Trung bước vào văn phòng, thấy Long đang ngồi ngả lưng lên ghế, đôi mắt lim dim sau chiếc kính cận mà hiếm người được nhìn thấy anh đeo. Nó làm anh trở nên hiền hẳn. Đôi mắt của Long
là một vũ khí vô cùng đặc biệt, một vũ khí có thể gây áp đảo đối với
người khác.
- Giám đốc...- Trung lên tiếng, mặc dù biết thừa là anh không ngủ.
- Chỉ có hai chúng ta thì cậu đâu cần gọi như thế ?- Long nhổm dậy.
- Có tin không tốt lắm từ Đà Lạt.
- Chuyện gì?- Anh bình thản hỏi, nhưng đã ngồi thẳng lên đầy nghiêm túc.
- Có vẻ như có kẻ muốn mua lại trường đua đó với giá cao hơn của chúng ta.
- Hừ... cũng không phải không có lý, vì
miếng đất đó có một địa thế đẹp để xây dựng một khu nghỉ mát tầm cỡ quốc tế. Kẻ bán thông tin cho họ về chúng ta chắc quên nhắc với họ đối thủ
của họ là ai.
- Vậy tôi sẽ vào đó giải quyết việc này.
- Không cần đâu.- Long đứng dậy- Tôi sẽ đi.
- Giám đốc không thể vắng mặt được.
- Tại sao không? Cậu sẽ giải quyết mọi việc thay quyền tôi. Có gì quan trọng thì gọi điện cho tôi là được.
- Anh đi, là để tránh cuộc hôn nhân bị sắp đặt này à?
- Có thể coi là vậy. Tôi không muốn lừa
dối một cô bé như Thảo. Chị cô ấy đã vì tôi mà chết, tôi không thể làm
khổ cô ấy thêm được. Suy cho cùng, một người phụ nữ nên lấy người yêu cô ta, chứ đừng lấy người mà cô ta yêu.
Trung nén một tiếng thở dài nhìn Long,
lúc này đầu óc anh lại đầy ắp hình ảnh của người xưa rồi. Liệu có ai có
đủ khả năng để thay thế cô bé kia không? Trong thâm tâm Trung, Thảo Nhi
vẫn là một cô bé trong sáng, thánh thiện và thường hay chịu hết thiệt
thòi về mình vì người khác. Cô bé ấy cao cả đến ngu ngốc khi chấp nhận
rời bỏ người mình yêu để đẩy anh ta cho một người phụ nữ khác.
- Cái hợp đồng này tôi sẽ lo được. Sau
đó sẽ đi ngay vào xây dựng nên tôi sẽ ở đấy lâu đấy. Hàng ngày gửi báo
cáo cho tôi là được.
Một giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán
Trung. Ông chủ điềm tĩnh và sáng suốt của anh hôm nay tự dưng đưa ra
những suy nghĩ bốc đồng một cách quá đáng.
- Tôi tin giám đốc.- Trung gật đầu.- Đây là thông tin về đối thủ của chúng ta, anh nên thận trọng, vì hắn là một kẻ khá mưu mô và già đời trong thương trường.
Long cầm lấy bản báo cáo Trung đưa cho, anh khẽ cười:
- Hừ, Trần Thắng Lợi, đối thủ cũ đây mà. Ai chứ tên này một chút cũng không nhượng bộ. Được rồi, chuẩn bị vé máy bay cho tôi.
*
Long bước chầm chậm trên con phố hoa nổi tiếng nhất Đà Lạt, tại sao anh không thể tìm thấy một bông hoa hướng
dương nào ở đây nhỉ? Anh thích một mình đi tản bộ thế này, đầu óc thả
trôi theo những suy nghĩ riêng tư mà lúc làm việc anh phải cố gắng vùi
dập nó. Thảo Nhi giờ đang ở đâu nhỉ? Cô nói với anh rằng cô thích những
tỉnh miền Tây vì ở đó có rất nhiều sông nước. Cô có còn ở Sài Gòn không
hay đã tìm đến một nơi nào đó sống lặng lẽ?
Long dừng bước, anh đã tìm thấy một
thùng cắm đầy hoa hướng dương trong một tiệm hoa. Anh chăm chăm nhìn vào những đóa hoa vàng tươi kiêu kì trong nắng ấm. Tim anh như phấn chấn
hơn khi nhìn thấy loài hoa này.
Có tiếng nói từ cửa hàng bên cạnh:
- Nè… có khách kìa. Vài giây sau, một
người phụ nữ bước ra từ hàng hoa bên cạnh, trên tay bế một đứa trẻ mà
vừa nhìn thấy anh đã sửng sốt, chính là mẹ con Diễm Phương- người phụ nữ chua ngoa mà anh mới gặp một lần. Anh không nhận ra chị ta ngay, vì so
với lần trước, trông hôm nay chị ta có vẻ mộc mạc hơn, nhưng anh nhận ra bé Bin, đứa bé được công ty quảng cáo Angel gọi là “cục cưng”. Diễm
Phương cũng khá ngạc nhiên khi thấy anh.
- Lại là anh?- Chị ta đi vào cửa hàng có những đóa hướng dương- Anh mua hoa gì? Tặng vợ à?
- Chị trông tôi giống người đã kết hôn vậy sao?- Anh mỉm cười hỏi lại.
- Khéo anh có con rồi cũng không chừng ấy chứ.- Diễm Phương để con xuống cho nó chạy quanh chơi, bĩu môi với anh.
- Chồng chị kinh doanh khách sạn 3 sao mà chị vẫn phải ra đây bán hoa à?
- Thế nếu là anh thì anh để vợ ở nhà vỗ béo à?
Long thấy nếu thông minh thì không nên
đôi co với người phụ nữ ngoa ngoắt này. Anh cúi xuống khi thằng bé con
cô ta chạy đến cạnh mình, nó đưa cho anh bông hoa nhỏ vừa ngắt được của
mẹ nó. Long bế nó lên tay và chơi đùa với nó.
- Người ngoài không biết sẽ nghĩ anh là ba nó đấy.
- Tôi chả dám…- Long cười phá lên- Tôi đã xem đoạn quảng cáo của thằng bé rồi…
- Ôi trời, họ cứ nài nỉ mãi nên chúng
tôi mới nhượng bộ đấy. Chứ trời lạnh mà lột quần áo của nó ra để quay,
ba mẹ nào không xót con cho nổi. Ơ mà anh định mua gì đây?
- Hết chỗ kia?- Long chỉ vào thùng cắm những cành hoa hướng dương.
- Mua chi nhiều vậy?- Diễm Phương trợn tròn mắt nhìn anh.
- Tôi có không trả đủ tiền đâu mà chị thắc mắc hoài vậy.
Diễm Phương ngồi xuống cẩn thận gói hoa lại cho anh và hỏi:
- Anh có cần giao hoa đến tận nhà không?
- Có cả dịch vụ chuyển hoa nữa hả? Vậy làm ơn mang đến công ty Windy và đưa cho thư kí của tôi.
- Anh là người của tập đoàn Lotus hả? Thảo nào…
- Có chuyện gì?
- Anh biết tại sao thằng nhỏ lại quấn quýt anh thế không?- Diễm Phương ngẩng đầu nhìn anh.
- Không.
- Ở nhà tôi có một cuốn tạp chí, tên là
gì tôi cũng chẳng nhớ. Mỗi lần giỗ cho nó ăn hoặc chơi là lại mang cuốn
tạp chí ấy ra chỉ cho nó ảnh ông ngoại nó. Ông là một doanh nhân mà. Ở
trang sau có hình của anh, chiếm đến nửa mặt giấy. Nhưng trông anh ở
trong cái ảnh đó trẻ hơn mà không chững chạc như bây giờ. Chúng tôi cứ
dỗ nó đấy là ba nó. Thế nên trông thấy anh ngoài đời nó mới không lạ
đấy.
- Kể ra thế cũng là có duyên đấy chứ.- Long nhìn thằng bé cười.
- Thì tôi cũng ngạc nhiên khi lần đầu thấy anh… Được rồi, để tôi gọi người đến giao hoa đến tận nơi cho anh.
Ngày hôm sao, không hiểu sao bước chân
lại đưa Long đến phố hoa đó, và anh lại rẽ vào cửa hàng hoa của Diễm
Phương. Chị ta không có trong cửa hàng, mà thay vào đó là một người phụ
nữ khác đang chơi cùng bé Bin.
- Anh mua gì?- Chị ta ngẩng đầu hỏi.
- Cô Diễm Phương không có nhà sao?
- Anh tìm nó à? Nó ra ngoài đưa hoa rồi. Nếu anh cần gặp thì cứ ở đây đợi đi. Nó về liền đấy. Mà anh coi thằng
nhỏ giúp tôi một chút, tôi về qua cửa hàng xem sao nhé!
Chị ta nói và bỏ mặc anh đứng ngẩn ra
giữa cửa hàng với thằng bé con tinh nghịch. Nó đang cầm bình xịt nước
nhỏ, có lẽ là được sắm riêng cho nó chơi, bắt chước mẹ nó xịt nước vào
những bông hoa nhưng lại làm nước bắn tung tóe ra nền. Có người bước
vào, thằng bé ngẩng đầu lên nhìn rồi chạy lạch bạch về phía anh, đánh
rơi cả bình xịt nước:
- Ba… ba…
Nó ôm lấy chân anh làm anh cũng bị bất
ngờ. Anh bế nó lên, dùng khăn lau mái tóc ướt của thằng bé vì nước bắn
vào và quay ra nhìn vị khách vừa bước vào. Đó là một cô gái trẻ, ăn mặc
sang trọng, tóc búi cao, đeo kính đen, có lẽ cách ăn mặc đó làm thằng
nhỏ hoảng sợ. Nhìn người phụ nữ đó, thằng bé bá chặt lấy cổ anh mếu máo:
- Bin ngoan nào.- Anh vỗ nhẹ vào lưng nó dỗ dành, anh chẳng bao giờ tiếp xúc với trẻ con nên những việc này anh
còn cảm thấy khó hơn đua xe hay kinh doanh nhiều.
Người phụ nữ bỏ kính ra, cười:
- Anh có cậu con trai kháu quá! Anh bán hàng ở đây à?
Long chưa kịp trả lời thì người phụ nữ
khi nãy quay trở lại. Trong lúc chị ta bán hàng, anh bế theo thằng bé ra ngoài nghe điện thoại. Anh chào người khách mua hoa vừa vào khi cô ta
đi ra, anh lại bế nhóc Bin vào để quay lại công ty. Nếu anh dừng lại để ý một chút thì sẽ thấy cô gái đó đi một quãng và đến bên một người đàn
ông. Anh ta khoác tay lên vai cô gái rồi tập tễnh bước về phía ô tô đang đợi họ, nhưng chốc chốc lại quay đầu nhìn cửa hàng hoa bé nhỏ có cái
tên rất kiêu kì: “Hoàng Dương”.
- Tôi phải về công ty rồi, khi khác tôi sẽ đến tìm cô Phương sau vậy. Chị trông chừng đứa bé giúp tôi nhé!
- Tất nhiên rồi, chào anh. Chắc chút nữa là mẹ nó về đến đây thôi.
Long rảo bước rất vội về phía bãi đậu
xe. Đến giữa phố, anh lướt qua một chiếc xích lô đi ngược chiều. Người
ngồi trên xích lô là một thiếu phụ với mái tóc buông xõa, chiếc áo len
trắng cổ lọ, váy đen dài, trên tay là túi xách nhỏ. Khi hai người ngang
qua nhau, Long thì gọi điện cho cô thư kí, còn thiếu phụ thì cúi đầu
nhìn đồng hồ một cách nóng ruột.
*
Long đến đón Hạnh ở văn phòng của mình
vào một buổi chiều muộn khi anh lang thang ở gần hồ Xuân Hương. Mấy hôm
nay Diễm Phương không mở cửa hàng nên anh không dạo qua đó nữa. Anh
không biết con bé này cần gì ở anh mà lại xuất hiện đột xuất ở đây như
vậy? Từ sau hôm Huy Khánh và Tú Linh đi tuần trăng mật ở châu Âu về, anh không gặp lại Hạnh thêm lần nào nữa. Khánh vẫn làm việc ở phòng khám,
còn Tú Linh thì mở hẳn một tiệm kim hoàn để thỏa mãn cái sở thích thiết
kế đồ trang sức của cô.
Trong lúc ăn, Long hỏi ngay:
- Em tìm anh có việc gì à?
- Anh không đợi em ăn xong rồi mới hỏi được sao?- Hạnh vừa nhai ngấu nghiến vừa hỏi lại.
- Anh không thích đợi.
- Em cũng không rảnh mà nói dông dài với anh đâu. Nhưng em đang đói gần chết đây nè. Em ăn xong rồi phải ra sân
bay ngay. Dạo này em bận quá!
Hạnh ăn xong, cười một cái thật tươi rồi tiếp:
- Lần trước quay quảng cáo trên này, bọn em vô tình mang một vật của bé Bin về nên mẹ thằng bé gọi điện yêu cầu
gửi trả lại. Mà nó là vật trang sức quý nên bọn em chẳng mạo hiểm gửi
bưu điện. Tranh thủ vào Sài Gòn công tác nên em mới lên đây.
- Vậy thì tìm anh làm gì?
- Chị dâu bảo em mang cho anh một vật.
- Vật gì?- Anh ngơ ngác hỏi lại.
- Là đồ trang sức. Chị ấy bảo anh đã đặt chị ấy làm từ hồi trước khi anh đi du học cơ.
Long chợt nhớ lại, đúng là anh có nhờ
Linh thiết kế cho anh một cặp nhẫn cưới. Anh muốn đeo vào tay Nhi trong
ngày cưới của hai người, nhưng sau đó có nhiều chuyện xảy ra và anh cũng quên luôn nó.
- Anh định cưới vợ đấy à ?- Hạnh cười phá lên khi nhìn thấy cặp nhẫn đôi tuyệt đẹp.
- À... không. Muốn tặng cho một người bạn nhân ngày cưới thôi. Bây giờ em ra sân bay à?
- Vâng, em phải bay về Sài Gòn ngay.
- Thế trả được đồ cho người ta chưa?
- Ấy chết, tí nữa thì em quên việc đó.-
Hạnh kêu lên- Em có qua khách sạn Hoa Đà Lạt nhưng cả anh Giang, chị
Phương và chị Dương đều về nông trường rồi nên không trả lại cho họ
được. Em đưa nó cho anh, khi nào họ về thì em sẽ gọi cho anh, rồi anh
đem đến khách sạn đó đưa cho thằng bé giúp em nhé !
- Ừm...- Long khẽ ừ hữ khi đưa tách cafe lên miệng.
Hạnh đưa cho anh chiếc hộp nhỏ chuyên
đựng đồ trang sức bằng ngọc xanh trông rất đẹp khi anh đưa cô ra đến sân bay. Long cho chiếc hộp vào túi và lái xe về văn phòng. Anh còn có một
cuộc hẹn quan trọng nữa không thể bỏ qua vào tối nay. Một cuộc hội ngộ
với Trần Thắng Lợi.