Không biết hai người này là cái gì mà cãi nhau lắm thế. Mấy tuần nay cô và anh lại giận nhau vì hôm trc anh đưa cô sang nhà cô thăm bố mẹ ai dè bị cả nhà cô mắng cho cô 1 trận lại còn bố cô đánh cô nhưng may Hoàng can khiến cô giận kinh người. Với tính ngang ngược của Trang thì chỉ có bố cô trị đc thôi nhưng lại phản tác dụng thêm dầu vào lửa, cô là phải nói từ từ dễ nghe thì mới hiểu chứ cứ như lửa phùng phùng thì cô là mặt trời với cả cô và bố cô luôn đối đầu, có bao giờ đồng thuận với bố đâu
- yun à, đèo t về nhé- cô
- ừ, sao tài xế lại k đón à?- yun
- ừ, cứ vài tuần lại như thế này, chết hôm nay bao nhiêu rồi - cô
- ừm....mùng 4 sao?- yun
- sinh nhật Hoàng sắp đến, nhưng mà tao vs anh ý vẫn giận nhau- cô
- thế thì, mày chủ động đi k thì chắc khó xử lắm
- ờ- cô
Buổi tối, cô nhìn lên trời chán nhớ anh mà cô chẳng biết làm thế bào, anh mấy tuần nay đâu có về nhà toàn ở đâu rồi. Gọi điện cho anh Nam chị Hằng thì chỉ bảo anh đi tập luyện võ rồi.
- a...à.... tập luyện thì chỉ có ở bang mình thử đến 1 chuyến ...nhưng mà sinh nhật anh vào mùng 8 thì phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch
Sau một hồi nghĩ hết quà lại đến cách giải hòa hai bên, cuối cùng là ngủ quên
* cạch* tiếng mở cửa
Anh thấy cô ngủ ngật trên bàn học nên bế cô lên giường ngủ cho thoải mái nhưng k để ý đến tờ kế hoạch của cô
- em tiền tụy nhiều rồi- anh xoa đầu cô
- anh làm em giận cũng vì bất đắc dĩ, anh sắp phải đối đầu với rất nhiều bang khác vì những ng đó vẫn lăm le muốn cướp đoạt, nên phải xa em 1 thời gian tránh gây tại họa cho em, cô ngốc có hiểu k?- anh nắm tay cô ns mà tim đau như rỉ máu
Xong anh từ từ ra khỏi phòng cô rồi đi đến bang luôn
Bang của Hoàng thì tập hợp lực lưỡng tập huấn nghiêm khắc trừ khử bọn vô dụng, bên Bang Long thì tính mưu kế vì sức nhỏ k đấu đc nên dùng trí, mấy bang khác cũng cùng Long hợp bang rồi chuẩn bị cuộc chiến đẫm máu
- nam và HẰng chúng mày thấy thế nào?-
- thế nào là thế nào?- đồng thanh
- nhỡ k may chết chúng mày hối hậnt k?- anh cười như khóc
- k rồi đc hy sinh là niềm vinh dự- nam
- còn tao đc đua xe như này đánh nhau suốt nên chẳng gì tiếc nữa cả- hằng giọng quả quyết
- rất tốt- anh vỗ tay
- còn mày?- nam
- tao...thôi thì đến lúc thì sẽ phải chết thôi, chắc chẳng còn gì tiếc nữa- anh ns nhưng trong lòng luôn nghĩ đến cô sợ xa cô mãi mãi
- tao biết mày còn luyến tiếc Trang , nhưng trong tình huống này tao hiểu rất rõ tâm trạng ng con gái khi mất ng con trai mình yêu thương và k có lời khuyên chỉ mong mày hãy cố giũ lấy mạng này- Hằng vỗ vai Hoàng
- mày bảo ý là gì? con gái mất ng con trai, phải là con trai sợ mất ng con gái chứ- nam
- ngu vừa thôi, rose nó yêu thằng Hoàng nhiều lắm đó bố ơi- hằng cáu
- m k đùa chứ, em ý lúc nào cũng lạnh nhạt với tao hết- anh chau mày
- 1 lũ ngu với nhau, k tinh ý gì cả, đúng là khiến cho con gái phí lòng yêu thương- hằng nói rồi bỏ đi
- ơ con kia mày muốn chết à- đồng thanh
- hằng đợi tao với- nam
Anh thì cứ nghĩ lung tung, rồi đến phòng tập
Cô chuẩn bị xong rồi lên đường tìm bang của anh, tài xế dừng đến nơi quen thuộc
- đây là bang của cậu chủ, tôi tìm mãi mới đc ạ,- tài xế
- cảm ơn bác nhá- cô cười rồi ra khỏi xe
Đi đến cổng
- dừng lại cô là ai ?- 1 tên chặn lại
- có mù k, đừng để đến lúc chết dưới tay tôi đừng trách- cô lạnh lùng
- mày bỏ ra đi, vợ bang chủ đấy muốn chết à? em chào chị- đàn em
- chết em xin lỗi, chào chị- tên đó
- k sao, Hoàng đang ở đâu?- cô
- dạ trong phòng tập bắn súng- đàn em
- dẫn tôi đi- cô
- đây ạ mời chị- đàn em
- đi ra ngoài đi- cô
- vâng- đàn em
Cô bước vào tiếng súng vang lên liên hồi anh đang tập trung bắn súng nên k để ý
- đẹp trai lại oai phong ghê- cô nghĩ
* king* cô k may nhẫm vào 1 mảnh vỡ dưới đất phát ra tiếng động khi anh ngừng bắn. Biết là cô đến nhưng anh vẫn tỉnh bơ
- xui xẻo- cô ns rồi tiến gần vào trong
* bùm * tiếng súng này to quá khiến cô giật mình
- em làm gì ở đây thế?- anh
- ơ..anh...- cô bất ngờ
- muốn gì?- anh
- muốn giết anh- cô buột miệng nói
- em dám..- anh hơi đơ ng
- ừ- cô ns tiện cầm súng ở đấy chĩa thẳng vào anh coi như đùa
- tại sao?- anh
vì anh làm tổn thương em- cô nghĩ k may bóp cò rồi bắn, ng cô cũng nảy về phía sau
*đoàng* viên đạn lao ra, khiến anh quá bất ngờ nhưng do trực giác nên anh tránh đc
- ám sát anh, em muốn thế sao- anh nhìn cô
- k em em k cố ý- cô run run rồi thả súng xuống đất, sợ
Đi đến gần cô anh an ủi
- thôi đc nhưng sao em lại làm thế?- anh
- em chỉ đùa ai ngờ thật- cô sợ
- đùa, nghĩa là em hết giận rồi à- anh
- k hẳn- cô
- vậy anh hỏi em nhé, anh nghe hằng nói rằng em rất yêu anh có phải k?- anh hồi hộp
- .....- cô im lặng
- sao em k trả lời? sao em lúc nào cũng lạnh nhạt với anh thế?
- .......- cô
- em không thấy tình cảm của anh hay cố tình k hiểu vậy, em thông minh lắm mà?
- .....cô
- em có biết bao nhiêu lần anh bực tức khi em đi với ng con trai khác là anh ghen k hả? anh rất đau mà em đâu có hiểu- anh quát
- em vô tâm lắm em biết k? em bảo trả ơn mà k thấy gì cả, anh quan tâm em như vật mà em 1 chút mở lòng cũng không có là sao?- anh ôm cô xiết chặt
- có biết anh sợ mất em không rất sợ khi không còn ở bên em nữa, anh rất thoải mái và bình yên bên em anh k muốn mất điều đó, sợ em đi theo ai đó k phải là anh- anh ns nc mắt rơi, ôm chặt cô
- bỏ em ra đi, khó chịu thế, anh ôm thế này em chết thì sao, khó thở- cô cười
- em coi anh là trò đùa à?- anh cáu
- ngốc ngốc ngốc đại ngốc, k ngờ bang chủ đây mang tiếng thông minh tinh ý tài xuất mà k nhận ra ha..ha..ha- cô cười hạnh phúc
- em làm sao thế- anh chau mày
- sao anh k nói sớm để em biết làm em cứ trông chờ , tưởng em yêu đơn phương, em nhớ anh nên mới đến đây tìm anh đấy- cô phụng phịu
- em ns gì? là thật sao? anh k nghe lầm chứ- anh cười
- ờ thật, em lạnh lùng với anh để kiểm tra xem em và anh có yêu nhau k thôi, mấy lần trước anh nói em như thế tim em tan nát hết rồi- cô véo mũi anh
- ha..ha..ha..cô vợ nhỏ anh kinh quá- anh ns rồi bế cô xoay xoay vồng vòng
- chóng mặt em bổ xuống, em ghét anh lắm- cô bực
- sao lại thế?- anh ns
- anh làm tổn thương em k thể tha thứ- cô
- anh xin lỗi mà em tha cho anh đi tại em hết mà- anh ns
- cái gì....- cô
Chưa nói hết cô đã bị chặn họng bởi nụ hôn của anh rất mãnh liệt, đây là nụ hôn đầu đời của cô nên rất vụng. Từ khi quen Đạt cô chưa hề đc hôn môi vì cô k thích nên Đạt cũng tôn trọng chỉ hôn trán và má cô thôi. Vậy mà anh lại dám làm thế. Một nụ hôn dài đầy ngọt ngào khiến cô hết ô xi k thở đc, biết vậy nên anh buông môi mình
- đừng nói đây là lần đầu- anh cười- ờ đấy ...thì sao...- cô ngượng
- thì ANH YÊU EM chứ sao nữa- anh hét to
- này..vô duyên- cô bịt mồm anh
- anh muốn cho tất cả biết rằng em là vợ anh vợ rất xinh và hiền à nhầm xấu mù lại còn ác độc nữa ha..ha..ha- anh nói rồi chạy đi luôn
- Phạm Thiên Hoàng đứng lại bổn cô nương hôm nay k giết đc ngươi thì cũng khiến ngươi tâm phục khẩu phục- cô đuổi theo
Cô vs anh chạy khắp trụ sở rộng lớn mệt đứt hơi
Tối cô và anh về nhà
- bố mẹ con đã về- cô
- ừ hai đứa ăn cơm chưa?- ông trí
- tụi con ăn ở ngoài rồi- anh ns
- ừ vậy lên nghỉ đi- ông trí vui vẻ
Tất nhiên là vui rồi từ lúc anh và Long cự tuyệt đâm ra anh lạnh nhạt với tất cả m ng đặc biệt là bố anh vì hai cha con lúc nào cũng đối đầu trái ngược ý kiến lại cố chấp nữa nên tình cảm xa cách. Vậy mà anh bây giờ vì cô mà thay đổi