Thảo Nhi vừa rẽ vào ngõ chợ thì có bốn
chiếc xe máy chạy đến, rú ga ầm ĩ. Đám người vụt qua, ánh sáng đèn điện
từ quán ăn đầu ngõ hắt vào làm sáng lên những thanh kiếm dài, những con
dao và mã tấu mà những tên du côn đang cầm trên tay. Chúng gọi nhau í
ới, chia nhau tìm ai đó trong cái ngõ vắng này làm mấy bác bán hàng
khuya ven đường vội dạt vào hai bên. Chắc lại có vụ đâm chém, săn đuổi
ai đó đây?
Cô thở dài nghĩ vậy và rẽ vào cầu thang, đi lên tầng bốn. Cái cầu thang tối này nằm ngay đầu ngõ nhưng không
phải ai cũng nhìn ra nó khi đến đây lần đầu. Cô uể oải cố bước những
bước cuối cùng lên phòng trọ, lâu rồi cô mới có cảm giác mệt như vậy. Cả buổi tối chạy bàn nên giờ đây, hai chân cô mỏi nhừ. Cuối tuần này cả
gia đình bác chủ nhà và ba người bạn cùng phòng của cô đều về quê hết,
chỉ còn mình cô ở lại.
Đang lần tìm ổ khóa sau cánh cổng sắt
nặng trịch, thình lình một tiếng “hự” vang lên,dù rất nhỏ nhưng với Thảo Nhi cũng không khác gì một tiếng sét khiến cô phải thót tim. Cô ngẩng
đẩu nhìn vào bóng tối im lìm, nơi vừa phát ra tiếng kêu đó. Không gian
lại yên ắng như không hề có gì xảy ra. Cho rằng mình quá mệt nên bị ảo
giác, cô quay vào tiếp tục lần tìm ổ khóa, thì lần thứ hai, tiếng kêu ấy lại vang lên, lần này rõ ràng là một tiếng rên nghe có vẻ vô cùng đau
đớn. Toàn thân cô đột nhiên run bắn, cái khóa chết tiệt sao hôm nay khó
mở đến thế? Một mình giữa bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ
chiếc điện thoại đang cầm trên tay, cô nghe lạnh hết cả người.
Tiếng rên mỗi lúc một to hơn, nhưng chỉ
được một chốc lại tắt lịm. Lấy hết dũng cảm, Thảo Nhi bước lên tiếp,
điện thoại hướng về phía trước để lấy ánh sáng. Chưa đến tầng năm, cô
thốt lên kinh hãi bởi phát hiện ra một thân hình nằm lù lù ngay giữa chỗ chiếu nghỉ. Chân cô bị chôn cứng tại chỗ trước cảnh tượng này. Anh ta
nằm im, chắc là kẻ mà bọn du côn đang tìm ở dưới kia. Cô tiến lại gần,
tay run run, cô lay vai anh ta khẽ gọi. Đáp lại cô là tiếng rên đau đớn, cô vội rụt tay lại như chạm phải điện. Dưới ánh đèn mờ, cô thấy áo anh
ta bê bết máu. Đầu óc cô bị bấn loạn lên và lúc này cô chẳng còn nhớ
được số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu nữa. 114 hay 115?
- Gì thế mày?- Hạnh trả lời cô bằng giọng ngái ngủ.
- Số điện thoại của cấp cứu là 114 hay 115 hả mày?- Cô cuống quýt hỏi.
Nhưng chưa kịp nghe Hạnh trả lời thì một bàn tay thò tới, giật phắt lấy chiếc điện thoại từ tay cô. Anh chàng
kia đã có vẻ hơi tỉnh. Cô trừng mắt:
- Muốn nằm chết ở đây à?
- Im đi… Tôi không chết đâu mà cô phải lo. Đi đi và để tôi yên.
Chỉ trong vòng chưa đầy 10 phút mà những gì cô vừa trải qua còn nhiều hơn tất cả những nỗi khiếp sợ trước đó mà
cô từng đối mặt cộng lại, Thảo Nhi cảm thấy bực bội với cái vẻ lỗ mãng,
cục cằn ấy.
Cô đứng phắt dậy, giật cái điện thoại ra khỏi tay anh ta. Cái giật vô tình của cô làm anh ta kêu lên một cách
đau đớn rồi lại nằm im. Lần này hình như anh ta ngất thật sự. Cô dậm
chân vừa bất lực, vừa thấy mình có trách nhiệm khi làm anh ta ngất đi
như thế, mặc dù chẳng phải tại cô thì nhìn anh ta cũng đã te tua lắm
rồi. Sau một hồi cân nhắc, cô lại cúi xuống:
- Này anh, lánh tạm vào nhà tôi nhé!
Đáp lại câu hỏi của cô chỉ có tiếng thở
nặng nề và khó nhọc. Chợt bên dưới có tiếng mấy tên giang hồ nói với
nhau khi phát hiện ra cái cầu thang này. Cô vội xuống mở cửa sẵn rồi
quay trở lên dìu anh ta xuống. Đến tận sau này, cô cũng không thể giải
thích vì sao cô lại có thể làm được chuyện không tưởng đó. Anh ta chí ít cũng phải cao đến 1m8, chân tay dềnh dàng không để đâu cho hết, còn bản thân cô thì lại khá nhỏ bé và mảnh mai.
Đặt anh ta nằm xuống giường xong, cô
đứng dậy thở dốc, và tự nhiên đầu óc cô rối bời. Tại sao cô lại đi lo
việc thiên hạ thế này? Anh ta còn chưa biết có bị nguy hiểm gì đến tính
mạng hay không, lỡ có việc gì thì cô biết ăn nói làm sao với bác chủ
nhà. Khắp người anh ta đầy máu, không biết anh ta bị bao nhiêu vết chém
nữa? Thảo Nhi tháo giầy và để anh ta nằm ngay ngắn trên giường. Anh ta
vẫn nằm yên, không hề rên la, im lìm như một người đang ngủ, mà còn ngủ
rất ngon nữa chứ.
Thấy cô, Hưng- anh chàng dược sĩ trẻ bán thuốc ở đầu ngõ mỉm cười ngạc nhiên:
- Sao nửa đêm rồi còn xuống thăm anh thế?
- Không dám đâu.- Cô đáp bằng thái độ
nhã nhặn mặc dù cô chẳng ưa gì cái kiểu rào đón con gái của anh ta.- Bán cho em ít bông băng, thuốc sát trùng với thuốc bôi vết thương ngoài da
đi.
- Ai bị làm sao à?
- Bạn em bị ngã xe.- Cô đáp gọn lỏn.
- Bạn nào? Bạn trai à?
- Vớ vẩn... Thôi lấy cho em nhanh nhanh đi.
- Thì chỉ có bạn trai em em mới lo lắng như thế chứ, đúng không?
- Không có. Là đứa bạn vừa chở em về
nhà. Đi đến đầu ngõ thì gặp mấy thằng cầm dao kiếm, nó sợ quá, tránh nên bị ngã xe, đang ở trên phòng em.- Thảo Nhi cuối cùng cũng tìm được ra
một cái cớ để bịt miệng anh ta lại. Tối nay không cần nghe anh ta nói
thêm gì nữa thì cô cũng đủ đau đầu rồi.
Thảo Nhi lên đến phòng, khóa cửa nẻo
thật kĩ rồi mới bật đèn, anh chàng kia vẫn nằm nguyên tư thế như lúc
đầu. Loay hoay mãi cô mới cởi được cái áo phông vàng nhạt đã rách tả tơi vì xô xát và cố không động vào những vết thương trên người anh ta. Cảm
giác đầu tiên của cô là kinh hoàng và tự nhiên cô ứa nước mắt khi nhìn
vào những vết thương cả cũ cả mới trên người anh ta. Tại sao con người
lại có thể đối xử với nhau tàn độc như thế? Tại sao những người như con
người đang nằm đây lại chẳng biết quý trọng cơ thể mà bố mẹ đã cho như
thế? Cô cảm thấy ghê sợ và căm ghét anh ta kinh khủng.
Cồn chạm đến đâu là những vết máu sạch
đến đấy, có những lúc cô thấy cơ thể đó giật nhẹ khi cô vô tình chạm vào vết chém trên lưng anh ta, nhưng tuyệt nhiên không hề tỉnh giấc. Những
vết chém đều ngắn và nông nên chỉ cần bôi thuốc và băng bó là khỏi. Đến
khi trên người anh ta không còn vết máu nào và những vết thương được
băng bó lại cẩn thận, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ, nhìn anh ta, cô lại đỏ mặt.
Gương mặt của gã thanh niên này đẹp, với những nét cân đối và hài hòa,
phải nói một cách thẳng thắn là cô chưa gặp một chàng trai nào đẹp như
anh ta. Đó không phải là vẻ đẹp có chút nữ tính của các anh chàng diễn
viên hay ca sĩ hiện nay, mà là một vẻ nam tính, rất ngông, hơi bướng và
có chiều hà khắc. Nhìn anh ta nằm đó không ai dám nghĩ rằng anh ta vừa
mới bị một đám giang hồ đuổi chém, nó mới bình yên và đáng ghen tị làm
sao.
Trong túi quần anh ta có một chiếc ví
da, bên trong có chứng minh thư, bằng lái xe, hai tấm ảnh của hai cô gái khác nhau, một thẻ tín dụng và tiền mặt. Giấy tờ trong ví đều đề tên Vũ Nam Phong. Trong ảnh trông anh ta hiền và thư sinh hơn hẳn. Anh ta hơn
cô bảy tuổi, sống ở Hà Nội. Như vậy là chẳng có cách nào liên lạc được
với người thân của anh ta rồi. Cô nhìn hai tấm ảnh nữ sinh ở trong ví
anh ta, thở dài lẩm bẩm:
- Chắc hai người sẽ đau lòng lắm khi thấy anh ta thế này?
Đặt cái ví lên đầu giường, cạnh anh ta,
cô đi tắm. Nước lạnh làm Thảo Nhi phần nào cảm thấy thư giãn hẳn. Quyết
định ngó qua người bị thương trước khi đi ngủ, cô giật mình khi thấy sắc mặt và hơi thở của anh ta có gì đó không ổn. Hơi thở nóng và đầy mùi
rượu, hóa ra vì uống rượu nên anh ta mới thành ra thế này. Thảo Nhi lắc
đầu ngao ngán và đưa tay lên trán anh ta, cả vầng trán nóng như hòn
than. Cô vội ra tủ lạnh lấy đá và dùng khăn chườm lên trán anh ta để hạ
sốt, sáng ra rồi tính sau.
Nam Phong mê man suốt đêm, có lúc sốt
cao anh nói nhảm và gọi tên một ai đó nhưng Thảo Nhi, trong giấc ngủ
chập chờn, cũng chẳng muốn nghe xem đó là tên ai. Cô ngủ gục bên giường
anh ta nằm đến tận sáng. Đến sáng, Nam Phong quả nhiên đã hạ sốt. Cô để
lại giấy nhắn và khóa cửa đi làm.
***
Anh thấy mình đang đứng trên một cánh
đồng hoa lớn, nơi này thật quen. Hoa thạch thảo tím trải dài bát ngát,
nó làm anh cô đơn đến vô cùng. Linh đứng đó, nhìn anh cười. Anh chạy đến bên cô. Rồi cô mỉm cười, biến thành một cánh hoa trắng, bay lên trời
cao. Anh ào đến cố bắt lấy cánh hoa mong manh ấy, nhưng nó đã theo gió
bay cao lắm rồi. Anh ngước nhìn theo cánh hoa mãi, rồi đất dưới chân vỡ
vụn ra, và anh cứ rơi mãi xuống cái vực sâu đó.
Hải Long choàng tỉnh giấc, mồ hôi toát
ra ướt đầm người. Ngơ ngác, anh nhận ra mình đang nằm trong một căn
phòng lạ lắm, rồi anh nhớ lại mọi chuyện xảy ra với mình hồi đêm qua.
Trong đời, Hải Long đã trải qua rất
nhiều giây phút nguy hiểm nhưng đêm qua là lần đầu tiên anh thất thế.
Anh đến Sky một mình, gã phục vụ mới ở quầy bar đã đưa cho anh một thứ
rượu gì đó mà chỉ sau một ngụm, anh thấy toàn thân bủn rủn. Linh cảm có
điềm không lành, anh đã điện cho thằng Vinh đến đón về. Nó chở anh về
đến đầu cầu vượt Ngã tư Sở thì bị một bọn du côn đuổi theo. Một nhát
chém sượt qua lưng anh. Sau đó Vinh bị bốn chiếc xe máy ép tay lái nên
cả hai ngã ra, cả bọn lưu manh xông đến. Giữa cái lằn ranh mong manh ấy, anh chống trả lại chúng yếu ớt rồi chạy xuống hầm đường bộ. Anh đã lên
một lối nào đó, chạy vào một cái ngõ nào đó mà trong cơn bấn loạn anh
cũng không nhớ rõ. Một cái cầu thang tối hun hút, một người đã cố gọi
cấp cứu cho anh nhưng đã bị anh gạt đi. Sau đó thế nào anh cũng không
nhớ nổi.
Nghĩ đến đây, Long loạng choạng bước
xuống giường. Cổ anh khô khốc, bụng thì đau thắt lại, những vết thương
trên người đã được băng lại, và điều kì lạ là chúng không hề làm anh cảm thấy đau. Anh tiến đến chỗ cắm đèn ngủ và lần bật công tắc điện. Ánh
sáng đèn điện khiến anh phải nheo mắt một lúc. Anh đang đứng cạnh một
cái bàn học và nhìn xung quanh, hình như không có ai ở nhà. Anh nhìn
xuống bàn, một tờ giấy nhớ dán trên ví của anh: “Nếu anh tỉnh dậy trước
khi tôi về thì cứ mở nồi cơm điện, lấy cháo ăn. Ăn xong thì uống hai
viên thuốc tôi đặt trên bàn. Chiều tôi về tôi sẽ đưa anh về nhà.” Đến
bây giờ anh mới cảm nhận được cơn đói, lâu lắm rồi mới có cảm giác này.
Mùi cháo thịt tía tô càng làm anh cồn cào khó chịu hơn. Anh đậy nắp nồi
cơm điện lại và đi quanh căn phòng xem xét.
Một căn phòng nhỏ, so với anh, nhiều đồ
nhưng nói chung khá gọn. Có vẻ như đây là một phòng trọ, toàn là đồ của
con gái. Anh mở cửa bước ra ban công, có một chậu xương rồng treo trên
cao. Cạnh ban công có một cánh cửa khác, anh đẩy cánh cửa đó. Nó dẫn
sang nhà vệ sinh và nhà bếp. Thì ra đây là một căn hộ tập thể cũ, trông
cách sống của những người ở đây có vẻ tạm bợ.
Không ngó ngàng đến bát cháo thơm nức
trong nồi, anh nuốt hai viên thuốc và tìm điện thoại, nhưng hình như nó
đã bị rơi ở ngoài đường đêm hôm qua rồi. Anh cảm thấy chóng mặt kinh
khủng, rồi anh ngã vật xuống giường và chẳng biết gì nữa.
Long tỉnh dậy lần thứ hai thì thấy một
người đang ngồi cạnh mình. Một cô gái trẻ đang nhìn anh chằm chặp, mặt
tái đi và có vẻ khiếp đảm. Thấy anh mở mắt ra, cô ta đứng phắt dậy mắng
như tát vào mặt:
- Anh muốn chết hay sao mà không ăn đã uống thuốc rồi hả?
Nếu Long biết Thảo Nhi đã hoảng hốt thế
nào khi thấy anh nằm nửa người trên giường, nửa người dưới đất, mặt tái
mét và miệng sàu bọt thì anh sẽ hiểu tại sao cô lại giận dữ như vậy.
Nhìn bát cháo còn nguyên trong nồi và hai viên thuốc đã không còn, cộng
thêm những triệu chứng kia nên cô đoán ngay ra anh bị say thuốc. Nhưng
Long không biết điều đó, và anh nhìn cô, mặt lạnh:
- Tôi ăn hay không là ở tôi. Tôi muốn
sống hay chết cũng là ở tôi. Đừng nghĩ cô cứu tôi một lần thì có quyền
dạy bảo tôi, ngay cả mẹ tôi cũng không dám nặng lời với tôi đâu, cô hiểu chưa?
Sửng sốt, đó là cảm giác duy nhất mà
Thảo Nhi có lúc này. Cô đã cứu một kẻ không nên cứu, anh ta bị bọn giang hồ rượt chém có lẽ cũng chẳng oan uổng chút nào.
- Phải rồi.- Cô lẩm bẩm- Mẹ anh mà biết nặng lời với anh thì anh đâu có ra thế này. Đúng là làm ơn mắc oán mà.
Cô thất vọng quay đi không nói thêm câu gì. Cầm cốc nước đường chỉ còn non nửa ra bàn, cô đưa điện thoại cho anh ta:
- Được, anh chết là quyền của anh, nhưng làm ơn đừng có chết trong nhà tôi. Cầm lấy và gọi người nhà đến rước
anh đi. Tôi giúp anh thế là tận tình lắm rồi.
Long định nói gì, nhưng rồi anh cầm máy
lên, bấm số điện thoại duy nhất mà anh nhớ được. Cô nghe anh ta nói ngắn gọn một câu: “Gọi lại cho tao” rồi cúp máy ngay. Chỉ 3 giây sau, người
kia gọi lại, Long ngẩng đầu hỏi cô:
- Địa chỉ ở đây là gì vậy?
Thảo Nhi đọc địa chỉ. Anh nhắc lại một
lần rồi cúp máy ngay. Lại thêm một quãng thời gian im lặng đến chết
người nữa. Cả hai đều không nói câu gì, Thảo Nhi quay ra loay hoay với
đống bài tập trên máy tính. 15 phút sau, có tiếng bấm chuông, cô đứng
dậy ra mở cửa. Xuất hiện trước mắt cô là một anh chàng cao to không kém
gã trong kia, anh ta cận và lối ăn mặc mang phong cách của một thanh
niên trí thức lịch lãm. Mỉm cười chào cô, anh ta hỏi bằng giọng tinh
nghịch:
- Xin hỏi trong đó có một người nào làm em phải phiền lòng và em muốn tống khứ hắn đi ngay không?
Đoán anh ta là người mà gã Phong kia gọi đến, cô không cười, cũng không trả lời, chỉ né người cho anh ta bước
vào. Thấy cô im lặng vẻ khó chịu, anh ta lại tiếp tục:
- Chắc nó làm em bực mình đúng không? Để anh giúp em xua cái bực ấy đi nhé!
Cô vẫn một mực im lặng. Anh ta bước vào trong phòng, nhìn bạn mình đang ngồi trên ghế, anh ta quay lại tiếp:
- Thằng bạn anh không biết nó có phúc gì mà luôn gặp may thế chứ? Lần này không có em thì không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa.
Hình như anh ta đang cố gắng để cô phải mở lời.
Long cau có lên tiếng:
- Làm quái gì mà đến chậm vậy?
- Mày gọi lúc tao đang khám bệnh cho người ta mà.
- Lại khám ba vòng cho một con bé tốt mã nào chứ gì?
Thảo Nhi trợn mắt khi nghe thấy câu đó.
Cô thực sự không thể chịu đựng được cái kiểu ăn nói khó nghe và không
coi ai ra gì đó. Anh ta có quyền gì mà dám nói với những người quan tâm
đến anh ta như vậy? Cô muốn túm ngay lấy anh ta mà quẳng ra ngoài cửa.
Không mảy may để ý đến lời châm chọc của bạn, anh chàng bác sĩ vẫn tiếp
tục cười và đưa cho Long chiếc áo sơ mi. Trong lúc đợi Long mặc áo, anh
ta tiến lại phía Thảo Nhi, đưa cho cô một tấm danh thiếp, từ tốn nói:
- Anh là Huy Khánh, bạn của Long. Rất
cảm ơn em đã chăm sóc cho nó. Tiền thuốc và bông băng anh sẽ hoàn lại
cho em đầy đủ. Anh sẽ hẹn em vào một ngày khác để cảm ơn em, còn bây giờ anh phải đưa nó ra bệnh viện để xem lại những vết thương này đã.
Cô đáp lại, khô khốc:
- Không cần, anh cứ đưa hắn ra khỏi đây
thật nhanh là coi như đã trả ơn tôi rồi, coi như chúng ta hết nợ. Tôi
không muốn gặp lại mấy người thêm một lần nào nữa.
Long im lặng không nói gì, còn Huy Khánh thì ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên có người đáp lại sự
cởi mở của anh bằng một thái độ không lấy gì làm nhã nhặn, mà đó lại là
một người con gái. Sự ngạc nhiên nhanh chóng biến thành sự thích thú,
anh gật đầu:
- Tuân lệnh, anh sẽ lập tức mang căn
bệnh quái ác đã làm em buồn phiền này ra khỏi đây. Anh biết vì nó nên em mới cau có như vậy, đúng không? Và nếu không có nó chắc em hẳn là một
người rất dễ thương.
Lần này cô thoáng đỏ mặt. Nhưng khi mắt
cô chạm vào đôi mắt sâu đầy gai góc của Long, cô lại trở về với thái độ
ban đầu, thái độ mà ai cũng biết là không thể thỏa hiệp. Trước khi bước
ra cửa, anh ta cuối cùng cũng nói được một câu dễ nghe, dù là rất nhỏ,
cứ như anh ta chưa bao giờ phải nói ra câu đó vậy:
- Cảm ơn.
Khi cô hiểu ra câu nói đó thì họ đã ra
khỏi nhà và tiếng bước chân họ chầm chậm đi xuống cầu thang. Cô khẽ thở
dài và chợt tự hỏi: “Tại sao một người như hắn lại có những người bạn
tốt và tử tế như thế được nhỉ?”
***
Ngồi trên xe hơi, Long quay ra phía cửa
kính, khoanh tay một cách lãnh đạm. Dường như quên hẳn cô gái bé nhỏ
trong khu tập thể, đầu óc anh đang đuổi theo một suy nghĩ khác. Khánh
ngồi bên cạnh im lặng, khác hoàn toàn với thằng bác sĩ lịch sự, hào hoa
và ưa nói chuyện vừa rồi. Khánh cũng biết, với Long, mọi sự im lặng là
tốt nhất.
- Thằng Vinh ổn chứ?- Cuối cùng, Long mới chịu nói chuyện.
- Nó bị thương nặng lắm, nhưng còn may
là hôm qua người dân quanh đó ra tay can thiệp nên mới không có gì nguy
hiểm đến tính mạng. Tao đã lo cho nó chu tất rồi.
- Ừ… còn lại để tao lo…
Một giọt mồ hôi lạnh lăn trên trán Huy
Khánh, mỗi lần Long như thế, anh lại thấy lo. Lớn lên cùng Long từ nhỏ,
anh hiểu rõ nhất tính khí của bạn mình. Với Long, mọi thứ cần sự công
bằng, cho và nhận cũng thế. Long ghét nhất là nợ nần, nên những gì nhận
được hôm qua, ngày mai hắn sẽ tìm cách trả cho bằng hết. Anh không thể
nào ngăn cản được cái cách sống bất cần đời và đầy mùi giang hồ của hắn
được.
- Hôm qua biết mày bị nạn, bọn thằng Năm “Đại bàng” đã vào cuộc ngay rồi. Tao vẫn không hiểu tại sao cái thằng
coi trời không bằng cái vung ấy lại chịu đứng dưới một ai đó nhỉ?
- Ý mày là gì?
- Không có gì...- Khánh lắc đầu- Chỉ là hắn từng tuyên bố sẽ không cúi đầu trước thiên hạ rồi cơ mà.
- Nhưng hắn lại chịu cúi mình trước tao
chứ gì?- Long cười nhạt.- Tao đang nghĩ có khi nào có kẻ tiếp tay cho
bọn giang hồ này liên quan đến ông bà già tao không? Vì rõ ràng chẳng có thằng du côn nào ở cái xứ này là chưa nghe đến danh tao cả.
- Mày nghĩ là có kẻ muốn hại mày để uy hiếp ông bà già mày sao?
- Mày đừng quên thằng anh tao qua Úc
không phải là đi du học, mà chỉ vì bị đe dọa dữ quá nên không có gan ở
lại thôi. Bọn nó không trực tiếp cản được ông bà già tao thì dĩ nhiên sẽ nhắm vào tao rồi.
- Một nước cờ sai lầm...- Huy Khánh lắc đầu cười.
Long không cười, anh lại quay mặt ra
phía cửa kính. Một hình ảnh vừa thoảng đến trong tâm trí anh, giấc mơ
hồi sáng làm tay anh hơi run lên.