Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng

Chương 5: Chương 5






Lật lại lịch sử, sau chiến tranh thuốc phiện, Trung Quốc trở thành quốc gia nửa thuộc địa nửa phong kiến. Nhiều năm về sau, Tế Tế hồi tưởng lại một tuần này, định nghĩa nó là “bước đầu bị chiếm đóng”.

Vốn dĩ chỉ cần tám giờ ngủ dậy, nhàn nhã ăn bữa sáng, sau đó lái xe 20 phút đã có thể tới tòa soạn đúng giờ, Tế Tế lại phải dậy từ bảy giờ, còn chẳng kịp ăn sáng, vội vã cho kịp tới tiểu khu Champs-Élysées thuộc khu Giang Hoài đón Giang Túy Mặc trước bảy giờ rưỡi, đưa anh ta tới bệnh viện Bát Nhất trước tám giờ, sau đó mới tám giờ rưỡi đã tới tòa soạn báo, lúc quẹt thẻ thì gặp chủ biên, chủ biên hết sức hài lòng về việc cô tới chỗ làm trước nửa tiếng đồng hồ.

Tế Tế nói với Tiểu Dư cùng tổ một tiếng, đi điều tra thực địa trước.

Để tiện lát nữa đưa bữa sáng cho Giang Túy Mặc, Tế Tế dự định bắt đầu tìm kiếm mỹ thực từ quận Cổ Lâu. Lúc đứng xếp hàng trước cửa tiệm hoành thánh Mập, cô mơ màng như đi vào cõi tiên, mình đã bao giờ làm cái chuyện dậy sớm đi xếp hàng mua đồ ăn sáng cho đàn ông như thế này chứ? Nghĩ tới đây, cô nổi hứng gửi cho Giản Kỳ một tin nhắn: “Nhớ tới chuyện cậu đã từng xếp hàng cả tiếng mua cho tôi mấy món gà siêu thơm, sầu riêng nghìn lớp, bánh kẹp thịt gì gì đó, chợt phát hiện ra cậu cũng chẳng dễ dàng gì.”



Tin nhắn trả lời của Giản Kỳ tới rất nhanh: “Khỏi nhắc lại mấy chuyện này đi, muốn tái hợp thì tới Shangri-La phòng 1638, công cụ tự chuẩn bị.”

Cái đồ không đứng đắn! Tế Tế trợn mắt một cái, cất điện thoại di động.

“Bà chủ, hai phần hoành thánh, hai phần bánh quẩy! Một phần ăn tại chỗ, một phần đóng gói nhé.”



Trong tiệm rất nhiều người, cũng may Tế Tế đi một mình, ngồi ghép với ai cũng được. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Tế Tế chụp mấy bức ảnh đồ ăn và bà chủ bận rộn, vừa ăn hoành thánh vừa lên ý tưởng giới thiệu hoành thánh Mập.

Hoành thánh thì khắp cả nước chỗ nào cũng có, nhưng mỗi nơi một cách gọi khác nhau, khẩu vị cũng khác biệt. Ở Trùng Khánh thì gọi là vằn thắn, thường ăn kèm với dầu ớt hoặc mì cay, cả bát đỏ rực, ăn vào thì toát mồ hôi khắp người; ở Vũ Hán thì thường bỏ thêm rất nhiều tiêu bột, lúc vừa nếm thử thì không thấy cay, nhưng cho vào miệng thì vị cay và hơi nóng kết hợp, khiến cả người ấm áp; ở Phúc Kiến thì gọi là há cảo, nổi danh nhất là há cảo huyện Sa, nhân bên trong được giã bằng chày, ăn vừa dai vừa giòn.



Hoành thánh Mập là cửa tiệm hoành thánh khá có tiếng ở thành phố N, một phần năm tệ, da hoành hánh mỏng như giấy, nhân bên trong là thịt lợn xay trộn với hành lá, nước dùng được hầm từ xương, lúc múc ra khỏi nồi thì rắc thêm hành phi và một ít rong biển, bỏ thêm tiêu bột, mùi thơm nức mũi. Kẻ tham ăn như Tế Tế thường gọi thêm một phần bánh quẩy, ngắt ra thành từng khúc ngâm vào trong nước dùng, bánh quẩy ngấm mùi vị thơm ngon của nước dùng, vừa mềm dai lại không mất sự thơm giòn, đúng là mỹ vị của mỹ vị.

Bà chủ rất tốt bụng, mặc dù khách đông, ai nấy đều vô cùng bận rộn, nhưng bởi vì Tế Tế là khách quen, cho nên chờ tới khi Tế Tế ăn xong thì bà chủ mới bắt đầu nấu phần hoành thánh đóng gói để cô mang đi.

Lúc tới bệnh viện thì vừa đúng chín rưỡi, Tế Tế tới phòng khám của khoa Nội thì lại quên mất phòng làm việc của Giang Túy Mặc là phòng nào, bèn kéo tay một cô y tá hỏi thăm. Cô đi theo hướng chỉ của cô y tá, còn mấy cô y tá thì lại bắt đầu tám chuyện, rỉ tai nhau rằng có một cô nàng đang theo đuổi bác sĩ Giang, còn tới đưa đồ ăn sáng cho anh.

Tế Tế tìm tới phòng Giang Túy Mặc, qua lớp cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy anh đeo khẩu trang kín mít, đang hướng dẫn cho mấy bác sĩ thực tập kiểm tra máy nội soi dạ dày, mấy người vây quanh một cái máy tính biểu thị tần số, mấy dụng cụ phức tạp khác thì Tế Tế xem không hiểu.

Lúc Giang Túy Mặc đi ra, gỡ khẩu trang xuống, nâng tay lên nhìn đồng hồ mới phát hiện ra là đã chín rưỡi, đủ thấy trước đó anh bận rộn cỡ nào. Tế Tế theo anh đi tới phòng nghỉ, thói quen của một phóng viên mỹ thực khiến cô bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu món hoành thánh này thế nào, có điểm nào đặc biệt, nhờ đâu mà cô phát hiện ra mùi vị ngon lành của nó, rồi vô số thứ khác. Giang Túy Mặc ngước mắt lên nhìn cô, cô đứng đó say sưa một mình, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, quanh người như tỏa ra thứ ánh sáng vẫn thường thấy trong truyện tranh, hệt như các vị anh hùng lúc ca ngợi Helen, ra sức bày tỏ tình yêu và sự ngưỡng mộ của mình dành cho hoành thánh, cứ như thể đây là một món ngon trời ban hiếm có khó tìm vậy.

“Anh cảm thấy thế nào?” Tế Tế nhìn anh ăn xong miếng hoành thánh cuối cùng, vội vàng hỏi ngay.

“Cũng được.”

Tế Tế lập tức ủ rũ: “Anh không cảm thấy nó có cái gì khác biệt sao?”

“Điểm khác biệt duy nhất chính là…” Dường như Giang Túy Mặc đang vô cùng nghiêm túc suy xét cách dùng từ, Tế Tế nhìn anh đầy mong đợi, anh yên lặng một lúc, sau đó nói: “Là do cô mua.”

Tế Tế rất muốn nhắc nhở anh rằng chút bạc lẻ mua bữa sáng này so với tiền sửa chữa chiếc Land Rover của anh thì chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, mong anh không cần phải để ý chuyện ai mời ai. nhưng mà Giang Túy Mặc vốn không có ý này, anh nói tiếp: “Ngày mai tới trước nửa tiếng đưa tôi đi ăn sáng.”

Tế Tế khinh thường nghĩ bụng, nếu có người đưa bữa sáng đã đóng gói tới chỗ làm của tôi thì chắc chắn tôi sẽ không kén cá chọn canh như anh.

Tế Tế còn phải trở về làm việc, trước khi cô đi, Giang Túy Mặc đột nhiên gọi cô lại, đi tới tủ lạnh, lấy một hộp gì đó được gói rất kĩ càng đưa cho cô: “Nhẹ tay thôi.”

Ngồi vào trong xe, Tế Tế mở ra xem, là bánh kếp cuộn vị sầu riêng của cửa hàng “O&Sweet”. Bánh ngọt của “O&Sweet” được làm với số lượng có hạn, bình thường phải đặt trước, mặc dù cửa hàng nằm ngay đối diện bệnh viện Bát Nhất, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Giang Túy Mặc lại có thể mua cái này tặng cho cô thì cô rất ngạc nhiên, mà càng đáng ngạc nhiên hơn là Giang Túy Mặc chuẩn bị bánh kếp cuộn sầu riêng cho cô nhưng lại không đưa thìa cho cô.



Tế Tế đành phải chật vật gặm bánh kếp cuộn, dù bên ngoài miệng dính đầy bơ nhưng cô lại cảm thấy, hôm nay mình chẳng thiệt chút nào, thậm chí còn có lời. Cô nhớ trước kia cô từng hỏi Tử An là tại sao cô nàng lại động lòng với Lộ Dương. Tử An nói rằng, có đêm cô nàng thuận miệng nói muốn ăn kem sữa hai lớp, chẳng bao lâu sau Lộ Dương đã gửi tin nhắn gọi cô nàng xuống lầu, sau đó cô nàng nhìn thấy Lộ Dương ở dưới lầu, tay xách hai cốc sữa hai lớp của cửa hàng đồ ăn kiểu Quảng, hai người bọn họ ngồi trên băng ghế trong tiểu khu, mỗi người một cốc vừa ăn vừa nói chuyện, trong lòng Tử An dấy lên một ngọn lửa nho nhỏ, sau đó ngọn lửa kia dần bùng lên rồi lan khắp đồng cỏ.

Kem sữa hai lớp là một món ăn ngọt kiểu Quảng Đông, được làm từ sữa, lòng trắng trứng và đường

Phụ nữ thường sẽ bị những hành động nho nhỏ như vậy làm cho cảm động, cho nên các cao thủ tình trường lão luyện đều biết rằng muốn chinh phục trái tim của phụ nữ thì phải chinh phục được dạ dày của cô ấy trước. Giang Túy Mặc là cao thủ tình trường sao? Tế Tế lắc đầu, anh ta chinh phục mình làm gì cơ chứ?

Sau này phải chuẩn bị vài đôi đũa dùng một lần bỏ sẵn trong xe để đề phòng mọi tình huống mới được.

Ngày hôm sau, để đưa đón Giang Túy Mặc, Tế Tế lại dậy sớm hơn hôm qua nửa tiếng đồng hồ, cứ như đã quay lại quãng thời gian cấp ba bận rộn dậy sớm đến trường, chẳng qua khi đó bầu không khí sáng sớm còn đẫm sương mù, trên đường đạp xe tới trường có khi còn có thể vô tình gặp được anh chàng lớp trên mà mình thầm mến, đương nhiên, đôi khi cũng đụng phải cô nàng hoa khôi lớp Tô Mã Lệ luôn đối đầu với cô.

* Tô Mã Lệ còn là phiên âm Hán Việt của Mary Sue – nhân vật nữ hư cấu, tượng trưng cho sự hoàn mỹ về cả ngoại hình lẫn tính cách, được tất cả mọi người yêu mến

“Hôm nay muốn ăn cái gì?” Tế Tế hỏi.

“Cứ tùy theo công việc của cô đi.” Trong tay Giang Túy Mặc là một tờ báo chiều ngày hôm qua, anh đang lật tới mục đời sống, phía trên là “Đồ ăn sáng trên phố cổ (1)” do Tế Tế và Tiểu Dư cùng viết, một trong số các hình ảnh minh họa đăng kèm chính là hoành thánh Mập bọn họ mới ăn hôm qua.

“Bánh cuốn Hoàng Ký.” Tế Tế trả lời: “Vừa khéo chỗ đó cũng không xa bệnh viện các anh lắm, đã mở mấy chục năm rồi, nhưng thực ra đặc sắc nhất không phải là bánh cuốn như tên quán mà là nước dùng ăn kèm bánh cuốn.” Tế Tế càng nói càng hưng phấn, trong mắt đã chẳng còn đèn xanh đèn đỏ nữa mà chỉ còn bánh cuốn: “Mặc dù nói là canh suông nhưng bên trong lại có thịt vụn và hành lá, lại chẳng có chút mùi tanh của thịt, uống vào còn có vị tôm thoang thoảng…”

Quán bánh cuốn Hoàng Ký rất nhỏ, rất nhiều bàn phải đặt bên ngoài, Tế Tế gọi hai phần bánh cuốn với tôm nõn bóc vỏ, bảo Giang Túy Mặc đi lấy chỗ, còn mình thì vui vẻ chạy tới quán bánh bao bên cạnh mua một phần thang bao và một chiếc bánh bao chiên, vừa ăn vừa đi về chỗ ngồi. Có lẽ là vì ánh mắt Giang Túy Mặc nhìn cô khiến cô rất không được tự nhiên, cho nên cô nhướng mày giải thích: “Các nhà khoa học nói, bữa sáng phải ăn như một vị hoàng đế.”



“Tuổi thọ trung bình của các vị hoàng đế trong lịch sử là không quá bốn mươi.” Giang Túy Mặc đẩy phần nước dùng đầu tiên mà bà chủ bưng lên tới trước mặt Tế Tế, ý bảo cô cứ ăn trước.

Tướng ăn của Giang Túy Mặc rất tốt, so sánh với Tế Tế thì lại càng lộ rõ vẻ tao nhã. Tế Tế thì miệng nhai ngồm ngoàm, mắt đảo bốn phía, đến lúc ổn định lại thì thấy Giang Túy Mặc mới ăn được phân nửa đã đứng dậy đi về phía bà chủ, trong tay cầm theo ví tiền. Good boy! Tế Tế gật đầu ra vẻ tán hưởng, nếu không thì sao người ta lại nói rằng lúc người đàn ông móc tiền ra thanh toán là đẹp trai nhất nhất chứ?

“Hồ Tế Tế! Tôi nhìn sau lưng cũng biết là cậu mà.”

Tế Tế quay đầu, mặt mày như đưa đám. Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng cô vẫn không tài nào thích nổi cô hoa khôi lớp cấp ba Tô Mã Lệ, hôm nay hiếm khi nhớ tới, cô ta lại đột nhiên xuất hiện phía sau cô, xách một chiếc túi LV, khoác chiếc áo dạ hiệu Versace, vừa mới đóng cửa chiếc xe Audi TT.

Số mệnh tương phản giữa Tử An và Tô Mã Lệ từng khiến Tế Tế tự hỏi sự công bằng của thượng đế, Tử An nghiêm túc với chuyện tình cảm, vì tình yêu dành cho Lộ Dương mà đau khổ dằn vặt, cuối cùng vừa sinh con xong thì quyết định ly hôn; Tô Mã Lệ thì coi tiền là trên hết, gả cho một ông chồng giàu kếch xù, sính lễ ăn hỏi thì đòi người ta 333 vạn, cuộc sống hiện giờ ít nhất cũng được đại đa số mọi người nhìn nhận là giàu có mà hạnh phúc.

Có lẽ là nhìn thấy hai phần bánh cuốn và hai bộ bát đũa trên bàn, Tô Mã Lệ bĩu môi cười khanh khách: “Cậu vẫn chẳng sửa được cái thói xấu giả bộ hai người ăn, gọi hai suất rồi một mình ăn sạch.”

“Tiểu thư à cậu nên đi chỗ khác đi, trên người cậu toàn đồ hiệu mà lại chạy tới đây, người khác nhìn lại tưởng là hàng A, thật là mất mặt biết bao. Đừng nói với tôi là cậu ăn sáng trong mấy khách sạn năm sao cao cấp rồi nhưng vẫn nhớ nhung không quên được quán bánh cuốn cũ mèm mà chúng ta thường ăn hồi cấp ba này nhé.” Tế Tế đáp lại, vẫn tiếp tục vùi đầu ăn bánh cuốn.

“Không thể nói thế được, mỹ thực không thể so đo giá cả.” Tô Mã Lệ cười đáp, gọi một phần bánh cuốn thịt nướng, ngồi xuống đối diện Tế Tế. Hiện giờ Mã Lệ đang làm một công việc có cũng được mà không có cũng được để giết thời gian, bình thường đều ra ra vào vào các spa và thẩm mỹ viện cao cấp, mỗi tuần đi tập yoga một lần, mỗi quý ra nước ngoài du lịch một chuyến, còn nuôi một con mèo Scotland tai cụp mà Tế Tế vô cùng khao khát.



Cuộc sống như thế khiến Tế Tế hâm mộ và ghen tị biết bao. Cô cảm thấy, Tử An mới xứng với cuộc sống như thế, Tô Mã Lệ không xứng.

Giang Túy Mặc trả tiền xong thì quay trở lại, thấy chỗ ngồi của mình đã có người ngồi xuống, hình như có quen Tế Tế, cho nên anh thôi không tới nữa. Anh đứng ở phía sau chiếc xe của Tế Tế đang đậu ở ven đường, hai tay đút trong túi áo khoác, đứng thẳng tắp, nhìn xe cộ lướt qua trước mắt, chờ Tế Tế ăn xong bữa sáng. Anh vốn cao lớn, đứng ở đó rất bắt mắt, mấy nữ sinh mặc đồng phục đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn anh, có người còn lấy điện thoại di động ra chụp lén.

Tế Tế thấy Giang Túy Mặc đang đợi cô thì lại càng ăn nhanh hơn.

Sau khi bánh cuốn được bưng lên, Tô Mã Lệ chụp ảnh đăng lên Weibo: “Chán đồ ăn trong khách sạn năm sao, thỉnh thoảng thử chút đồ ăn bình dân, coi như tiêu khiển.”

Tế Tế nhét một chiếc bánh cuốn vào trong miệng, cũng chẳng chào hỏi gì Tô Mã Lệ, xách túi lên đi thẳng. Nhớ ra Giang Túy Mặc mới ăn được phân nửa bữa sáng đã phải đi trả tiền rồi bị Mã Lệ chiếm mất chỗ, cô chạy tới quán bánh bao mua hai cái bánh trứng mè, nhét cho Giang Túy Mặc: “Cầm lấy ăn trên đường.”

Sau khi xe khởi động, Tế Tế thoáng nhìn thấy Giang Túy Mặc bóp dẹt chiếc bánh tròn trịa thì cười hỏi: “Anh có biết cả nước có bao nhiêu cách gọi bánh trứng mè không?” Không đợi anh trả lời, cô đã luyên thuyên: “Có nơi gọi là viên mè, còn cả viên vui vẻ, bánh chiên, trứng chiên, táo chiên, cô nương mặt rỗ, quả dầu… Tôi thích nhất là cách gọi “viên vui vẻ”, giống như Phật Di Lặc vậy, cười tươi rói.”

Làm một kẻ tham ăn sành sỏi cũng là một loại cảnh giới.

Bánh trứng mè có vị ngọt, Giang Túy Mặc miễn cưỡng ăn hết một cái, không hợp khẩu vị, cái còn lại nắm trong tay.

“Ông bà ta hay nói ăn bánh trứng mè phải ăn số chẵn, anh như vậy là không được.” Xe dừng chờ đèn đỏ, Tế Tế gạt cần, nghiêm túc quay đầu sang giáo dục anh.

“Tại sao?”

“Ăn gì bổ nấy, anh chỉ ăn một cái bánh trứng thì bổ thế nào được?” Lời vừa ra khỏi miệng, Tế Tế phát hiện ra hình như mình vừa trêu ghẹo anh ta.

Nhưng Giang Túy Mặc là nhân vật có khả năng liếc mắt một cái đã nhìn ra vòng ngực 80C của cô thì sao có thể dễ dàng bại trận như vậy chứ?

“Cho nên bình thường cô đều ăn hai cái bánh bao một lần sao?”

Chừng hơn mười giây sau Tế Tế mới hiểu ra là anh ta đang trêu lại cô.

Tới bệnh viện, Tế Tế chờ Giang Túy Mặc xuống xe, đang định phóng xe rời đi thì lại thấy anh gõ gõ vào cửa kính xe.

“Đi theo tôi, có đồ cho cô.”

Đồ gì? Bánh bao??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.