Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng

Chương 39: Chương 39




Những lọn tóc quăn quăn của Tế Tế quấn quanh ngón tay thon dài của Giang Túy Mặc, anh nghịch tóc cô, mãi một lúc lâu sau mới trả lời: “Đón bạn gái tan làm là việc hết sức bình thường.”

Tế Tế nghĩ, cũng phải, bạn trai của Mỹ Mỹ bên chuyên mục thời trang cũng thường đưa đón cô nàng đi làm, vào lễ tình nhân hay ngày kỷ niệm thì trong tay còn ôm cả một bó hoa hồng to đùng, tất cả mọi người đều đã nhìn quen mắt. Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Giang Túy Mặc, cho nên mới oanh động như thế.

“Có lẽ là bọn họ không ngờ rằng một đứa béo mập như em có thể cưa đổ một anh bạn trai tốt như vậy.” Tế Tế cười đắc ý: “Bọn họ không biết em theo đuổi anh vất vả thế nào đâu!”

“Anh công nhận, dù sao không phải cô gái nào cũng có gan cởi áo ra ngay lần đầu tiên gặp mặt.”

“Là anh bảo em cởi khuy áo ra đấy nhé!”

“Anh không ngờ em sẽ cởi từ trên xuống.”

“Là anh cố ý không nói sớm…” Tế Tế muốn chảy nước mắt.

Giang Túy Mặc cong cong khóe môi, rẽ một cái, quẹo vào tiểu khu Champs-Élysées. Đây vẫn là lần đầu tiên Tế Tế tới nhà anh, cứ đưa mắt nhìn đông nhìn tây khắp nơi. Một lúc sau, cô không yên tâm hỏi: “Này, anh thật sự không chê em mập sao?”

“Mập một chút thì người ta mới không dễ dàng ôm đi mất, đúng không nào?” Giang Túy Mặc lái xe vào bãi đậu xe ngầm, lúc de xe thì nhìn cô một lúc lâu, mỉm cười nói: “Dẫu sao thì chưa chắc anh đã ôm nổi.”

“Hừ.” Tế Tế không vui quay đầu đi, thấy anh thuần thục đậu xe xong, cô đang định mở cửa đi ra ngoài thì lại bị anh đè vai lại.

“Làm gì thế hả!” Cô lớn tiếng chất vấn.

“Anh ôm em xuống.”

“Không phải anh ôm không nổi sao?” Cô cũng không tin anh.

Giang Túy Mặc đi vòng qua bên kia, trước tiên là xách mấy cái túi đựng hai cân tôm hùm đặt ở hàng ghế sau cho Tế Tế cầm, sau đó thật sự thò người vào, ôm Tế Tế ra, lại còn bế kiểu công chúa rất hoa lệ. Tế Tế vội ôm chặt lấy cổ Giang Túy Mặc, sợ tay anh chịu không nổi thả ra một cái để mông cô chạm đất thì cả nửa đời sau của cô sẽ bán thân bất toại không tự lo nổi cho mình.

Đi được mấy bước, Tế Tế vốn tâm lý yếu ớt có cảm giác mình lắc lư sắp ngã, đành phải la lên: “Được rồi được rồi! Thả em xuống!”

“Mục tiêu của anh là ít nhất cũng phải tới cửa thang máy.” Giang Túy Mặc đưa mắt chỉ tới chỗ cách đó hơn chục mét.

“Anh không thể quá cố chấp được, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.” Tế Tế nghiêm mặt nói, thuận tiện sờ soạng cánh tay anh. Được lắm anh chàng, vì dùng sức ôm cô nên bắp thịt trên cánh tay anh gồng lên cứng như đá, ống tay áo sơ mi cũng căng lên, man khỏi phải nói. Cô động lòng, nhỏ giọng khuyên can: “Anh không cần phải miễn cưỡng đâu mà…”

“Đi thôi.” Giang Túy Mặc lại cất bước, tốc độ chậm hơn rất nhiều so với bình thường, nhưng thực sự cứ ôm cô như vậy, đi tới cửa thang máy.

Lúc Tế Tế xuống khỏi người anh, cô còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong ngực anh. Cô đột nhiên nảy ra một ý, hỏi: “Anh ở tầng mấy?”

“Hai mươi chín.”

“Em ôm anh vào thang máy, xem xem có thể kiên trì tới tầng hai mươi chín không nhé?”

“Nghĩ linh tinh.” Giang Túy Mặc tỏ vẻ khinh thường đề nghị của cô, đồng thời còn tỏ vẻ khinh bỉ suy nghĩ tự luyến kinh người của cô.

“Nào nào, thử xem mà soái ca!!!” Tế Tế nhào tới, ôm lấy eo anh muốn ôm anh rời khỏi mặt đất, nhìn từ xa trông giống như một cô gái si tình ra sức ôm lấy một tên đàn ông bội bạc không cho anh ta rời khỏi mình.

“Hồ Tế Tế, chú ý hình tượng.” Giang Túy Mặc thấy cô thử mấy lần đều ôm không nổi thì liền lên tiếng nhắc nhở, bởi vì thang máy đã hạ xuống bãi đậu xe.

Cửa thang máy từ từ mở ra, đôi mẹ con bên trong mở to mắt trừng trừng nhìn hai người bên ngoài cửa thang máy, một cô gái béo mập điên khùng đang quấy rầy một chàng soái ca mặc quân trang, nhất quyết đòi ôm soái ca, còn hung ác cọ tới cọ lui trên người anh ta, mà có lẽ là đồng chí giải phóng quân kia niệm tình quân với dân như cá với nước, cho nên không dám đẩy nữ lưu manh kia ra.

Người mẹ vội vàng bảo vệ cậu con trai năm tuổi của mình, còn che kín mắt cậu bé, tránh cho cậu bé còn nhỏ tuổi đã phải chứng kiến cảnh tượng tội ác ngập trời như vậy.

Giang Túy Mặc mạnh tay đẩy Hồ Tế Tế vào trong thang máy, cửa thang máy đóng lại.

Bên trong thang máy đóng kín, Giang Túy Mặc nới lỏng cà vạt, đứng yên liếc mắt nhìn Tế Tế đầu bù tóc rối đang thở hổn hển.

Lên tới tầng một, mấy chàng trai cô gái trẻ tuổi đi vào. Tế Tế đảo mắt, ôm lấy cánh tay Giang Túy Mặc, giả vở dè dặt hỏi: “Anh rể, đêm nay chị em thật sự không về nhà sao…”

Tất cả mọi người trong thang máy đều đen mặt, hầu như ai cũng đưa mắt liếc nhìn Giang Túy Mặc và Tế Tế ở trong góc thang máy, thấy động tác của Tế Tế, ai nấy đều đồng loạt bĩu môi. Giang Túy Mặc chả lạ lẫm gì với mấy trò vặt này của Tế Tế, cô vừa dứt lời, anh đáp lại ngay: “Nếu chị em mà biết em cứ nhân lúc chị ấy không ở nhà, đòi anh dẫn em tới bệnh viện làm cái kiểu phẫu thuật đó thì chị em chắc chắn sẽ đòi ly hôn với anh.”

Vì vậy, Tế Tế lại biến thành một tên ngốc tự bưng đá đập chân mình.

Lúc ra khỏi thang máy, Tế Tế vẫn còn che kín mặt. Nhìn Giang Túy Mặc đứng trước cửa thong thả lấy chìa khóa ra, cô chỉ hận không thể đi tới hạ cẳng tay thượng cẳng chân với anh, nhưng vừa mới nâng tay lên thì lại không nỡ xuống tay, ài, thật là mâu thuẫn quá ~

Ba màu trắng đen xám là màu sắc chủ đạo bên trong nhà Giang Túy Mặc, tổng thể mang tới cho người ta cảm giác rất rộng rãi, phù hợp với phong cách thưởng thức của chủ nhân nó, chỉ không ngờ được rằng, kẻ thích đường thẳng yêu gam màu lạnh như Giang Túy Mặc mà lại nảy sinh tình cảm với người quanh co lòng vòng ấm áp như Tế Tế, có lẽ là vì ăn cái gì lâu quá cũng sinh chán thèm ăn cái khác nhỉ? (Hồ Tế Tế: anh đã bỏ quên sức hấp dẫn từ nhân cách của em rồi)

Mỹ thực bày ra trên bàn, Tế Tế dùng tay trái cầm một cái bánh nếp, tay phải thì cầm điều khiển từ xa của TV lên, chả hề có chút ý thức nào của một kẻ làm khách. Giang Túy Mặc ở trong nhà vệ sinh rửa tay ít nhất ba lần, đi ra thì thấy cái bánh nếp vốn to bằng nắm tay đã bị Tế Tế ăn chỉ còn to bằng quả bóng bàn. Anh đi tới kéo cô lên khỏi ghế sofa, kéo cô đi rửa tay.

“Đâu phải là em dùng tay cầm đồ ăn chứ.” Tế Tế mở vòi nước, miệng vẫn không ngừng nhai.

Giang Túy Mặc thấy cô chả chịu rửa tay cho đàng hoàng, dứt khoát đứng sau lưng cô, hai tay vòng lấy hai bên người cô, nắm lấy tay cô đặt dưới vòi nước, chà sạch.

Tế Tế ngước mắt lên, nhìn bóng dáng hai người một trước một sau được phản chiếu trong gương. Cằm anh đặt ngay trên đỉnh đầu cô, cô lại đột nhiên nảy ý xấu, quay đầu chu môi đòi anh hôn. Anh liếc nhìn cô, cúi đầu mổ một cái. Tế Tế nghĩ tới chuyện sau này kết hôn rồi sẽ có thể ngày ngày bám lấy anh, ngày ngày đều có thể ôm anh đi ngủ thì hoàn toàn ngây ngất.

“Tới lễ quốc khánh anh đi với em về quê thăm ông bà ngoại em có được không?” Tế Tế vừa lau tay vừa hỏi: “Trước đây lúc còn đi học em luôn hy vọng có thể mua cho họ một ngôi nhà có thang máy, bây giờ nguyện vọng này đã tan vỡ, nhưng mà thay vì nhà thì chắc là họ còn mong thấy em dẫn bạn trai về nhà hơn.”

“Được.” Giang Túy Mặc đã đi ra phòng khách ngồi, đang bóc tôm hùm cho cô: “Sức khỏe ông ngoại em thế nào rồi?”

“Rất tốt, chỉ là gầy quá.” Tế Tế đi tới ngồi xếp bằng dưới đất, cầm lấy phần bánh nếp còn lại lên cắn tiếp: “Hy vọng ông mau béo lên một chút, tròn vo như trước kia luôn. Đúng rồi, có loại thuốc bổ hoặc thực phẩm chức năng nào mà uống vào có thể mập hơn không?”

“Bây giờ mà dùng mấy thứ thuốc bổ linh tinh cho cơ thể thì còn có thể dẫn tới phản tác dụng, thực phẩm chức năng cũng không thể thay thế được thuốc, tốt nhất vẫn nên dùng thuốc để điều dưỡng thân thể thì hơn.”

“Thế sao…” Tế Tế rất thất vọng.

Giang Túy Mặc vừa bóc tôm hùm vừa nghĩ, đợi có thời gian rảnh phải bảo Vương Tranh Lan đi hỏi thăm bác sĩ chủ trị của ông ngoại cô xem, tiện thể… hỏi thăm giá nhà ở thành phố H.

“Tôm hùm anh bóc ăn ngon cực kỳ luôn.” Tế Tế ngậm lấy tôm đã bóc sạch trong tay Giang Túy Mặc, còn cắn lấy ngón trỏ của anh không chịu nhả ra.

“Thứ em cắn không phải là thịt tôm.” Giang Túy Mặc cảm giác được răng cô chà trên đầu ngón tay anh, hơi ngưa ngứa.

Tế Tế uống một hớp bia: “Sao anh lại không uống?”

“Anh sợ say rượu mất hết lý trí.”

“Có gì mà sợ chứ?” Tế Tế trừng mắt nhìn lại anh: “Em còn chả sợ nữa là!”

“Chính là vì em không sợ, cho nên anh càng không thể uống.” Giang Túy Mặc cười, đột nhiên ghé tới bên tai Tế Tế, thấp giọng nói: “Nếu hai người đều say thì sẽ loạn hết. Cho nên, dù sao cũng phải có một người giữ tỉnh táo chứ, đúng không nào?”

“Anh giữ tỉnh táo để làm gì?!”

“Khống chế sức lực cho phù hợp.”

“Vậy để cho em say bất tỉnh nhân sự luôn đi, tùy ý anh làm sao thì làm.” Tế Tế lườm anh một cái, nhét một miếng thịt tôm vào trong miệng, lớn tiếng kêu “ngon quá”, sau đó lại xử xong một cốc bia.

Giang Túy Mặc cúi đầu bóc tôm, lúc anh đút cho Tế Tế ăn, cô lại không sợ chết mà cắn lấy ngón tay anh, mút nước dính trên đó. Anh thấy miệng cô ngậm lấy tay anh rồi lại còn mút đi mút lại thì nổi hứng nhìn một lúc, cô càng thêm to gan, đầu lưỡi còn liếm tới liếm lui trên đầu ngón tay anh. Anh nhíu mày: “Em làm như vậy, có cảm giác gì đặc biệt không?”

“Không có.” Tế Tế chớp mắt.

“Anh có.”

Tế Tế ra vẻ thẹn thùng cúi đầu xuống, lại gian ác nhìn tới chỗ giữa hai chân Giang Túy Mặc: “… Anh có cảm giác gì đặc biệt?”

“Anh nhớ tới trước đây lúc trực ở nam khoa, anh thường phải dùng tay kiểm tra chỗ đó cho mấy người bị rối loạn.” Nói xong, anh rút ngón tay trỏ ra khỏi miệng Tế Tế, nhíu mày đầy ý tứ.

“Anh anh anh…” Tế Tế che miệng lại, ra vẻ sắp nôn.

Giang Túy Mặc rút mấy tờ khăn giấy, lau sạch ngón tay, lại nói tiếp: “Liếm sạch thật đấy, ngay cả rửa tay cũng khỏi cần luôn. Bắt đầu luôn đi.”

Tế Tế vẫn còn đắm chìm trong ý nghĩ Giang Túy Mặc từng dùng ngón tay trỏ thọc vào cúc hoa của không ít đàn ông, không kịp hiểu: “Cái gì? Bắt đầu cái gì?”

“Say rượu mất lý trí.”

“Nhưng mà em còn chưa ăn no, ông bà ta nói rồi, ăn no ấm cật thì mới có sức mà dâm dục.”

“Nhưng em ăn no rồi thì có lẽ anh sẽ không ôm nổi em.” Giang Túy Mặc lấy đồ ăn trong tay Tế Tế đi, tùy tiện đặt lên bàn, khom lưng xuống muốn bế ngang cô lên. Tế Tế sợ tới mức nhích mông về sau một đoạn, che ngực lại đứng dậy chạy về phía phòng tắm, nhưng vừa định đóng cửa lại thì phát hiện ra anh đã chặn trước cửa.

“Em còn chưa cạo lông ngực!” Tế Tế lớn tiếng nói: “Anh đừng có vào!”

Giang Túy Mặc sải bước vào phòng tắm, tiện tay khép cửa lại: “Anh chỉ muốn tìm dao cạo râu cho em thôi.”

“Không! Không cần!” Tế Tế đau lòng nghĩ, em bận rộn cả ngày, chả khác gì bị ướp muối cả, chỉ muốn tắm rửa một cái thôi mà…

Một lúc sau, bên trong phòng tắm đóng kín vang lên tiếng quần áo bị xé rách, cùng với tiếng thét chói tai của Tế Tế, sau đó là tiếng nước chảy từ vòi hoa sen.

Tế Tế đang thương ngồi xổm dưới vòi hoa sen, nước nóng dội cả người cô ướt nhẹp.

Áo sơ mi quân trang của Giang Túy Mặc mở rộng, mấy khuy áo rơi trên nền nhà. Có lẽ đây là cảnh tượng lạ lùng nhất mà mọi người từng thấy, áo sơ mi của bên nam bị xé rách, mà người khởi xướng lại ngồi xổm một góc như bị cưỡng hiếp.

“Em không cố ý… Ai bảo anh cứ ghé sát tới chứ.” Tế Tế giải thích.

“Anh lo với trí thông minh của em sẽ không biết mở máy nước nóng, cho nên mới tốt bụng giúp em bật công tắc.” Giang Túy Mặc nhìn mấy khuy áo rơi trên nền nhà: “Không ngờ rằng em lại gấp gáp như vậy.” Anh nhếch khóe môi, tháo cà vạt ra, cởi chiếc áo sơ mi bị ướt hơn phân nửa: “Anh chỉ có thể… nghe lời vậy.”

Tới đây thì chúng ta chỉ có thể tạm dời ống kính sang một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.