm như thể muốn nói “ anh chết chắc rồi !” rồi lẳng lặng xem bản vẽ . Từ lúc ấy , anh đã biết nhận định của anh đối với sự may mắn này là sai hoàn toàn .

Khắp phòng vang lên tiếng xì xào , lại có một giọng cười pha chút xem thường . Một cô nàng trang điểm hơi đậm , thời trang cũng rất tuyệt , chỉ có giọng là hơi nhạt và sắc :

“ anh nghĩ đây là thời trang sao ! Theo tôi thấy nó chỉ là một đống vải được quấn với nhau ! “ - cô gái vứt tập giấy lên bàn , khoang tay ra vẻ khá tự cao .

Anh khẽ nhíu mày : “chẳng nhẽ ghu thời trang của mấy người này bị lệch lạc “ . Anh nghĩ vậy cũng đúng , bởi trong tương lai những thiết kế của anh đã vươn tầm ra thế giới . Ai ai từ người mẫu đến diễn viên đều mong muốn có được một bộ quần áo của anh mà giá của chúng thì cũng không phải là ít .

Anh cầm bộ sưu tập trên tay xem lại vẫn không thấy vấn đề gì , nhưng nhìn lên sắc mặt của ban giám khảo khó coi như vậy thì chắc chắn có vấn đề .

“ phải rồi !” Anh sực nhớ là bản thân đang ở năm 2017 , việc làm của anh chẳng khác nào mặc váy ngắn ra đường ở những thập niên 80. Một vệt mồ hôi chảy dài xuống trán anh , phen này coi như xong , làm sao ở đây có thể tiếp nhận thời trang tương lai được chứ .

Đúng lúc anh định bỏ cuộc thì cô nàng manh mối lại lên tiếng :

“ tuy thiết kế của anh ta có chút kì quái nhưng tôi lại thấy rất có tiềm năng , tôi thấy chúng ta cứ nhận anh ta vào thực tập “

Thấy vậy cô kia liền phản đối :

“ Mộc Tâm cô điên rồi sao ? Tôi thật không biết nó tiềm năng ở chỗ nào , tôi không đồng ý ! “

Mộc Tâm là con gái rượu của công ti A , được mọi người hết sức ngưỡng mộ bởi nổi tiếng là tài sắt vẹn toàn , chỉ có tính tình lại hơi nóng nảy một chút .

Đối đầu với cô là Như Ly , một cô gái khá xinh đẹp và sexy . Tuy được nhiều người đánh giá cao trong lĩnh vực thời trang nhưng cô lại luôn ganh tị với Mộc Tâm . Tính cách khó gần tự cao tự đại .

Nghe Mộc Tâm nói anh mừng ra mặt , tuy không thể nhận tiền ngay nhưng có công việc là tốt rồi . Lại chứa đầy một bụng lời khen dành cho cô nữa chứ . Nào là không hổ danh là bà con cuả mình , vừa xinh đẹp lại thông minh , thật biết nhìn xa trong rộng ....

Đối với cô gái tên Như Ly anh lại có chút khó chịu , nhưng không để bụng lắm .

Vì Mộc Tâm có tài năng địa vị như vậy nên các vị giám khảo kia cũng có phần kiêng nể , dù gì thì cũng không nên đắc tội với cô gái này . Lần lượt các vị giám khảo đều đồng ý cho anh vào thực tập trong công ty . Như Ly thấy vậy liền bực tức bỏ đi sau khi cho Mộc Tâm một cái liếc xéo . Mộc Tâm cười trừ , vẫn là nụ cười đắc thắng đó .

Anh là người cuối cùng nên những người khác cũng lần lượt đi ra , chỉ có cô là nán lại cuối cùng . Cô bước đến bên anh , nở một nụ cười nham hiểm :

“ Đừng vội mừng , rồi anh sẽ bị tôi hành cho chết ! Haha “

Anh ngơ ngác nhìn cô , khuôn mặt thiên thần này bắt đầu làm anh sợ , anh bây giờ đang lép vế trước một người con gái nhỏ nhắn .

Vì sao manh mối này lại tìm đến anh dễ dàng như vậy ? Là vì ...... oan gia thì tất phải ngõ hẹp thôi .

-------------

Mong mọi người nhận xét và vote cho truyện mình nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.