Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng

Chương 17: Chương 17






Sau khi Tế Tế về tới nhà, câu nói cuối cùng của Mã Lệ vẫn còn quanh quẩn mãi trong đầu cô: “Hiện giờ tớ rất vui vẻ, các cậu biết không, khi cậu đã không thể nào yêu một người đàn ông nữa thì cậu sẽ vui vẻ biết nhường nào. Tất cả mọi chuyện cậu làm đều là vì bản thân mình, cậu có thể đòi hỏi thỏa thích mà không cần phải trả giá, cũng không cần phải lo lắng đối phương có yêu cậu không. Tiền tài bẩn thỉu nhưng rất tốt. Tớ trải qua cuộc sống giàu có rồi mới biết tình yêu đày đọa người ta thế nào. Có tiền thật là tốt, gần như có thể mua được tất cả mọi thứ, cái gì không mua được thì tớ cũng không cần. Lúc đầu tớ đã từng cảm thấy hổ thẹn vì bản thân trước kia, sau này tớ sẽ không bao giờ khiến mình trở nên nực cười như vậy nữa. Tớ có hạnh phúc không sao? Tớ rất hạnh phúc…”

Rốt cuộc thì suy nghĩ như vậy của Mã Lệ là đúng hay là sai?

Nếu hạnh phúc mà phải trả cái giá cao như vậy thì tôi đây cũng cóc cần! Tế Tế tự nhủ, mình có đồ ngon để ăn là đã hạnh phúc rồi, nếu như Giang Túy Mặc mà bị mình tóm được, như vậy… thì là mình lời to. Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, những chuyện Mã Lệ đã trải qua dù ít dù nhiều cũng có ảnh hưởng tới tính tích cực của Tế Tế, cô cũng bắt đầu sợ sẽ như Mã Lệ, theo đuổi người mình thích nhưng không được, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm, lại nói, Mã Lệ còn có cơ hội gặp được kẻ giàu có, còn Tế Tế thì…

Ánh mắt của mấy kẻ giàu có cũng cao lắm chứ chẳng vừa.

Chuyện theo đuổi Giang Túy Mặc có nên tiếp tục không hay là cứ tạm hoãn trước đây?

Bởi vậy chúng ta có thể thấy rằng, Tế Tế của chúng ta cũng là một cô nàng không quá kiên định, cũng sẽ chịu ảnh hưởng của người khác.

Cuộc đời Tế Tế đột nhiên rơi vào mê man, vì vậy cô cũng giống như phần đông những người thất tình, muốn dùng công việc để làm tê liệt bản thân.

Sao chổi Beta, một ngôi sao chổi 50 năm mới xuất hiện một lần, sẽ bay ngang qua Trái Đất vào rạng sáng mai. Tế Tế dựa theo tin tức này, tổ thành đội với Lão Phan – người trước kia đã dẫn cô đi chụp ảnh thác nước, dự định sẽ leo lên đài thiên văn bên bờ sông, nơi thích hợp nhất để ngắm sao chổi. Vì vậy, Tế Tế không thể không mò dậy giữa đêm, chạy tới đài thiên văn bên bờ sông.

Hai giờ sáng, vì hoạt động lấy tin đặc biệt lần này mà Tế Tế còn đặt chuông báo thức rất to.

“Shuke Shuke Shuke Shuke Shuke lái máy bay! Beita Beita Beita Beita Beita lái xe tăng!”

* Bộ phim hoạt hình “Shuke và Beita” dựa trên câu chuyện cổ tích “Cuộc phiêu lưu của Shake và Beta”, kể về hai chú chuột – Shuke là phi công và Beita lái xe tăng. Bộ phim gồm 13 tập, được phát sóng năm 1989.

Tế Tế bật dậy, tắt đồng hồ báo thức xong lại nằm vật xuống, trái tim đập thình thịch. Hậu quả của việc dùng chuông báo thức quá vui vẻ đúng là vô cùng nghiêm trọng. Tế Tế từng dùng bài hát “Lo lắng không yên” làm chuông báo thức, sau ba ngày liên tục tỉnh giấc vì hoảng sợ, để tránh khỏi bị đột phát bệnh tim mà chết, Tế Tế đã tự giác đổi lại nhạc chuông báo thức thành “Cao sơn lưu thủy”. Không ngờ rằng đêm nay cô lại lần nữa được trải nghiệm một đêm kinh hồn.

Vật lộn ngồi dậy, Tế Tế nghĩ nửa đêm cũng không có ai để ý quan sát cô đâu, cho nên rửa mặt chải đầu xong thì khoác áo lông vũ vào, đội thêm mũ len và khẩu trang, cứ để mặt mộc như vậy mà đi ra ngoài.

Lạnh quá đi… Tế Tế vừa đi xuống cầu thang thì hơi lạnh đã đập thẳng vào mặt, cô kéo mũ xuống thấp hơn, che kín hai tai lại.

Không ngờ rằng đài thiên văn bên bờ sông lại đông người đến thế, giữa trời đêm đen kịt, trên đài thiên văn lại đầy ánh đèn pin chớp lóe, phần lớn đều là mấy cặp trai gái trẻ tuổi, bọn họ đứng bên nhau, thì thầm vào tai nhau, lúc Tế Tế đi ngang qua một đôi trong đó thì nghe người nam nói với người nữ: “Lần sau Beta tới, chúng ta lại cùng nhau đi xem!” Người nữ thẹn thùng khỏi nói, rúc vào trong lòng người nam, tay nắm lại thành quả đấm, khe khẽ vỗ vào lồng ngực người nam.

Tế Tế nhớ tới một câu chuyện cũ trước kia cô từng đọc:

Trần Thăng từng làm một chuyện rất lạ lùng, anh bán vé cho buổi concert của mình từ trước đó một năm, chỉ bán cho các cặp đôi đang yêu nhau, với giá một người có thể mua được hai vé. Nhưng một cặp vé được chia làm vé cho nam và vé chia nữ, hai bên mỗi người giữ vé thuộc phần mình, một năm sau, hai tấm vé hợp lại với nhau mới có giá trị.

Đương nhiên là vé được bán rất nhanh, có lẽ đây là cách những người yêu nhau chứng minh tình yêu của mình.

“Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời mà.”

“Một năm có đáng là bao.”

Tên của buổi concert này là — Năm sau người còn yêu tôi chứ?

Nghe qua thì có vẻ chỉ là một câu nghi vấn rất đơn giản, nhưng đến lúc thực hiện thì lại bị hiện thực trần trụi đánh bại, đến năm sau, những chiếc ghế đôi được Trần Thăng đặc biệt chuẩn bị đã bỏ trống rất nhiều.

Anh đối mặt với những chiếc ghế trống, vẻ mặt áy náy, hát lên ca khúc cuối cùng: “Để bi thương lại cho bản thân”.

Lão Phan bận rộn loay hoay với cái giá ba chân và chỉnh tiêu cự cho ống kính tele, Tế Tế xấu xa nấp cạnh đôi trai gái kia, giả bộ như người qua đường nghe lén bọn họ nói chuyện. Hai người kia thề non hẹn biển một hồi lâu, sau đó người nam cất giọng tha thiết và khát khao, nói rằng: “Cho nên, lát nữa chúng ta đừng quay về trường nữa, đi thuê một phòng nghỉ một lúc đi.”

Tế Tế cười gian trong bụng, hừ, quả nhiên là đã lộ đuôi cáo rồi. Cô lén nhìn cô gái kia, trong lòng khích lệ: Thế càng tốt cô bé ạ, đừng để anh chàng kia được như ý, nhìn qua đã biết cậu ta không giống người năm mươi năm sau sẽ có thể đi ngắm sao chổi với cô rồi!

“Ôi ghét anh ghê, sao lại có thể như vậy…” Quả nhiên cô gái kia cứ như nghe được lời khích lệ của Tế Tế, thẹn thùng từ chối, trong lúc Tế Tế còn đang hết sức ủng hộ thì lại nghe cô gái kia hờn dỗi hỏi: “… Anh có mang thẻ căn cước đó không?”

“Đương nhiên là có mang theo rồi!”

“Ôi anh thật là xấu xa…”

“Tiểu yêu tinh, để xem anh trừng trị em thế nào!”

“Ứ ~ Đáng ghét ~ Hay là chúng ta đừng ngắm sao chổi nữa?”

“Em nói không ngắm thì chúng ta không ngắm, bây giờ chúng ta đi thuê phòng sẽ được nửa giá đấy ~ Đi thôi nào.”

Đôi nam nữ ôm nhau đi bỏ lại Tế Tế lẻ loi một mình ở đó, càng làm nổi bật thêm bóng lưng cô đơn của cô. Mà cô thì chỉ có thể khóc thầm trong lòng, cô gái à, cô chắc là năm mươi năm sau cậu ta còn có thể cùng cô ngắm sao Beta chứ… Chắc chắn chứ… Chắc… chứ…

“Chào bạn, bạn vui lòng quay người lại một chút được không?” Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói phấn khích, Tế Tế quay người lại theo bản năng, chỉ nhìn thấy một thứ đồ gì đó màu đen chĩa thẳng về phía cô: “Bạn có thể cho biết, trong thời khắc sao chổi Beta chuẩn bị vụt qua Trái Đất này, bạn tới đây một người hay hai người? Bạn muốn gửi lời hứa hẹn “năm mươi năm sau lại tương phùng” tới ai?”

“À… Thật ra tôi cũng là…” Tế Tế thấy đối phương là phóng viên “Bản tin cuối ngày” của Đài Truyền hình thành phố, đang định nói mình cũng là phóng viên tới lấy tin thì lại thấy Lão Phan hí hửng chạy tới cướp ống kính: “Tôi tôi tôi, tôi là người đi cùng cô ấy!”

Nữ phóng viên kia nhìn thấy Lão Phan hơn Tế Tế ít nhất cũng phải hai mươi tuổi thì thoáng chốc vẻ mặt như bị sụp đổ, Lão Phan thì đã giành lấy micro, kích động hét vào ống kính máy quay: “Bà xã! Em có nhìn thấy anh không bà xã! Anh yêu em năm mươi năm không hề thay lòng!”

Nữ phóng viên yên lặng giành lại micro, tức giận rời đi, trong lòng thầm mắng “Đi ngắm sao chổi với tiểu tam còn bày đặt bày tỏ tình yêu với bà xã, thật không biết xấu hổ!”, quay sang nói với người quay phim: “Về cắt đoạn này đi.”

Đi xem sao chổi thôi mà cũng xảy ra nhiều chuyện ngổn ngang như vậy, Tế Tế lại càng thêm mê man về đời người. Trên đường trở về, Tế Tế đang chờ đèn đỏ ở ngã tư thì phát hiện ra phía trước chính là bệnh viện Bát Nhất, không biết đêm nay Giang Túy Mặc có trực không nhỉ?

Trong vòng năm mươi mấy giây chờ đèn đỏ này, Tế Tế chỉ nghĩ mỗi một việc là có nên tới bãi đậu xe ngầm của bệnh viện để xem xe anh có ở đó hay không. Cuối cùng, cô như bị ma xui quỷ khiến lái xe qua ngã tư rồi vòng vào bãi đậu xe ngầm của bệnh viện Bát Nhất, tìm quanh một vòng, thật sự nhìn thấy chiếc Land Rover của Giang Túy Mặc.

Anh ấy có ở đây.

Anh ấy có ở đây!!

Tế Tế đậu xe xong, nghĩ thôi thì mình cứ kiên trì thêm một chút nữa đi. Nghĩ vậy, dường như cuộc đời cô lại trở nên tươi sáng rực rỡ. Mập chết à, cố lên!

Theo đuổi đàn ông thì cũng cần chiến thuật, vô duyên vô cớ mà xông vào như vậy, lỡ như anh tưởng là cô lại ăn nhiều quá tiêu không kịp thì toi. Tế Tế đi tới một cửa hàng đồ ăn nhanh 24 giờ cạnh bệnh viện, mua một phần miến tiết vịt và bánh trôi hoa quế, xách theo vào khu nội trú khoa Nội. Bây giờ đã là hơn bốn giờ sáng, thế mà ra khỏi thang máy còn gặp được một cô y tá nhận ra cô, lại còn cất tiếng chào hỏi cô: “Ây, cô em, lại tới đấy à? Đã lâu không gặp nhỉ, cố lên nhé!”

171

“A, ha ha, chào chị… Cảm ơn ạ.” Không hiểu sao Tế Tế đột nhiên cảm thấy thiên sứ áo trắng thật là thân thiết (@﹏@)…

“Thầy Giang ở phòng bên kia, nhưng có thể bây giờ còn đang ngủ, cô phải nhẹ nhàng đấy.” Y tá trực ban nhiệt tình chỉ đường cho cô, ánh mắt vừa hiền lành vừa hiện rõ vẻ hóng hớt, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Phải nhẹ nhàng đấy…”

Tế Tế vẫn mơ mơ màng màng chả hiểu ra làm sao, đẩy cửa ra thì thấy dưới ánh đèn huỳnh quang, Giang Túy Mặc đang ngủ say, trên người vẫn mặc quân trang, còn khoác nguyên cả áo blouse, chỉ đắp thêm một tấm chăn. Cô rón ra rón rén đi vào, buông đồ ăn xuống, ghé vào mép giường nhìn anh.

Ngực anh phập phồng lên xuống, hàng mi hơi rung rung, ngủ rất yên giấc.

Tế Tế nhìn xuống, cà vạt của anh được kéo lỏng, nút áo trên cùng cũng cởi, để lộ hầu kết hơi nhô ra, bàn tay đặt bên mép giường nhìn qua có vẻ thon dài sạch sẽ, nhưng những khớp xương lại vẫn đầy vẻ nam tính.

Thật đúng là một vị quân y khôi ngô tuấn tú mà không mất mùi vị đàn ông.

Nếu anh ấy ngủ rồi thì thôi mình ăn bữa khuya mua cho anh ấy vậy. Tế Tế vui vẻ cởi áo khoác lông vũ ném sang một bên, gỡ hộp đựng đồ ăn ra, bắt đầu ăn hì hà hì hục.

Đúng là đói thật, bận rộn cả đêm, không bồi bổ một chút thì e là sẽ tụt huyết áp mất. Hay là mình ăn hết hai phần đồ ăn này rồi xuống dưới kia mua một cái bánh kẹp thịt hoặc bánh ú? Nếu vậy thì rốt cuộc là nên mua bánh kẹp thịt hay nên mua bánh ú đây, hay là mua cả hai? Lúc ăn, hoạt động nội tâm của Tế Tế luôn phức tạp như thế, bởi vì cô luôn phải khổ sở với việc quyết định lát nữa nên chọn cái gì để ăn tiếp.

Cô đã hoàn toàn quên mất, dự tính ban đầu của cô khi mua những thứ này là để đưa bữa khuya cho Giang Túy Mặc đang trực đêm.

Giang Túy Mặc chậm rãi mở mắt ra, liếc mắt nhìn Tế Tế rồi lại nhắm mắt lại, khóe môi hơi cong lên.

Cô nàng tham ăn.

Tế Tế ăn được phân nửa thì ngẩng đầu lên nghỉ ngơi một chút, ánh mắt nhìn tới khuôn mặt say ngủ của Giang Túy Mặc, đột nhiên liếm liếm môi, đứng lên đi tới ngồi xuống cạnh giường anh.

Trông anh có vẻ như… đang ngủ rất say.

Cô từ từ nhắm hai mắt lại, tùy tiện hôn anh một cái, không hề lưỡng lự chút nào, dù không biết vừa rồi đã hôn trúng chỗ nào.

Tế Tế vui mừng nhướng nhướng mày, có loại cảm giác nữ thổ phỉ cưỡng đoạt nam bá vương, để khiến cảm giác này mãnh liệt hơn một chút, cô chu môi ra, nhích lại gần mặt anh hơn, mở to hai mắt, hôn lên môi anh một cái, hài lòng nhướng mày mỉm cười.

Đúng như tưởng tượng của cô, hơi lạnh nhưng rất mềm.

Cuối cùng kẻ tham ăn Tế Tế vẫn nhớ nhung món miến tiết vịt và bánh trôi hoa quế, mấy thứ này mà để nguội thì ăn không ngon nữa. Cô đang định đứng dậy thì lại nghe Giang Túy Mặc nói: “Thế nào, một cái đã đủ rồi sao?”

Giọng nói kia vẫn dịu dàng êm tai như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.