Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng

Chương 42: Chương 42






Cuộc sống thường ngày cứ thế mà trôi qua một cách yên ả, cách thức Tế Tế và Giang Túy Mặc ở bên nhau cũng giống như thời tiết bên ngoài, càng ngày càng nóng bỏng. Tế Tế vẫn giống như quý phi, Giang Túy Mặc thì nói năng vẫn cứ độc miệng, nhưng mà thật ra thì rất cưng chiều cô, nói là khống chế lượng ăn của cô, nhưng có món nào cô vô cùng thích ăn cực kỳ muốn ăn thì làm gì có lần nào mà anh không đi xếp hàng hoặc đi vòng khắp thành phố để mua về cho cô chứ.

Kỳ tích chính là ở chỗ, dưới sự “áp bức” của Giang Túy Mặc, Tế Tế không chỉ bỏ được mấy thói quen xấu như ăn khuya, ăn no quá độ, nóng lạnh lẫn lộn, mà còn dưỡng được thói quen ăn uống điều độ, mỗi ngày ăn một vài loại hoa quả tốt cho sức khỏe. Mặc dù cân nặng giảm không rõ rệt lắm, nhưng mà sắc mặt lẫn da dẻ đều hồng hào hơn hẳn, cũng không dễ mắc mấy bệnh lặt vặt như trước kia, mẹ Tế Tế mừng khỏi phải nói, chỉ hận không thể lập tức đóng gói Tế Tế tặng cho Giang Túy Mặc luôn, dẹp được cái gánh nặng nuôi một đứa con gái như vậy suốt hai mươi lăm năm qua.

Bảo sao người ta lại nói, một người đàn ông tốt không phải ở chỗ ngoan ngoãn phục tùng bạn, mà là giúp bạn có được cuộc sống tốt hơn dưới sự ảnh hưởng của anh ta.

Tế Tế vô cùng thích dáng vẻ của Giang Túy Mặc sau khi cởi áo blouse chỉ mặc quân trang, đương nhiên, nếu không mặc gì thì cô còn thích hơn. Nhưng mà con người thì đại đa số thời gian đều phải mặc quần áo, cho nên Tế Tế cứ thích tới bệnh viện Bát Nhất chờ anh tan làm, sau đó háo sắc ngắm anh cả buổi. Trước đây cô không ngờ rằng mình có thể thích một người tới mức có ngắm người ta thế nào cũng không ngán, thậm chí là càng ngắm lại càng thích như vậy.

Thậm chí có đôi lúc trong đầu Tế Tế còn có suy nghĩ thế này, cho dù hiện giờ mình và Giang Túy Mặc chưa ở bên nhau thì Giang Túy Mặc cũng sẽ vĩnh viễn sống trong lòng mình, đây chính là ý nghĩa của nam thần đối với cô. Mỗi ngày tỉnh giấc, cô đều cảm thấy mình thật là may mắn, giữa một vạn cái không thể thì cô lại chiếm được cái có thể ở bên Giang Túy Mặc. Cô cũng giống như vô số nữ thanh niên dạt dào máu văn nghệ khác, bắt đầu len lén ghi lại những chi tiết nhỏ nhặt giữa cô và Giang Túy Mặc thành những câu chuyện ngắn, định bụng sau này sẽ đột nhiên đem ra chia sẻ, cho anh một bất ngờ. Ví dụ như:

# Ngày 17 tháng 7 # Giang Túy Mặc mua cho mình một suất cánh gà siêu cay mà mình thèm nhỏ dãi đã lâu, mình dùng hết sức lực để ăn cho hết, cay tới lè lưỡi, hôm sau đi vệ sinh cả một ngày, trong cơn đau mình đã thề sẽ hoàn toàn tuyệt giao với cánh gà siêu cay. Giang Túy Mặc nói, mượn chuyện này để xóa bỏ thói quen ăn cay của mình. Đúng là một kẻ âm hiểm, chả lẽ không thể nói cho mình chắc? (Có nói mình cũng không nghe)

421

# Ngày 1 tháng 8 # Mình phát hiện cây xương rồng trên bàn mình đã chết, nghe đồng nghiệp nói, không thể tưới nước cho nó hằng ngày được. Cây xương rồng này là do Giang Túy Mặc tặng mình… Thôi được rồi, mình nói thật, là do mình trộm được từ trên bàn làm việc của anh ấy, bởi vì mình nghi rằng đây là do cô y tá nào thầm mến anh ấy tặng cho anh ấy, ngụ ý rằng tình yêu của cô ta đối với anh ấy không bao giờ khô cạn. Sự thật chứng minh, cây xương rồng không bao giờ khô cạn không sống được bao lâu, hừ ~

# Ngày 12 tháng 9 # Giang Túy Mặc nghe nói cây xương rồng mà mình trồng đã chết thì lại mua một cây xương rồng khác tặng cho mình, lần này mình chăm sóc vô cùng cẩn thận (thật ra là không tưới nước cho nó), quả nhiên nó không chết! Lúc mình khoe với Giang Túy Mặc rằng cây xương rồng của mình vẫn bền bỉ dẻo dai thì anh ấy nói với mình rằng, đó là một cây xương rồng giả, cho dù cả trăm năm không tưới nước thì nó vẫn sẽ như thế.

# Ngày 20 tháng 9 # Hu hu hu! Mình rất thích Giang Túy Mặc! Vô cùng thích vô cùng vô cùng thích! Mình yêu Giang Túy Mặc rất yêu rất yêu!! Anh ấyyyyyyyy! Anh ấy mua một căn nhà cũ có thang máy ở thành phố H, bây giờ đã sửa sang xong xuôi! Nói là thay mình tặng cho ông bà ngoại! Mình chỉ có thể lấy thân báo đáp anh ấy! ~~o(>_<)o ~~

Nhưng nếu như cuộc sống cứ tiếp tục như vậy mãi, Tế Tế không ngán thì các bạn cũng phát ngán thôi.

Cái ngày nên tới thì ắt sẽ tới.

Sau lễ quốc khánh chính là khoảng thời gian mát mẻ cuối thu mà Tế Tế thích nhất, mẹ Tế Tế cũng rất thẳng thắn nói cho cô biết rằng, bệnh của ông ngoại con không ổn rồi. Đúng vậy, phẫu thuật xong mới có nửa năm, vào lần kiểm tra sức khỏe sau một cơn co thắt đại tràng, bác sĩ phát hiện ra hai vết đốm trên đại tràng của ông ngoại Tế Tế. Đây không phải là vết đốm bình thường, theo như bác sĩ nói, có thể đây là di căn của tế bào ung thư.

Đối với một ông già hơn 70 tuổi, một khi tế bào ung thư đã di căn thì chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Sau khi bệnh viện chẩn đoán chính xác là ung thư thời kỳ cuối, mẹ Tế Tế mất ngủ cả một đêm, ngày hôm sau quyết định thẳng thắn nói thật với Tế Tế.

“Bác sĩ nói, lâu nhất là nửa năm, mau thì chỉ là chuyện vài ba tháng nữa…”

Lúc nhận được điện thoại của mẹ, Tế Tế đang chọn áo cưới cùng Tử An, đã chọn xong áo cưới cho hôn lễ cuối năm của Tử An, đang thử xem mặc vào có hợp không. Nhưng mà cuộc gọi này đã khiến Tế Tế đang vô cùng hào hứng đột nhiên trở nên im ắng.

Tử An vẫn đang ở trong phòng thử áo cưới, Tế Tế cứ ngây ra nhìn căn phòng tiếp đón rộng bạt ngàn của cửa hàng áo cưới, nhìn lá cây ngô đồng nhẹ nhàng rơi bên ngoài cửa sổ, cảm thấy mọi thứ đều không chân thực. Phảng phất như ngày hôm qua, ông bà ngoại vẫn mừng mừng tủi tủi đủ mối cảm xúc ngổn ngang lúc dọn vào nhà mới ở thành phố H, trên khuôn mặt đẫm nước mắt của ông bà vẫn là nụ cười tươi rói, thế mà hôm nay, cuộc đời lận đận của người ông có tài mà không gặp thời của cô đã dần đi tới đoạn cuối cùng. Cô vốn cho rằng mình sẽ giống như nữ chính trong các bộ phim truyền hình, nghe được tin chẳng lành thì sẽ khóc toáng lên, thậm chí còn muốn đập đầu tự tử, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện ra rằng vào khoảnh khắc này, trong lòng cô hoàn toàn phẳng lặng. Cô không khóc, cùng Tử An chọn một bộ áo cưới một bộ lễ phục, lúc lái xe về nhà, cô mới đột nhiên dừng xe lại ven đường, gục xuống tay lái khóc không thành tiếng, ngay cả đồng chí cảnh sát hùng hùng hổ hổ đi tới chuẩn bị phê bình giáo dục tiện thể viết hóa đơn phạt thấy cô quay cửa kính xe xuống cũng không nhẫn tâm phạt một cô gái ngồi trên xe khóc lóc thành như vậy.

Trước kia, bọn họ giấu giếm cô, đều là vì bảo vệ cô.

Giang Túy Mặc nghe được tin này từ trong miệng Tế Tế thì lập tức tới thành phố H ngay trong đêm, mặc dù không trực tiếp gặp mặt ông ngoại Tế Tế, nhưng đã lấy được bệnh án cùng phân tích bệnh lý của ông cụ từ trong tay người bạn của Vương Tranh Lan.

Không thể cứu vãn.

Tế Tế đặc biệt xin nghỉ trở về thành phố H chăm sóc cho ông ngoại đang nằm viện, nghe ông lải nhải những chuyện lúc còn trẻ. Ông cụ nói lúc mình mười tám, mười chín tuổi, có hôm gặp được một người mù xem tướng ở cạnh ga tàu hỏa, giá là năm xu một lần. Ông thấy hay hay, cho người mù kia năm xu. Người mù hỏi ngày sinh tháng đẻ của ông, sờ tay ông, sau đó bấm ngón tay tính toán một hồi, cho ông ba cái kết luận. Một, ông có tài nhưng lại không gặp được Bá Nhạc*; hai, cha mẹ ông có một người có thể sống cùng ông cho tới hơn sáu mươi tuổi; ba, cuộc đời ông có một chướng ngại lớn vào năm 72 tuổi, qua được thì sẽ sống lâu trăm tuổi, không qua được thì sẽ dừng lại ở đó. Người mù nói ba cái mệnh tướng này có thể phá giải, nhưng phải thêm một đồng tiền. Ông ngoại nói khi đó ông chỉ xem cho vui, cho nên không tiêu thêm tiền nữa.

* Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị thần cai ngựa trên Thiên đình. Ông là bậc thầy am hiểu về ngựa, có thể xét đoán dựa vào dáng vóc. Vì vậy, tên gọi Bá Nhạc được người đời dùng để tán dương những người có tài xem tướng ngựa, về sau lại được dùng để nói về một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.

Không ngờ rằng ba điều tiên đoán này lại đều trở thành sự thật. Ông ngoại của Tế Tế rất có tài hoa nhưng vì tính tình trời sinh đã cương trực không chịu lễ lạt cho cấp trên nên cả đời không được trọng dụng, cuộc đời nghèo khó nhưng bình yên tự tại; mẹ của ông ngoại thọ tới 96 tuổi, năm ông ngoại 65 tuổi thì bà cụ mới đột nhiên qua đời; ông ngoại bị tra ra ung thư dạ dày là vào năm 71 tuổi, bây giờ bước vào giai đoạn cuối vừa khéo là tuổi 72, cũng coi như chướng ngại lớn nhất của cuộc đời, không thể bước qua được.

Tế Tế khóc hỏi: “Sao lúc đó ông không bỏ thêm một đồng tiền?”

Ông ngoại lắc đầu, cười nói: “Đều là số mệnh cả.”

Số mệnh là một thứ hết sức mơ hồ, nói thật không phải thật, nhưng nói giả cũng không phải giả. Tế Tế nghĩ, không chừng người mù mà ông ngoại gặp được lúc còn trẻ là một vị bán tiên, chẳng qua lúc đó lại không hề hay biết mà thôi.

“Không có gì phải tiếc cả, bây giờ con đã có bạn trai, Bối Bối cũng đã lên đại học, tâm nguyện đời này của ông đều đã thành hiện thực rồi.” Ông ngoại nói.

“Không phải ông đã nói là muốn viết một cuốn tự truyện sao, ông còn chưa gõ được chữ nào đâu.” Tế Tế cắn môi nói.

Ông ngoại nghĩ ngợi một lúc: “Ừ… Ai nói là chưa gõ? Viết được… được một hàng rồi!”

Tế Tế vừa bực vừa buồn, về nhà nhìn thấy hàng đống sách xếp chỉnh tề ngay ngắn trên giá sách trong thư phòng của ông ngoại, tiện tay rút ra một quyển, hầu như trang nào cũng có bình luận chú giải. Gần như tất cả tiền của ông ngoại đều dùng để mua sách, cả đời đều dùng để đọc sách, viết chữ, vẽ cổ họa, lấy đâu ra thời gian mà viết sách nữa.

Ông ngoại tự biết bệnh tình không thể cứu vãn, không muốn nằm viện nữa, chọn về nhà tĩnh dưỡng. Bà ngoại, mẹ và cậu của Tế Tế, cùng với mấy người em trai em gái của ông ngoại thay nhau chăm sóc cho ông ngoại, sau hai tháng bị giày vò, vào buổi trưa một ngày nọ, trong lúc mọi người đang dùng bữa trưa, một mình ông ngoại ra đi trong yên lặng.

Trong di chúc của ông ngoại viết, cả đời mình nghèo khó cũng không có của cải gì đáng giá, nhà cũ để lại cho gia đình cậu mợ của Tế Tế, mấy bức tranh thì đã hứa là để lại cho Tế Tế, số tiền tiết kiệm còn lại thì để cho bà ngoại dưỡng lão, căn nhà hiện giờ, cho dù sau này Tế Tế có kết hôn với Giang Túy Mặc hay không thì đều phải trả lại cho Giang Túy Mặc.

Tang lễ luôn đầy bi thương, Giang Túy Mặc cùng Tế Tế tiễn đưa ông ngoại xong, ở lại vài ngày, chuẩn bị khởi hành về thành phố N.

Bà ngoại dường như đột nhiên già đi cả chục tuổi, tập tễnh dắt Tế Tế đến trước giá sách của ông ngoại, nói: “Mấy thứ ông ngoại cho con, con mang đi đi, xem xem còn thứ gì muốn giữ làm kỷ niệm thì cũng lấy luôn đi.”

Lúc Tế Tế đi ra khỏi phòng thì trong tay ôm một cuộn tranh đựng trong hộp và mấy quyển sách rất dày. Cô đặt sách ở hàng ghế sau của xe, tay ôm lấy tranh, ngồi ở ghế phụ lái. Giang Túy Mặc lái xe từ thành phố H về thành phố N, cả đoạn đường, người vốn hay léo nha léo nhéo kia hoàn toàn yên lặng, cứ như không hề tồn tại. Ra khỏi đường cao tốc, Giang Túy Mặc nhìn cô một cái, dường như cô rất mệt, đã ngủ thiếp đi, khóe mắt còn vương nước mắt, cơ thể hơi run lên. Sau khi đi vào khu nội thành, Giang Túy Mặc mới đánh thức cô dậy, vỗ vỗ vai cô, lại phát hiện ra không ổn, đậu xe lại kiểm tra, Tế Tế không phải đang ngủ mà là đã hôn mê.

Giang Túy Mặc bước xuống khỏi ghế lái, ôm lấy Tế Tế đặt vào hàng ghế sau, hạ tất cả cửa kính xuống, cởi mấy khuy áo phía trên của cô, gác hai chân cô lên cửa xe, dùng sức ấn lên huyệt nhân trung của cô thì cô mới tỉnh lại, òa khóc lên thật to, mê man lẩm bẩm không cần ai không cần cái gì cả, chỉ cần ông ngoại.

Giang Túy Mặc đỡ cô dậy, ôm cô vào lòng vỗ lưng cô, mặc dù không nói gì nhưng động tác lại hết sức dịu dàng. Ma Yết chính là chòm sao không biết biểu đạt tình cảm như vậy, đôi lúc thì miệng lưỡi rất sắc bén, nhưng đến thời khắc mấu chốt thì lại chẳng nói được lời nào có ích. Anh đặt cốc giữ ấm vào trong tay cô, bảo cô thỉnh thoảng lại uống vài hớp nước nóng, sau đó tăng tốc lái về phía nhà cô. Anh hoàn toàn tập trung vào tình trạng của Tế Tế, không hề để ý tới một chiếc xe màu đen vẫn bám theo bọn họ từ lúc ra khỏi đường cao tốc tới giờ.

Trong phòng làm việc của thị trưởng, Lý Duyên Trân nhận điện thoại: “Ra khỏi đường cao tốc rồi? Được, có cô hội thì tráo đổi bức tranh ngay, tốt nhất đừng để bị Túy Mặc phát hiện.”

“Mẹ, tại sao cứ phải lấy “Lăng tuyết tùng thúy đồ”, dùng tác phẩm của một họa sĩ khác nổi tiếng hơn chẳng phải là dễ hơn sao?” Miêu Luân đang ngồi trên sofa tiếp khách cạnh đó không hiểu, cất tiếng hỏi.

“Trưởng ban Đới Viễn Tín tự nhận là hậu duệ của Đới Tiến, mặc dù ngoài miệng không tiết lộ cái gì, nhưng đã thu thập được hai bức họa của Đới Tiến rồi. Mấy năm gần đây ông ta khá có tiếng nói đối với bên trên, nhiệm kỳ mới này của tỉnh ủy, mẹ có thể thuận lợi thăng lên chức phó trưởng ban hay không vẫn phải dựa vào sự giúp đỡ của trưởng ban Đới.” Lý Duyên Trân hừ lạnh: “Tính cách Túy Mặc quá cố chấp, ngang nhiên ở bên cô gái kia mà không hề mở miệng nhắc tới chuyện bức họa, rõ ràng là không chịu giúp mẹ thay xà đổi cột. Tốt xấu gì nó cũng là con trai mẹ, mẹ không muốn làm khó nó, hơn nữa nghe nói bạn bè mà nó chơi mấy năm nay cũng có bối cảnh nhất định, lai lịch không nhỏ, mẹ chỉ có thể lui một bước. Tiểu Luân à, nếu anh con mà hiểu chuyện bằng một nửa con thôi thì mẹ đã như hổ thêm cánh, thuận lợi hơn nhiều rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.