Đúng cái ngày Thảo Nhi định từ thành phố ra đảo thì Duy gọi điện cho cô và mời cô đến xem triển lãm ảnh. Anh nói tác phẩm của anh đã đạt giải nhất và rất muốn cô đến chia vui cùng anh.
Nơi mà Duy đưa cô đến là một phòng triển lãm nhỏ trên phố Hai Bà Trưng. Thấy hai người bước vào, một anh bước
đến giới thiệu là hội trưởng rồi hỏi Duy:
- Cô bé ấy đây à Duy?
- Vâng, đây là Nhi. Còn đây là anh Thắng.
Thảo Nhi có cảm giác như những người
trong hội nhiếp ảnh ở đây đã biết cô từ trước vậy. Đến khi nhìn thấy bức ảnh của Duy, cô mới ngỡ ngàng hiểu ra vấn đề. Bức ảnh chụp hình một cô
gái đứng nhìn ra biển, tóc bay tung lên trong gió. Nền trời và mặt biển
đều mang một màu sắc u ám, ảm đạm nên cô gái càng nổi bật hơn. Khung
cảnh đó làm lộ rõ vẻ cô đơn và dường như đang mong mỏi một điều gì đó
của cô. Người trong bức ảnh đó chính là Thảo Nhi. Bức ảnh có tên là
“Giông tố”. Duy đã chụp nó vào cái buổi chiều gặp anh ngoài bãi biển ấy, khi cô đang nhớ về Long.
- Anh đã nói ngay từ đầu là nó sẽ đạt giải mà.- Duy tự tin nói.
- Em không biết là anh đã chụp em đấy.
- Nếu để em biết thì đâu có lấy được cái thần của bức ảnh đúng không ?
- Nhưng tại sao nó lại có tên là “Giông tố”?
- Không phải nói về ngoại cảnh đâu. Bức
ảnh này chính là chụp tâm trạng em đó. Chắc anh không cần phải giải
thích nhiều đúng không ?
Nhi cúi đầu cười khi bị Duy đoán trúng
phóc tâm trạng của cô ngày hôm đó. Đang nghe anh thao thao bất tuyệt
giới thiệu những bức ảnh khác thì có điện thoại của Long.
- Em đang ở đâu mà ồn ào vậy ?
- Ở một triển lãm nhiếp ảnh ạ !
- Vui vẻ nhỉ?- Anh đáp lại và cô tưởng tượng đến nụ cười đáng ghét của anh- Vui thế thì đâu còn gì nhớ đến anh đâu, đúng không ?
- Không có mà...- Cô giãy nảy- Ai nói với anh là không chứ ?
- Thế muốn gặp anh không ?
- Tất nhiên là có rồi. Nên em quyết định hai hôm nữa sẽ lên Hà Nội đấy.
Những tưởng tin này sẽ làm anh ngạc nhiên và cảm động, nhưng chính cô mới là người bị bất ngờ khi nghe anh nói tiếp :
- Anh thì chẳng đợi được đến ngày mai mới chạy đến gặp em đâu. Anh đang ở thành phố rồi nè... Dưới chân cầu Bính...
- Thật ạ ?- Cô sửng sốt hỏi lại.
- Đang ở đâu anh đến đón.
Cô đọc cho anh địa chỉ, tim gần như run
lên vì sung sướng. Anh lái xe hơn 100 cây số từ Hà Nội về đây chỉ vì nhớ và muốn gặp cô thôi sao?
- Em phải đi có việc rồi anh ạ !- Cô quay ra giải thích với Duy.
- Thế hả?- Duy thất vọng đáp lại.- Anh còn đang tính mời em đi uống cafe.
- Để khi khác vậy anh nhé !
- Đành thế thôi. Mai anh lên Hà Nội học rồi. Có gì anh sẽ alo cho em sau vậy.
Từ sau khung cửa kính bên trong triển
lãm, Duy nhìn ra ngoài, thấy cô ngồi lên chiếc xe Martin xanh xám mui
trần đi mất. Anh siết chặt ly rượu trong tay tưởng như có thể bóp nát nó ngay lập tức, mắt anh hằn lên những tia vừa giận dữ, vừa căm thù lại
vừa đau đớn.
*
Thảo Nhi trở lại trường vào giữa tháng 8, cùng với mối tình như mơ vừa mới bắt đầu.
Cô không còn thấy một Hải Long tàn nhẫn, thích gây chuyện, nông nổi và lạnh lùng nữa. Anh yêu cô bằng một tình
yêu ngọt ngào và đầy mãnh liệt. Với cô, anh luôn nhẹ nhàng, ân cần và
chu đáo. Anh luôn cố gắng bảo vệ cô trước ánh mắt công kích của người
khác mỗi khi hai người đi cạnh nhau.
Tối hôm ấy, vừa ăn tối ở chỗ Tú Linh về, anh đưa cô đến cafe Jimmy, nơi cô sẽ đi làm trở lại trong vài ngày tới. Hai người chọn chiếc bàn duy nhất đặt ngoài ban công sau trên tầng 4 để tránh sự tò mò của người khác.
- Anh vẫn thích loại rượu em pha nhất.- Anh nhớ lại chuyện cũ bèn bật cười.
- Lại chọc em nữa hả?- Cô lườm.
- Thật mà, nó đặc biệt như em vậy.
- Vậy em sẽ bảo anh Trung bổ sung nó vào menu.
- Không được.- Long kêu lên- Như thế thì khách sẽ chạy hết đấy.
- Còn dám trêu em nữa này.- Cô chồm người lên định đánh anh nhưng anh đã chộp được tay cô.
Anh đặt một nụ hôn lên những ngón tay dài thon thả, khẽ nói:
- Loại cocktail đó chỉ một mình anh được quyền uống nó. Em thử pha cho thằng khác xem, anh sẽ giết nó đấy.
Cô rụt tay lại vì không quen kiểu bày tỏ tình cảm bất ngờ đó của anh.
Long hỏi tiếp :
- Em thực sự không muốn đi Đà Lạt cùng anh sao? Anh sẽ đi cả tuần liền đấy, chỉ sợ em nhớ anh không chịu nổi thôi.
- Ai thèm nhớ anh.- Cô bĩu môi.
- Nhưng anh sẽ nhớ em. Em đâu phải lo chuyện ăn ở với đi lại đâu. Còn hội đua xe thì em cũng biết cả rồi còn gì?
- Em không ngại chuyện gặp các bạn anh. Nhưng em không thích đi chơi bằng tiền của bố mẹ anh.- Cô nhăn nhó.
- Tiền của bố mẹ anh?- Long cau mày.
- Đừng nhìn em như thế...- Cô đưa tay
vuốt nhẹ hai hàng lông mày của anh làm nó giãn ra- Lâu nay anh vẫn tiêu
xài bằng tiền của bố mẹ anh chu cấp. Anh có thể dùng nó, nhưng em thì
không. Em không muốn bị mang tiếng là lợi dụng.
- Nghe nè...- Long nghiêm mặt- Sao em cứ phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác thế? Sao em không quan tâm anh đang nghĩ gì?
- Nếu đó là đồng tiền anh kiếm ra thì em sẽ không từ chối.
- Vậy nếu anh đi làm và dùng tiền đó mời em đi chơi thì em mới chịu đi chứ gì?
Nhi lặng im, nhưng Long hiểu ý cô đúng là như thế. Anh nói tiếp :
- Anh sẽ suy nghĩ về điều đó. Anh hứa đây sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh đi mà không có em đi cùng.
Tuần mà Long vào Đà Lạt thì Nhi cũng bắt đầu đi làm trở lại ở quán. Trung vẫn chào đón cô với một thái độ dễ chịu, nhẹ nhàng.
Tối chủ nhật, khi cô vừa pha xong một ly Maple thì Long về, không hề báo trước. Anh nói với Trung, lúc đó cũng
đang đứng cạnh cô :
- Hôm nay xin cậu cho cô ấy về sớm nhé !
- Nếu có việc thì em cứ về đi.- Trung quay sang cô.
Chỉ cần có thế, anh giục cô đi thay đồ rồi kéo cô ra cửa. Vừa nhìn thấy chiếc xe đậu bên ngoài, cô thốt lên :
- Silver Wings.
- Anh vừa đi cùng nó từ Sài Gòn ra đấy.
- Anh lái xe suốt à?- Cô lo lắng hỏi.- Mà giờ mình đi đâu vậy?
- Về nhà anh.
- Nhà...anh...- Thảo Nhi thậm chí còn không thốt ra nổi chữ sau.
Cô há hốc mồm rồi lắc đầu rối rít :
- Sao lại về nhà anh? Anh điên à? Em đã chuẩn bị gì đâu. Bố mẹ anh sẽ nghĩ...
- Không phải nhà đó.- Anh vẫn tập trung lái xe.
- Thế nhà nào?- Cô ngơ ngác vẻ không hiểu.
Long không trả lời. Chiếc xe đi thêm một đoạn thì rẽ vào một gara ô tô. Gửi xe ở đó, anh dắt cô đi lên một cầu
thang nhỏ ở một khu chung cư cũ. Anh dừng lại ở tầng 3, dùng chìa khóa
mở cửa một căn phòng. Công tắc điện được bật sáng. Nhi bước vào theo
anh, đột nhiên rùng mình. Căn phòng gọn gàng và sạch sẽ nhưng sao lạnh
lẽo quá! Đặt túi đồ xuống ghế, anh nói tiếp :
- Đây chính là nơi anh đã lớn lên. Cho
đến khi dì Lan cưới chú Max thì bọn anh mới chuyển đi. Sau ngày chú ấy
mất, anh và dì lại về đây sống.
Long thắp một nén nhang lên cái bát
hương ở nóc tủ, nơi đặt hai tấm di ảnh. Một người đàn ông ngoại quốc và
một phụ nữ rất đẹp. Thảo Nhi lấy làm sửng sốt vì người này sao giống
Long đến thế.
Thắp hương xong, Long lấy quần áo và đi
tắm. Còn lại một mình, cô bắt đầu quan sát căn phòng. Phòng khách này
không lớn, đủ kê một bộ ghế salon, một tủ tường và một tủ kính. Trong tủ kính có rất nhiều kỉ niệm chương của các cuộc thi người đẹp trong nước
và ngoài nước. Một vài kỉ niệm chương viết bằng tiếng Pháp, cô đọc nhưng không hiểu mấy.
Từ phòng khách trông sang một phòng ngủ, bên trong kê một chiếc giường, ga phủ kín để chăn gối không bị dính
bụi. Một bàn trang điểm lớn kê kế bên cạnh một tủ dài đựng quần áo. Gian bếp không rộng lắm, bát đũa trong chạn vẫn ngủ im lìm.
Một mùi hương xộc đến và cánh tay Long ôm choàng lấy cô từ phía sau. Anh bế bổng cô lên khiến Nhi hét lên kinh hãi :
- Anh Long, bỏ em xuống. Anh làm gì thế?
- Cân xem em có sụt đi tí nào vì nhớ anh không thôi mà.- Long cười.
- Thôi bỏ em xuống đi, ngã em bây giờ.
- Anh ôm chặt thế này ngã làm sao được.
Nói nhớ anh đi rồi anh tha cho.- Anh tinh nghịch quay một vòng, chân
Thảo Nhi đập loạn xạ trong không khí.
- Bỏ em xuống đã.
- Không nói anh bế thẳng vào... giường đấy.- Anh dọa.
- Em có nhớ anh mà. Bỏ em xuống đi.
- Còn gì nữa?
- Còn gì nữa?- Cô tròn mắt lặp lại câu hỏi.
- Không chịu nói có hậu quả gì ráng chịu nhé !
- Không... anh chơi xấu...- Cô đập liên hồi vào vai anh.
- Nói đi rồi anh tha cho mà.- Anh ghé vào má cô định hôn nhưng Thảo Nhi đã tránh được.
- Em...- Cô đỏ mặt ấp úng.
- Em sao?- Anh cười ranh mãnh.
- Không nói được mà.- Cô quay mặt đi khổ sở.
- Vậy để anh dạy cho.- Long dợm bước vào phòng ngủ.
- Không…a… em nói…em nói… Em yêu anh.
Một tràng cười vang lên và Nhi thấy chân cô chạm đất. Long ngồi ngả ra ghế cười rũ rượi và nhớ lại cảnh vừa rồi.
- Dám bắt nạt em này.- Cô đấm vào ngực anh giận dỗi.
Nhanh như cắt, Long kéo cô vào lòng và thì thầm vào tai cô:
- Em ngốc thật đấy.
Nhi đẩy anh ra nhưng Long đã ghé môi phủ lên cô một nụ hôn mạnh mẽ và ngọt ngào khiến cô không làm sao cưỡng lại được. Lát sau, cô đỏ mặt nói khẽ:
- Hôn ngọt thế, thảo nào…
- Thảo nào sao?- Anh cười.
- Thảo nào gái theo nhiều thế.- Cô bĩu môi.
- Ha ha…- Anh lại cười làm rộn căn phòng lạnh lẽo.- Em quả thật ngốc mà. Em nghĩ anh đã hôn bao nhiêu người rồi?
- Ai mà biết.
- Thế mà dám nói bừa.- Anh gõ vào trán cô- Muốn anh hôn nữa thì cứ nói ra, sao phải vòng vo.
- Ai thèm…- Cô đẩy anh ra.
Long lại cười. Rồi anh nhìn đồng hồ và nói:
- Tối nay ở đây với anh nhé!
- Không được…- Thảo Nhi bật dậy- Em không muốn…
- Không muốn gì?- Anh ghé sát mặt cô tủm tỉm cười.
- Không muốn là không muốn.- Cô đẩy anh ra.
- Ha ha… Không ngờ em cũng đen tối thế. Sợ anh ăn thịt em à?
- Xấu xa...- Cô đánh anh.
- Đầu óc em đen tối mới nghĩ anh xấu xa.- Long bụm miệng cười.
Rồi anh nắm lấy tay cô, nói nghiêm túc:
- Ngày mai anh có một việc rất quan
trọng nên muốn em ở đây với anh đêm nay. Chỉ cần ở cạnh anh thôi mà, anh có làm gì em đâu mà em sợ. Nói thật là anh chẳng có hứng thú gì với mấy chuyện đó đâu.
Thảo Nhi trợn tròn mắt nhìn anh. Anh vuốt nhẹ mái tóc cô :
- Muốn nghe kể chuyện không?
- Chuyện gì?
- Chuyện về cuộc đời anh.
Thảo Nhi im lặng. Long nằm ra ghế, gối đầu lên đùi cô, anh tiếp :
- Em không bao giờ tự hỏi về quá khứ của anh sao?
- Có chứ, rất nhiều nữa là đằng khác. Nhưng em không hỏi vì em nghĩ khi cần anh sẽ tự kể.
- Khánh kể với em những gì về anh?
- Không nhiều. Một chút về anh, về dì anh, và một chút về họ.
- Linh và Vân ?
- Ừm...- Cô gật đầu.
- Anh biết nó nói gì. Anh nghĩ nên để chính anh kể với em thì hay hơn.
Long im lặng vài giây rồi hỏi cô :
- Em thấy ảnh dì anh rồi. Em cũng thấy dì ấy rất giống anh đúng không?
- Vâng, dì ấy thật đẹp. Hai người quả thật rất giống nhau.
- Vì dì ấy chính là mẹ đẻ của anh mà.
- Sao cơ ?
- Em là người duy nhất biết bí mật này đấy.
- Dì ấy là mẹ đẻ của anh sao? Sao anh biết.
- Mặc dù trong giấy khai sinh của anh,
anh mang họ Vũ, nhưng anh biết anh không phải là con đẻ của bố mẹ anh
bây giờ. Có lẽ họ nhận nuôi anh thay dì để tránh cho dì những tai tiếng, dì là một người nổi tiếng mà. Hồi nhỏ anh cũng sống với bố mẹ, nhưng
sau đó dì nói vì bố mẹ bận làm ăn không thể quan tâm đến anh được nên
xin anh về nuôi cho đỡ cô đơn. Năm anh 10 tuổi, anh và dì chuyển về đây. Trong lúc dọn đồ anh đã nhặt được một lá thư do dì viết và không gửi đi cách đó 10 năm. Lá thư ấy dì viết cho một người dì đã từng yêu khi sống trong miền Nam. Sau đó người ấy bị bắt về quê lấy vợ, dì đâm buồn chán
và trở về Bắc sống, mang theo giọt máu của người đó. Tính từ thời điểm
dì viết lá thư ấy thì thời điểm mà dì sinh đứa bé trùng với thời điểm
anh ra đời.
- Vậy anh chính là con của dì với người đàn ông kia à?
- Ừm... Sau này anh đã bắt mọi người gọi anh theo tên của ông ấy- Hải Long. Lúc đầu dì và bố mẹ anh phản đối,
nhưng sau đó anh lì lợm quá nên họ phải chấp thuận. Năm anh 17 tuổi thì
dì kết hôn cùng chú Max. Họ sống ở một biệt thự gần hồ Linh Đàm, còn anh về sống với bố mẹ. Họ mải làm ăn nên cứ bỏ mặc cho anh tự tung tự tác.
Hồi đó anh cũng phá lắm.
- Anh yêu chị Linh từ khi nào?
- Linh chơi với anh, Khánh và Tùng từ
nhỏ, bọn anh chính thức yêu nhau khi cô ấy bắt đầu vào đại học. Linh học báo chí, còn anh đi Anh du học. Anh nghĩ lúc về anh sẽ cầu hôn với cô
ấy, nhưng không ngờ... Có lẽ cô ấy quá cô đơn và không chờ được anh. Lúc đó anh cũng ích kỉ, chỉ nghĩ đến niềm đam mê của riêng mình và những
ước mơ hão huyền. Anh đã bỏ rơi cô ấy, cho đến khi anh nhận ra thì đã
quá muộn. Đến bây giờ anh vẫn bị ám ảnh về cái chết của cô ấy và của đứa trẻ vô tội đó.
- Đó không phải lỗi của anh mà.
- Không, đó thực sự là lỗi của anh. Anh
đã nói với cô ấy rằng chính cô ấy đã phản bội anh, anh hận cô ấy. Anh
còn nguyền rủa cô ấy hãy chết đi.
Những kỉ niệm đau đớn của quá khứ làm giọng Long nghẹn lại.
- Anh đừng tự trách mình nữa. Em biết chỉ là do nóng giận anh mới nói như thế.
- Nhìn cái xác lạnh lẽo của cô ấy, anh
bàng hoàng cả người. Chỉ mình anh hiểu tại sao cô ấy tự tử. Không phải
do xấu hổ vì đứa con trong bụng, mà vì chính anh đã ép cô ấy vào chân
tường. Anh mới chính là hung thủ giết hai mẹ con Linh.
- Không...không phải mà. Em biết là anh không cố ý, hãy quên nó đi.
- Sau cái chết của Linh, hàng trăm nỗi
đau khác đổ xuống đầu anh. Anh chới với không tìm được một chỗ bám, rồi
cứ thế anh buông thả cuộc sống, anh không kiềm chế sự phát triển của
tính tàn nhẫn và độc đoán trong con người anh. Anh đã sống như em từng
thấy đấy, không mơ ước gì.
Sau đó, cũng đã có một người từng nắm
tay anh rất chặt như em thế này này. Nhưng rồi ngươi đó cũng rời bỏ anh. Có lẽ cô ấy quá mệt mỏi vì anh. Cái chết của Linh, của chú Max rồi dì
Lan làm anh gần như kiệt sức và mất hết lý trí. Anh bỏ mặc sự quan tâm
của Vân mà chui vào cái vỏ bọc của mình. Thế là cô ấy buông tay anh ra
và đi mất.
- Giờ chị ấy ở đâu ạ ?
- Paris. Cô ấy luôn khao khát đến Paris học thiết kế thời trang mà. Thôi em vào giường trong ngủ đi. Anh ngủ ngoài này.
- Thế còn chuyện...- Cô ấp úng đỏ mặt.
- Hả ?
- Tại sao... tại sao... Mà thôi, em đi ngủ đây.
- Khoan đã nào...- Anh kéo tay cô lại- Chuyện gì? Sao tự nhiên ấp úng thế?
- Tại sao... lúc nãy anh nói... anh không thích làm chuyện đó...
- À...- Long chợt nhớ ra và cười ha hả-
Anh không thích vì em không thích. Thôi đi ngủ đi. Để lúc nào đó thích
hợp anh sẽ kể cho.