Chỉ Có Thể Là Yêu Thôi

Chương 1: Chương 1




Buổi chiều tan học đang thở thẩn đi bộ về nhà, chuẩn bị sang đường thì bỗng

- AAAAAA..........AAAAA - cô hét

* ĐÙÙNG.....*

Mắt cô lim dim mở nhưng sợ quá thì ngất lim đi, tiếng xe cứu thương đến, sau 1h đồng hồ thì tỉnh lại

- OIMEOI mình đang đâu thế này, đầu đau như búa bổ vậy nè, mấy giờ rồi ta! - cô ns một hồi rồi sực tỉnh đây là bệnh viện vì cả căn phòng đều trắng xóa và ngập mùi thuốc sát trùng

Cho cái đầu bớt đau, cô cố nhớ chuyện xảy ra lúc nãy, khi trên đường về vừa nãy mải nghĩ linh tinh xog sang đường thì bị ôt đâm nhưng không hiểu tại sao tự nhiên có một người con trai chạy ra ôm cô hết vào lòng thế là cả cái đầu xe đâm thẳng vào người anh ta và cả cô và anh ta đều ngã cô chỉ bị đập đầu xuống đất vì được anh ấy ôm trọn vào lòng mà và sau đó ngất đi. Thoáng giật mình vì không biết anh chàng đó ra sao cô bước xuống giường thì y tá bước vào

- em tỉnh rồi đấy à? - y tá nói

-Vâg - cô đáp ns tiếp - Chị ơi cho em hỏi lúc em vào đây thì chị có biết cái người tai nạn cùng e không bây giờ tình trạng thế nào rồi ạ?

- À anh chàng đó á đang trong phòng cấp cứu rồi e à, em mới tỉnh dậy đấy đừng kích động mạnh - y tá trả lời

- WHAT.... AT?? - cô hét như điên mà phải rồi oto đâm mà - Thế chị dẫn em đi đến phòng cấp cứu đi - mặt cô như thẫn thờ

- em bình tĩnh đi, uống thuốc đã nào- y tá

Ngồi chờ ở ngoài mệt mỏi tựa lưng vào ghế, thở dài cầu mong cho anh ấy đừng có làm sao, mặt cô như vô cảm nhưng trong lòng thì bứt dứt khôngyên. TCô là Yến Trang mọi người hay gọi là Roes ( hoa hồng) một đứa vô tâm ai cx đều nói thế, đặc biệt " khẩu xà tâm phật" rất kiệm lời và đôi lúc lạnh lùng đến sợ.

- Trời ơi 7h45 rồi mà mình chưa về thôi xong quả này ăn đòn no rồi - cô ngán ngẩm nói

Khi thấy đồ của anh cô liền lục đt tìm số gọi một lúc sau bô mẹ anh ý tới

- Sao rồi cháu ơi con bác sao rồi ? - bà ns như sắp khóc

- Anh ý đang cấp cứu bác đừng lo - cô trả lời

- Tại sao con bác lại ở đây tại sao nó phải cấp cứu ? - bác ghẹn giọng

- cháu... cháu - cô lúng túng lúc đó bác sĩ ra

- Bác sĩ con/ anh ý sao rồi ạ?

- Đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng trường hợp này may mắn lm đó ng nhà có thể vào thăm, mộtt ng đi theo t lm thủ tục nhập viện

Bố anh ý nhanh chân theo bác sĩ , còn cô vs mẹ anh cx an tâm rồi bước vào phòng anh đang nằm, nhìn thấy anh bây giờ thật đau lòng anh phải thở = bình oxi và dây dợ chằng chịt

- Con tôi sao lại ra nông nỗi này cơ chứ, tại sao vậy ? - bà ns trong nc mắt

- cháu .. cháu có chuyện muốn ns vs bác - cô lo sợ ngập ngừng, bố anh bước vào trong

Cô kể hết mọi chuyện với cả hai bác rồi nhận đủ thứ lời chê trách mắng chửi từ hai bác phần lớn là bác gái, bác trai như cảm thông vs cô nên đôi khi khuyên răn vợ mình, cùng lúc đó bố cô đến bước vào trong phòng vì vừa nãy cô có gọi để ông đến đón cô về và giải thích luôn cho bố hiểu, cô kể cho bố nghe chuyện của mình

- chào hai bác, tôi là bố cháu Trang , chắc đây là bố mẹ của ân nhân hả con- bố ns giọng đều đều

Cô gật gật đầu, bố cô có nc vs bm anh ý bảo làm cách nào để trả ơn và họ bảo rằng không cần tiền ( chắc nhà giàu) và bảo rằng hôm nào gặp mặt nc sau, cô quỳ xuống khóc xin họ tha thứ nhìn ánh mắt ăn năn của cô nên họ cx bỏ qua cho nhưng vẫn bực tức, vậy cx đủ vs cô r. Về đến nhà bố cô thấy thế nên k ns gì bỏ qua lần này, cô đi tắm r học bài đi ngủ mai còn đi học. Sáng tầm 5h mẹ cô đã dậy để lm việc nhà và cbi đi làm thấy cô dậy sớm mẹ hỏi

- Con sao hn dậy sớm thế, có chuyện gì à?

- Dạ con muốn đến bệnh viện xem thế nào ạ - cô ns mẹ cx hiểu ý cô ns gì vì mẹ cx bt chuyện

Đi trên đường cái bụng đói cứ kêu ọc ọc cô liền mua một chút đồ ăn và hoa quả, bệnh viện đã đến cô hỏi chị y tá phòng của anh vì anh đã ra nằm phòng đơn rồi, đã tìm thấy phòng 311 bước vào k thấy ai cô để hoa quả trên bàn và nghĩ chắc nhà này giàu nên ms thuê phòng vip đắt tiền ntn, kéo ghế ra chỗ anh đang nằm, nhìn anh cô ms biết anh đẹp đến nỗi kh có gì diễn tả dc mũi cao môi đo đỏ làn da ngăm đen khỏe, nhìn anh như thiên thân nhưng k có cánh, sao bh cô ms để ý đến nhỉ? giật mình vs chuông đt đó là số của nhỏ bạn thân PHương Nhung nhỏ này xinh hơi giống Tây vui tính như hề nhung hay nóng tính một khi đã nóng lên thi mặt trời cx chết đanh đá như cô nhưng cô hiền hơn nhỏ, 2 tui cô là cung kị nhau nên chơi vs nhau hay cãi vã nhưng tình bạn này êm đềm thì phải bt nhẫn nhịn ở đây rất nhiều và cô vs nhỏ nhà rất gần nhau luôn

- alo, có chuyện gì? - cô ns

- m lm gì mà k gọi t dậy đi học hả sag nhà t r còn cbi đi - NHỏ ns

- t xl m đi trc đi tí t qua trường sau nha

- m chết vs t con rose điên

Nó vậy đấy chuyện gì c có côi cái gì cx cô ở bên nhỏ, nhỏ k muốn đi học một mình vì ngại buồn lm nên khi cô ns đi riêng nhỏ phán đối kịch liệt, nhìn anh lần cuối cô như bị hút hồn nhưng cx tỉnh để còn đi học bước ra cửa thì cô Liên về ( mẹ anh đó)

- Con chào cô, con tới thăm anh hoa quả con để trên bàn ý ạ - cô ns lễ phép

- Ừ cảm ơn cô cô đi học đi- bác nói như phần vẫn oán trách cô nhưng k có ác ý

- Vậy con đi

Cổng trường Light hiện lên bước vào trường r cô đi một mạch lên lớp nhìn thấy mẹt yun ( nhung ý mà) t cười, nụ cười tỏa nắng và tưi ai cx bảo cô cười đẹp vì khi cười lộ 2 cái răng hơi khểnh ra và núm đòng tiền bên phải

- Con kia m vừa đi đâu về? - yun ns

- t đến bệnh viện- cô ns uể oải

- m điên à mà vào bệnh viện đang yên đag lành thì bệnh vs chả tật- yun tuôn một tràng

- k phải t - cô ns rồi kể chuyện cho nhỏ nghe nó nthif cứ à à ừ ừ ngứa mắt ghê chợt nghe đến zai đẹp thì

- CÁi gì đẹp thế cơ á? lại còn giàu nx - nhỏ ns nhưng k cuồng đến mứ cđiên nó cx kp ng mê zai cho lm

- ờ nhưng t chẳng cảm thấy rung động gì cả chắc t k phải dạng yêu về ngoại hình r - cô ns r cười

- CHÚNG M ÀY ƠI CON ROSE NÓ KHIẾN... ái ái từ từ- nhỏ hét to nhưng bị cô chặn lại, kéo nhỏ ngồi xuống, m ng bàn tán

- con gái gì mà trèo cả lên bàn mồm thì to, mọi ng ơi nó chưa uống thuốc bệnh tái phát đừng để ý- cô ns r cả lớp cười theo và k ai bán tán nx vì bt cô có ý gì, lời ns của cô vs nhỏ yun có trọng lượng mà

Kết thúc buổi học cô vs yun đi xe ninja màu nõn chuối về, trên đường như 2 con điên chém gió buồn cười xuýt ngã xe

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.