Chỉ Cần Yêu Em

Chương 6: Chương 6




Kể từ hôm đó anh cùng Tuấn làm lành, anh không còn lảng tránh cậu nữa. Thế nhưng trong lòng anh rất rối bời, anh không biết nên nói thế nào với Tuấn. Anh không thể nói rằng ‘’ hai tuần nữa anh sẽ đi và có lẽ sẽ không trở lại nữa’’. Anh chỉ không để ý cậu vài ngày mà cậu đã buồn như vậy, nếu như mà anh đi..... không biết cậu sẽ ra sao nữa. Anh biết cậu chỉ coi anh là người bạn, người anh để chia sẻ, cậu không phải người giống anh. Anh đành kìm lòng lại, tiếp tục cùng cậu vui vẻ. Và rồi ngày anh đi cũng đến gần, hai ngày nữa là anh phải rời khỏi đây,nhìn khuôn mặt vui vẻ ấy mà anh không nói nên lời. Thế nhưng ly hợp là không tránh khỏi, anh quyết định nói cho cậu biết.

Trong giờ giải lao, anh và cậu đang ở căng tin mua nước, anh vừa mấp máy môi thì phía xa có một người mặc một cây đen bước tới. Ông ta nghiêm nghị cúi mặt nói:

‘’ Thưa cậu, bà chủ đã đặt bàn rồi, bà hy vọng cậu và bạn của cậu có thể tới ‘’

Tuấn mỉm cười sảng khoái đáp:

- Được rồi chú Phúc, chú hãy nói với mẹ là bọn cháu nhất định sẽ đến.

Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Tuấn kéo lấy tay anh:

- Anh! Chúng ta cũng gọi là thân thiết đã lâu, mẹ em rất muốn gặp anh, anh đi nhé.

Tuấn nói ra những lời này có chút ngượng ngùng, có chút mong đợi, cậu nghĩ đến việc gặp mặt cha mẹ như cặp đôi yêu nhau vậy, cậu sợ anh sẽ hiểu lầm vội nói:

- Cũng chỉ là bữa cơm thôi mà, anh đi nhá, đi mà.... .... nha anh.

Nhìn khuôn mặt của cậu anh không nỡ từ chối, anh đành gật đầu đồng ý, chỉ cần cậu vui vẻ thì làm gì cũng được, chỉ là đi gặp phụ huynh thôi mà. Cậu đáng yêu như vậy thì chắc chắn bác gái cũng rất hiền.

Nghĩ vậy lòng anh cũng có chút vui, có chút mong đợi cuộc gặp mặt này, có lẽ sau tối nay anh sẽ nói thật với cậu, mong là trước khi anh đi cậu sẽ thật vui vẻ. Còn về tình cảm ấy hãy để anh giữ kín trong lòng đi, hãy để cậu giữ mãi kỷ niệm của hai người, kỷ niệm ấy sẽ không có sự vẩn đục của thứ tình cảm này.

Thấy Vũ vui vẻ đồng ý thì Tuấn càng vui mừng, lần này cậu có thể tự hào nói với mẹ về người bạn của mình, chứng tỏ mắt nhìn người của anh không hề sai.

Trong căn phòng cao nhất của tòa nhà JK bà Liên ngồi coi mấy bức hình mà thám tử gửi cho mình. Cơn giận của bà đã lên đỉnh điểm, thật là dơ bẩn, đứa con hoang ấy dám vấy bẩn con trai của bà. Một kẻ đồng tính luyến ái? Bà hận nhất chính là loại người này, bà đã đề phòng rất kỹ, thật không ngờ thằng bé vẫn bị kẻ bẩn thỉu đó dính đến. Nhìn bức ảnh này mà bà giận sôi máu, hai thiếu niên trong hình đang hôn nhau. Một người dựa bên cầu như một thiên thần khẽ ngủ, có một cậu thiếu niên đang dần chiếm lĩnh đôi môi của thiên sứ, hai người đề tuyệt đẹp. Cảnh sắc ấy nếu không phải hai người con trai thì đẹp biết bao. Thế nhưng ai có thể quản được, hai kẻ cùng giới có thể hôn nhau? Thời đại này thì cũng rất bình thường, người đồng tính cũng không phải hiếm, thế nhưng nếu rơi vào con trai bà thì tuyệt đối không được. Bà sẽ không để con trai đi theo con đường của bố nó được, nó sẽ là một người đàn ông bình thường, sẽ lấy vợ, sẽ sinh cháu nội cho bà. Tên con hoang đó? có lẽ nên biến đi, nghĩ đến đây miệng bà nở một nụ cười khó đoán.

Bà Liên lấy điện thọai ra gọi:

- Chú Phúc, tôi cần chú làm một việc. Hãy tìm cách cho hai mẹ con nó biến mất khỏi mảnh đất này mãi mãi, chắc chắn là họ sẽ không quay lại.

Nói xong bà tiếp tục gọi cho con trai mình, giọng nói thật dịu dàng:

- Tuấn à, con và bạn con đã đi chưa? Việc của công ty cũng sắp xong rồi, lát nữa mẹ sẽ qua đó.

Buổi chiều tối Vũ theo Tuấn đến nhà hàng D, đây là nhà hàng sang trọng nhất thành phố, anh có hơi chùn bước thế nhưng vẫn quyết định bước vào. Trong nhà hàng ai ai cũng ăn mặc vô cùng sang trọng, cũng may là anh mặc đồng phục học sinh, nếu mặc quần áo thường ngày nhất định sẽ bị chê cười. Tuấn dương như quen thuộc nơi đây, cậu dẫn anh đến chỗ lễ tân và nói:

- Mẹ của tôi đặt phòng bao nhiêu?

- Thưa cậu phòng 105.

Tuấn nở nụ cười với cô tiếp viên sau đó kéo tay anh bước đi. Phía xa có một cô bé chặn anh và Tuấn lại, anh khẽ nhíu mày một cái. Cô bé vô cùng đáng yêu, hai mắt mở to, đôi môi căng mọng, cô bé vui mừng kéo lấy tay ‘’anh’’ .

- Anh Vũ, thật là anh, sao anh lại ở đây? Đúng rồi bao giờ thì anh mới đến chỗ.....

Cô bé mới nói được vài câu đã bị anh dùng tay bịt miệng lại. Anh làm vài động tác tay, cô bé hiểu chuyện gật đầu. ‘’ ừm, em biết rồi, hi hi’’ cô bé quay sang chào Tuấn ‘’ hihi chào cậu, mình là Vân Anh, bạn của anh Vũ, rất mong được làm quen với cậu’’ Tuấn có chút khó chịu, cô gái này làm sao mà biết được Vũ? Cũng là mỹ nhân đó, cậu tạm chấp nhận làm quen vậy, dù sao mình cũng đẹp trai thế này khó trách người ta muốn làm quen, haiz.. sau đó sẽ tìm hiểu sau. Cậu nở nụ cười quyến rũ bắt tay Vân Anh:

- Chào mỹ nữ, mình là Tuấn – bạn thân anh Vũ.

Vân Anh mỉm cười, chào hỏi đến đây là đủ rồi, cô cũng nên đi cô quay sang nói với Vũ:

- Anh, nhớ đó. em đợi anh.

Nói rồi cô quay người bước vào trong, để lại khuôn mặt Tuấn với bao nghi hoặc. Vũ thấy vậy liền kéo cậu đi, ngăn không cho cậu suy nghĩ linh tinh. Bước vào phòng 105 anh thấy một người phụ nữ tầm hơn ba mươi, xinh đẹp quý phái, mái tóc búi gọn trông vô cùng trang nhã. Anh không nghĩ mẹ của Tuấn lại trẻ như vậy. Anh cúi đầu chào:

- Cháu chào bác gái.

Người phụ nữ ấy ngọt ngào đáp lại:

- Cháu là Vũ sao? Tuấn đã nhắc rất nhiều về cháu đó, gọi bác gái làm gì, nghe già quá, gọi dì đi. Lại đây ngồi xuống nào cháu.

Nói rồi bà kéo ghế cho anh ngồi, anh nghĩ dì quả thật là dịu dàng, rất giống mẹ anh. Anh bắt đầu thích dì rồi. Nhìn chàng thiếu niên trước mặt bà Liên hận không thể đánh cho cậu ta vài cái bạt tai, thế nhưng bà phải nhịn, nhịn vì kế hoạch sau này,.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.