Chỉ Cưng Chiều Mình Em

Chương 2: Chương 2: Chương 2: Nguy cơ của Trác Thị




“ Thiên, tin tức nóng đây.” Chu Phi bình thường dù có bộ dáng cà lơ phất phơ cũng chưa từng hớt hải như vậy.

Hắn ta phóng như bay vào phòng làm việc của Thẩm Hạo Thiên, thấy bộ dáng không để ý gì của Thẩm Hạo Thiên thì bức bối giật tập tài liệu trên tay anh.

“ X ra chuyện lớn rồi, cậu còn ngồi đây xem tài liệu làm gì.”

Thẩm Hạo Thiên nhíu mày khó chịu, lấy một tập tài liệu khác ra xem, anh ghét nhất là lúc đang làm việc có người chén ngang vào “ Chuyện gì, cậu lại làm ai dính bầu muốn cậu chịu trách nhiệm sao.”

“ Không phải, việc này nghiêm trọng hơn.”

“ Vậy thì chắc Chu phu nhân biết được muốn đánh gãy chân cậu.” Thẩm Hạo Thiên không ngẩn đầu, phán một câu xanh rờm.

Khoé miệng Chu Phi giật giật, cái tên này, ngoài vẽ mặt lạnh như tiền thì câu nói nào cũng có lực sát thương đủ để hắn bị đả kích vậy, ngoài việc này ra cái tên này không thể nghĩ đến việc khác à.

“ Vậy thì nói đi, việc gì khiến cậu hớt hải như vậy.”

“ Tớ nói vài ngày trước Trác Tĩnh Phàm vừa ly hôn, Trác thị đột nhiên gặp nguy rồi...”

Thẩm Hạo Thiên đột nhiên đặt tài liệu xuống, gương mặt không thay đổi nhìn Chu Phi chỉ có ánh mắt là đang bán đứng anh “ Nói nghe xem thử.”

“ Tớ nghe nói lão cáo già họ Trác kia đột nhiên phát bệnh tim để lại cổ phần cho hai anh em nhà họ Trác còn mình thì trong bệnh viện tu dưỡng.

60% cổ phần Trác thị chia ra làm hai phần, nhưng không ngờ 30% cổ phần trong tay Trác Thiên Điệp chỉ sau một đêm liền biến thành một tập giấy không có hiệu lực, cổ phần của Trác thị cũng bị người ta thẳng tay thu mua, tớ đã điều tra qua những công ty thu mua đều là công ty nhỏ lẻ, quy mô không lớn, tổng cộng hơn mười công ty như vậy. Chỉ sợ vài ngày nữa Trác thị sẽ đổi chủ, nói đi việc này là cậu làm sao?”

Thẩm Hạo Thiên trầm mặc, ánh mắt ám ám loé lên tia suy nghĩ sâu xa, cũng khó trách Chu Phi nghi ngờ anh vì Thẩm Thị và Trác Thị trước này như nước với lửa, hơn nữa cả hai tập đoàn đều xuất hiện cùng một lúc, muốn triệt để thu mua một trong hai tập đoàn không phải ai cũng có thể làm được việc đó, xem ra người kia rất có ý tứ.

“ Cậu đi nghe ngóng tình hình, nếu người kia muốn lập tức thu mua Trác Thị thì bồi người đó một vài tin tức, còn nếu không thu mua hẳn thì chúng ta vẫn cứ ở vị trí trung lập xem họ đấu là được.”

“ Nói như vậy là việc này không phải cậu gây ra... vậy thì ngoài cậu ra thì ai trong Đế Đô này có thể nói lật là lật như vậy...” Chu Phi tò mò nói, ai chẳng biết trong Đế Đô này chỉ cần Thẩm Hạo Thiên không thích thì cái đó tuyệt đối không tồn tại, nếu như vụ này không phải Thẩm Hạo Thiên làm thì Đế Đô lại xuất hiện thêm một nhân vật phong vân nữa sao.

Chỉ là những việc xãy ra với Trác Thị hình như không hề khiến cô gái nào đó để tâm.

Tiêu Nhã hiện tại đang ngủ say như chết trong phòng, nói cô có tình cảm nam nữ với Trác Tĩnh Phàm đánh chết cũng không ai tin. Có ai như cô vừa ly hôn lại lập tức nằm lăng ra giường ngủ, nhà người ta xãy ra việc cũng không quan tâm.

Một hồi chuông điện thoại đánh thức cô khỏi giấc ngủ, Tiêu Nhã bực bội nghe máy, đầu dây bên kia là là một tiếng rống to.

“ Tiêu Nhã chết tiệt, cậu khi nào thì trở về, ba cậu sắp ngược đãi tớ chết đi sống lại rồi. Dù sao cậu cũng ly hôn rồi sắp xếp về nhà đi, công việc ở đây cậu cũng không thể để cho tớ xử lý hết được...” dù sao cậu mới là chủ nơi này.

Tiêu Nhã không nói hai lời cúp luôn điện thoại, rồi khoá nguồn, và tiếp tục ngủ.

Bên đầu dây bên kia Mộc Tử Kỳ tức giận không có chổ nào phát hoả, ném điện thoại lên tường “ Tiêu Nhã chết tiệt.”

“ Phó chủ tịch, Chủ tịch không trở lại sao?” Trầm Thư Thư buồn cười nói, hai người này thật sự hết nói nổi, một người tính cách giống như tản băng một người lại giống như ngọn lửa rất dễ phát hoả, vậy mà lại làm bạn với nhau hơn mười lăm năm hơn nữa người nào đó còn rất tin tưởng quăng tập đoàn cho Mộc Tử Kỳ còn mình thì đi kết hôn.

Hình tượng tuấn mĩ tao nhã bình thường của Mộc Tử Kỳ lập tức sụp đổ “ Trầm Thư Thư, cô giúp tôi khiến cho Trác Thị không thể ngóc đầu lên tại Đế Đô, đem những vụ bê bối mười năm qua lần lượt tung hết một lượt lên báo, tránh những việc có liên quan đến Tiêu Nhã.”

“ Vâng phó tổng, tôi lập tức đi làm.” Trầm Thư Thư là người thông minh, nghe giọng điệu của anh thì biết anh hiện tại không vui, chỉ là thật tội nghiệp cho Trác thị, chọc ai không chọc lại chọc vào đúng Tiêu Nhã, xem ra Trác Thị kia muốn trở mình còn khó hơn trở bàn tay.

Mộc Tử Kỳ im lặng ngồi trên ghế thở dài, anh còn muốn cưới vợ, anh thật sự rất muốn cưới vợ, chăm sóc vợ, cùng vợ anh sinh những tiểu bảo bối dễ thương nhưng Tiêu Nhã thật sự vô nhân đạo, nói không thừa kế liền không thừa kế, còn oai hùng nói cả đời này sẽ không đặt chân về Tiêu Thị...

Thật không hiểu nổi con người Tiêu Nhã, người ta khi nghe nói thừa kế tập đoàn Tiêu Thị sẽ có bao nhiêu điên cuồng, mọi người ai chẳng biết địa vị của Tiêu thị ở Mĩ có bao nhiêu đặc biệt, vậy mà Tiêu Nhã lại từ chối thừa kế, giờ thì hay rồi, anh ở đây làm cu li, còn người ta thì ăn no ngủ kĩ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.