Café Jimmy nhanh chóng trở thành một
thương hiệu có tiếng ở Hà thành, là nơi những dân chơi nổi tiếng đổ bộ
về rất đông. Đội ngũ nhân viên được quản lý Trung đào tạo bài bản hơn.
Thảo Nhi được Trung cho phép học pha chế rượu từ hai nhân viên pha rượu
lão luyện anh mới tìm về được.
- Này…- Thảo Nhi vừa đặt ly café xuống
bàn cho khách đang chơi bi da thì nghe tiếng gọi giật lại.- Tao gọi bia
chứ có gọi cái thứ quê mùa này đâu.
Cô xin lỗi khách và lại đặt tách café
vào khay mang đi. Nhưng gã vừa lên tiếng ấy đã gọi giật lại, hình như
hắn đang say. Hắn nhìn cô từ đầu tới chân bằng cặp mắt háo sắc rồi đưa
tay bẹo má cô.
- Sao giờ anh mới thấy em ở đây nhỉ? Đi bay với anh nào. Yên tâm, tiền em làm ở đây bao nhiêu anh trả gấp 10 lần cho xem.
Mấy tên bạn chơi cùng hắn cười ré lên khoái trá. Thảo Nhi lùi lại nhưng hắn đã nhanh tay giữ lấy vai cô:
- Hê hê… chạy đi đâu được hả em? Đi với anh nào, thôi không chơi nữa…
Hắn vung tay nói với đám bạn chơi. Nhưng rồi hắn im bặt, tất cả sựng lại, không ai cười nữa, sau đó là giọng nói rất nhanh và lạnh:
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra.
Thảo Nhi suýt thốt lên khi người đứng
phía sau cô không phải ai xa lạ, chính là Tùng và Huy Khánh. Một đầu cây gậy bi da trên tay Tùng đặt lên vai hắn.
Có hơi men trong người, gã kia quay lại, hất cây gậy ra cười gằn.
- Mày là thằng nào? Cút đi trước khi ông đá cho mấy cái vào đít bây giờ.
- Mày say rồi Dân…- Một gã bạn nhìn thái độ trên mặt Khánh và Tùng, chạy lại khoác vai tên bạn.- Đi về thôi.
- Ai bảo say…- Gã điên tiết hất tay
thằng bạn ra.- Tao say cũng không thể để nó làm nhục tao như thế được.
Mày…- Gã chỉ vào Tùng.- Mày thích chơi gì đây? Biết tao là ai không?
Không riêng gì Tùng hay Khánh, mà tất cả những người ở đó đều trố mắt nhìn cái kẻ bất lịch sự đang cố tình kiếm
chuyện này. Ở đây có rất nhiều người biết đến Huy Khánh, vì vậy họ háo
hức chờ đợi một câu chuyện hay sắp diễn ra. Nhưng không giống những
người đó tưởng tượng, khi Tùng vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ thì
Trung bước đến. Anh nghe ra mọi chuyện, không nói câu gì mà lẳng lặng
bước đến bên gã say xỉn, nói thầm vào tai gã điều gì đó. Mọi người thấy
hắn luống cuống, mặt hơi biến sắc. Hắn quay về phía Tùng, cúi đầu lí
nhí:
- Tôi xin lỗi, do tôi say quá nên không chú ý lời nói. Mong hai anh bỏ qua cho tôi.
Rồi hắn quay người định bước đi. Nhưng Trung lại lên tiếng:
- Tôi tuyệt đối không bao giờ để nhân viên của tôi phải chịu thiệt thòi, vì vậy, tôi nghĩ anh nên có một lời xin lỗi với cô ấy.
Phải nói là Thảo Nhi chưa từng gặp một
quản lý nào lại đối xử với khách hàng của mình bằng thái độ ấy. Thông
thường thì dù đúng hay sai, nhân viên nhà hàng cũng phải đưa ra lời xin
lỗi để không làm mất lòng khách, còn Trung thì xem nhẹ việc đó. Lời của
Trung nhẹ nhàng nhưng lại rất có uy, kết quả là ngay lập tức, Thảo Nhi
nhận được lời xin lỗi của hắn. Cô không còn để bụng chuyện ban nãy nữa.
Việc Tùng, Huy Khánh và thậm chí cả quản lý Trung ra mặt giúp làm cô cảm thấy hả hê lắm rồi. Nhưng rồi cô lại thắc mắc một chuyện khác nữa, tại
sao Khánh và Tùng lại có mặt ở nhà hàng của kẻ đã từng có ý định hãm hại bạn thân của họ? Liệu họ đến đây chỉ để chơi hay còn mục đích nào khác
nữa? Long liệu có biết chuyện này không?
Nghĩ đến Long, cô thầm hỏi không biết
cánh tay của anh đã khỏi hẳn chưa? Thâm tâm cô không thể phủ nhận rằng
cô mong gặp anh biết chừng nào. Nỗi mong nhớ làm cô quay quắt cả cõi
lòng. Dù anh đã lạnh lùng thế nào, dù tình cảm của anh thế nào, cô cũng
không thể ngừng nghĩ đến anh.
Giữa lúc cô đang băn khoăn giữa những
câu hỏi đó thì Khánh đến. Lâu lắm rồi cô cũng không gặp anh, hay nói
đúng hơn là cô tránh mặt anh, nhất là từ sau cái đêm bị Long từ chối. Cô xấu hổ với tình cảm của anh dành cho mình.
Khánh đến ngồi trên ghế, trước mặt cô, nhìn cô hồi lâu rồi nhún vai cười, làm cô hơi bất ngờ:
- Anh cứ nghĩ sẽ thật khó để đối diện với em, nhưng cũng không khó khăn lắm. Em làm ở đây lâu chưa?
- Từ đầu năm cơ ạ.- Cô thấy anh có vẻ ổn nên cảm thấy bình tâm hơn.- Em không ngờ lại gặp anh ở đây.
- Sao lại không ngờ?- Anh ngạc nhiên.
Nghĩ đến mối mâu thuẫn giữa ông chủ mình và Long, cô nhún vai:
- Không có gì… Anh uống gì?
- Hôm nay anh không thích uống rượu, cho anh một ly café đi.
Cô cảm thấy thật tốt khi lại có thể nói
chuyện bình thường được với Khánh. Nhưng liệu anh có biết những gì cô đã nói với Long vào cái đêm mưa ấy không? Nếu anh biết thì anh sẽ nghĩ về
cô như thế nào đây? Liệu anh có nghĩ rằng cô yêu Long chỉ vì cái vẻ
ngoài hào nhoáng cũng như thú chơi xa xỉ của Long hay không?
Tiếng Khánh lần nữa làm cô giật mình:
- Công việc ở đây tốt chứ? Anh thấy em
làm ở đây không ổn chút nào, như hồi nãy, nếu Tùng không lên tiếng thì
em sẽ xử trí thế nào?
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cô mỉm cười:
- Anh thấy đấy, sếp của tụi em đâu có để nhân viên của anh ấy thiệt thòi đâu.
- Nhưng cũng có những người mà cậu ta không thể vươn tay tới được. Nhưng thôi, ở đây cũng có khi là một chuyện hay.
Ngập ngừng mãi, cô mới cất tiếng hỏi được:
- Anh Long sao rồi ạ? Tay của anh ấy đã khỏi hẳn chưa anh?
- Nó đã không sao rồi.- Khánh đáp một
cách tự nhiên và không chút mảy may để ý đến thái độ khác lạ của cô khi
nhắc đến bạn mình, hoặc là anh đã cố tình không thấy.- Nó đi Sài Gòn từ
hôm qua để bảo dưỡng cho Silver Wings. Đợt này chắc Silver Wings phải
nghỉ dài dài rồi. Anh ngạc nhiên là nó đã không làm gì quá đáng với cái
kẻ đã động đến chiếc xe yêu quý của nó. Silver Wings là món quà sinh
nhật mà cô Hương Lan đã tặng cho nó nên nó rất coi trọng chiếc xe đó,
hơn bất kì vật gì mà nó có.
Thảo Nhi nhớ lại chuyện đêm hôm đó, nếu
cô không vì bất bình mà xen ngang thì biết đâu đã có một vụ án mạng.
Nghĩ đến điều đó, cô thấy lưng lạnh toát.
*
Kì thi nhanh chóng bắt đầu ngay sau
chuyến du lịch của lớp. Một tháng trời căng như dây đàn lại bắt đầu. Nhi chuyển sang làm ca chiều để tối có thời gian ôn bài, và từ lúc chuyển
ca làm, cô cũng không gặp lại Khánh và Tùng nữa. Thỉnh thoảng Tú Linh
gọi cô đi chơi để xả stress và cô đều tranh thủ những lúc đó để hỏi thăm về Long. Anh đã trở ra Bắc, vẫn tiếp tục là trung tâm bàn tán của những cô nàng chân dài, và là điểm nóng nhất trong những bữa tiệc đình đám
của bọn nhà giàu. Tú Linh có lần rủ cô đến một bữa tiệc như thế nhưng cô từ chối ngay. Cô không phải là người dành cho những nơi như thế, thậm
chí đến thì chỉ làm trò cười cho cái tính cao ngạo của Long và đám bạn
quý tộc của anh ta. Cô cũng đã dần quên đi sự tổn thương trong lòng khi
bị Long từ chối tình cảm một cách lạnh nhạt, nhưng cô vẫn nghĩ về anh,
và mỗi lần như thế, cô đều cảm thây rất đau lòng.
Nhi cố chen chân lên xe bus và tìm cho
mình một chỗ đứng. Ôn bài đến gần sáng mới chợp mắt một chút nên vừa lên xe là cô lại buồn ngủ, hai mắt cứ ríu lại không tài nào mở ra được. Xe
chật như nêm, có tiếng ai đó kêu lên vì bị dẵm vào chân. Một tay bám vào thành ghế, một tay bám lên trên chỗ tay cầm, cô lim lim ngủ. Đang trong trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh, cô bị giật mình bởi một tiếng hét chói tai ở ngay bên cạnh. Không chỉ có cô, mà những người xung quanh đều bị tiếng
hét đó thu hút. Ngay phía sau cô, một người đang bị bẻ ngoặt một cánh
tay ra sau lưng, mặt nhăn như khỉ phải ớt, và người khóa tay hắn còn làm cô giật mình hơn. Long đang đứng đó, đúng là anh. Anh dùng tay còn lại
gỡ ở tay của hắn ra một chiếc điện thoại, chính là điện thoại của cô.
Thảo Nhi sửng sốt không nói được câu gì khi anh đưa cho cô chiếc điện
thoại. Người phụ xe rẽ đám đông hiếu kì đang vây quanh ba người, lắc đầu nói:
- Cứ phải thế này chúng nó mới sợ.
Rồi anh ta rướn cổ nói với người lái xe:
- Mở cửa xe anh ơi.
Chiếc xe đi chậm lại và cửa sau mở ra. Người phụ xe nói với Long:
- Anh tống nó xuống xe đi. Bọn này lần sau không cho lên xe nữa.
Long dường như không đồng tình với cách
giải quyết đó, anh quắc mắt không nói. Nhưng nghĩ sao, sau đó anh đẩy
tên móc túi xuống, hơi gằn giọng:
- Cút.
Mọi ánh mắt lúc này vẫn đang chú ý vào
Long. Thực ra ngay từ đầu sự xuất hiện của anh cũng làm nhiều người phải chú ý, nhất là các cô nàng, chốc chốc họ lại liếc anh một cái. Long
đứng ngay sau Nhi, cô muốn quay lại để cảm ơn anh một tiếng, nhưng cứ
nghĩ lại việc tối hôm trước, cô không tài nào có thể đối mặt với anh
được. Cô cũng đang thắc mắc tại sao một người như anh lại xuất hiện ở
trên xe bus, một loại phương tiện mà có lẽ đã sớm không có trong đầu họ
rồi. Nếu anh không lên chiếc xe này và không đứng cạnh cô thì có lẽ hôm
nay cô đã bị móc mất điện thoại rồi.
Đến tận khi xuống xe, Thảo Nhi cũng
không biết nói gì để cảm ơn Long. Thành ra ngoài việc nhìn anh bằng một
ánh mắt cảm kích chân thành trước khi lách qua anh để ra cửa xe thì cô
chẳng làm được gì cả. Xuống xe, vừa định quay người đi thì cô thấy Long
lao xuống rất nhanh trước khi cửa xe đóng lại. Cô định lên tiếng hỏi thì thấy anh lao về phía gốc cây và bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Cô điếng
người trước tình huống bất ngờ và dở khóc dở cười này. Đưa cho anh túi
khăn ướt, cô hỏi:
- Anh không sao chứ? Sáng nay anh ăn gì mà nôn ra nhiều thế? Chắc anh ăn phải thức ăn không vệ sinh rồi.
Vài người đi qua trố mắt nhìn hai người
và có người che miệng lại cười. Bình thường sẽ là cảnh một cô gái mặt đỏ bừng bừng, nôn thốc nôn tháo vì bị say xe, đằng này thì lại là một anh
chàng cao lớn, còn cô gái bé nhỏ thì ngồi bên cạnh anh ta trông chừng
đầy lo lắng.
Một lúc sau, Long đứng dậy, mặt mũi tái
mét một cách đáng thương. Anh nhìn cô, có lẽ hơi ngượng khi bị cô chứng
kiến cảnh vừa rồi nên anh quay người định đi luôn. Thảo Nhi chạy theo:
- Khoan đã, anh đi đâu vậy? Chí ít cũng để tôi mời anh một tách café coi như cảm ơn anh chứ?
- Cứ làm việc của cô đi…- Long không dừng bước, nhưng sải chân đã ngắn lại.
- Tôi thật lòng muốn cảm ơn anh mà.
Long dừng lại khi bị cô vượt lên chặn đầu. Lần đầu tiên từ sau buổi tối hôm đó, hai người mới lại nhìn vào mắt nhau.
- Trong trường tôi có một quán café không tồi đâu, chúng ta vào đó nhé!
Cô nói và kéo tay anh đi, như thể nếu cô buông tay ra thì anh sẽ chạy mất vậy.
Chọn một bàn nhìn ra hồ sen đang vào mùa hoa trong quán café Minh Anh, cô gọi café cho anh, sinh tố cho mình và
một chiếc bánh pizza nhỏ. Cô nhìn anh tươi tỉnh nói:
- Bình thường tôi không ăn xa xỉ thế này đâu. Nhưng hôm nay để cám ơn anh nên coi như biệt lệ đấy.
Long liếc nhìn cô không đáp. Quen với
thái độ dửng dưng, lạnh lùng đó rồi nên cô vẫn bình thản coi như không.
Dạo này anh có vẻ khác trước, khác ở điểm nào thì chính cô cũng không
thể nói ra thành từ ngữ chính xác được. Vẫn phong cách ăn mặc rất riêng
và cá tính, vẫn ánh mắt không ngôn ngữ, khô khốc, vậy mà cô vẫn thấy có
gì đó không khớp với Long thường ngày.
- Chắc sau trận vừa rồi anh chẳng còn gì trong bụng đâu nhỉ? Ăn hết đấy nhé!
- Tôi ói không phải vì ngộ độc…- Anh chống chế.
- Thế tại sao?- Cô bẻ một miếng pizza và liếc nhìn anh.
- Tôi bị say xe bus.- Anh bối rối đáp.
- Sao?- Cô trố mắt kinh ngạc.- Anh bị say xe bus á?
Cô ngẫm nghĩ rồi bật cười thành tiếng:
- Tay đua xe như anh mà biết say xe sao?
- Tôi không đi được trên những chiếc xe có quá nhiều hơi người, đặc biệt là xe bus.
- Anh đang khoe cái thói công tử bột của anh đấy à? Thôi, ăn đi…- Cô dứ miếng bánh vừa bẻ về phía anh.
Long miễn cưỡng cầm lấy miếng bánh. Anh
nhìn cô đang cầm một miếng bánh khác, ngoạm một miếng thật to và ăn ngon lành. Đôi lông mày lúc nào cũng chau lại của anh giãn ra, và hình như
đôi mắt anh, lần đầu tiên, biết cười.
- Thế nào, mùi vị cũng được đấy chứ?- Cô nhìn anh hỏi.
- Bình thường…- Long đáp không buồn giấu diếm.
- Anh đúng là vô tâm, người ta mời anh
thì anh cũng phải cảm ơn lấy một câu chứ, hoặc ít nhất cũng phải khen để đối phương vui lòng…
- Tự cô kéo tôi vào đây đấy chứ…- Anh điềm nhiên nhấp một ngụm café.
- Phải rồi, anh lúc nào chẳng đúng.- Cô
chun mũi- Mà tại sao không đi được xe bus anh còn bon chen leo lên làm
gì? Không phải anh lên theo tôi đấy chứ?
Hiếm khi Thảo Nhi ăn nói mạnh bạo và chủ động như thế. Cô cũng không hiểu tại sao cô lại dám hỏi bông đùa anh như thế.
- Đúng vậy. Tôi đi theo cô.
Thảo Nhi sửng sốt vì câu trả lời đến nỗi suýt làm rơi miếng bánh đang kề bên miệng. Cô hỏi chỉ để vui, không
nghĩ rằng câu trả lời lại đúng. Cô cứ nghĩ anh sẽ giãy nảy lên, sẽ chối
đây đẩy, và cô muốn thấy khi Long phản ứng như thế trông anh sẽ như thế
nào? Nhưng hình như lúc nào anh cũng không suy nghĩ theo sự nắm bắt của
cô…
- Chắc cô lại muốn hỏi tôi tại sao chứ gì?- Anh nhếch mép, dường như đoán được suy nghĩ của cô.- Đừng có nghĩ bậy bạ…
- Tôi suy nghĩ bậy bạ hồi nào.- Cô hốt hoảng phản ứng lại.
- À, vậy chắc tôi đoán nhầm.- Anh nhún vai.
- Nhưng anh không thể nói tại sao anh đi theo tôi được à?- Cô hạ giọng năn nỉ.
- Tôi ăn xong rồi, tôi phải đi đây.- Anh nói một câu làm cô có cảm giác như bước hẫng. Nói gì thì nói, cô vẫn
không làm sao thích nghi được với cách nói đâm ngang của anh, chẳng theo một quy luật nào hết.
- Nếu anh thích đi thì tôi không giữ được.- Cô lắc đầu.
- Vậy cô cứ từ từ ăn nhé! Cảm ơn vì đã mời tôi bữa sáng.
Long đứng dậy, đi vào trong rửa tay rồi đi thẳng.