Đêm giao thừa một năm sau trúng vào thứ Bảy, sinh viên khoa chính quy đại học V sẽ tập trung trên căn nhà chung cư tầng trên cùng mà phó chủ tịch Châu Lâm Giang vừa chuyển tới để tổ chức tất niên.
Sinh viên Trung Quốc khoa chính quy ở đại học V không nhiều, tổng cộng chỉ khoảng bốn mươi người, loại trừ vài người xin nghỉ, trừ thêm hơn hai mươi người có người thân tới Boston đón năm mới, hoặc là đón năm mới với người yêu, thì chỉ còn lại mười ba bạn nhỏ cô đơn, tụ tập cùng với nhau, cùng nhau trao hơi ấm, cùng nhau đón năm mới.
Vì để kịp xem Gala mừng năm mới trong nước, mọi người trước một ngày đều chạy tới nhà của phó chủ tịch qua đêm.
Nhà chung cư tầng trên cùng của Châu Lâm Giang rất lớn, ba nữ sinh chiếm phòng ngủ chính, mười nam sinh phải dùng thực lực của mình để chiếm chỗ ngủ trên giường, trên sô pha, hoặc trên thảm.
Quý Biệt có bản lĩnh, đến khá sớm, cùng một giuộc với Châu Lâm Giang, giương đông kích tây, xông vào phòng ngủ cho khách khóa cửa lại, ngăn chặn hết mưa gió bão bùng bên ngoài, vui vẻ chia nhau ra nằm giường lớn.
Năm nay người nhà họ Đoạn đón năm mới ở biệt thự ngoại thành Boston, hôm trước Đoạn Trục đã đi rồi, Quý Biệt thấy người gọi đến, bảo Châu Lâm Giang tắt âm trò chơi, rồi nghe máy.
“Chưa ngủ à?” Đoạn Trục hỏi cậu.
Đây là cái bẫy, một cái bẫy bằng lời nói.
Quý Biệt không nói ngủ hay là không ngủ, vô cùng ngoan ngoãn nói với Đoạn Trục: “Đợi điện thoại của anh đó.”
Châu Lâm Giang ngẩng đầu liếc Quý Biệt một cái, tắt game đi.
Học kỳ này Quý Biệt chuyển đến đại học V, tính cách hoạt bát cởi mở, nhân duyên tốt, nhưng mà trước giờ chưa từng có dấu hiệu yêu đương gì, đột nhiên giờ lại dùng chất giọng khiến người ta phải nghĩ xa xôi, lập tức kích thích dây thần kinh nhiều chuyện của Tiểu Châu.
Quý Biệt hiển nhiên cũng cảm giác được ánh mắt của Châu Lâm Giang, thò tay ra che loa lại, nhanh chóng nói với Châu Lâm Giang: “Phụ huynh.”
Châu Lâm Giang bừng tỉnh đại ngộ, mở game lên lại.
Phòng ngủ cho khách cũng có một ban công bọc kính, Quý Biệt cầm điện thoại, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đoạn Trục hỏi cậu: “Đã ở nhà Châu Lâm Giang rồi à?”
“Dạ, ngày mai dậy sớm.” Quý Biệt thành thật nói.
Cuộc sống mới của Quý Biệt không hề tách khỏi Đoạn Trục, nhưng cũng không quá gần.
Cậu chuyển đến trường học của Đoạn Trục, Đoạn Trục có làm gì sau lưng cậu hay không thì cậu không biết, chí ít thì ngoài mặt có vẻ như là không.
Đoạn Trục rất bận, hai người ở trường gặp nhau không nhiều, rất ít người biết bọn họ quen nhau.
Đoạn Trục đã kiềm chế hơn lúc trước rất nhiều rồi, đến cả quá trình Quý Biệt thuê nhà, anh cũng không nhúng tay, cùng lắm là khi Quý Biệt định thuê chung với người khác, anh dán sát bên tai cậu nói: “Em cứ việc thuê, anh ở đâu cũng được.”
Quý Biệt hết cách, cuối cùng vẫn thuê một căn chung cư không tệ lắm, trừ những lúc có chuyện, nếu không thì Đoạn Trục đều sẽ ở chỗ Quý Biệt.
Đoạn Trục từ nhỏ đã là một đại thiếu gia cành vàng lá ngọc, căn nhà lúc trước còn được quản gia sắp xếp xong mới chuyển vào, Quý Biệt cũng không chú ý, bây giờ thật sự chuyển sang một căn nhà không có thứ gì, Quý Biệt mới biết Đoạn Trục đã vất vả thế nào, qua đây ở thiếu cái này thiếu cái kia, ngày nào cũng có đồ mới đưa đến cửa, đều không phải là loại Quý Biệt sẽ mua.
Quý Biệt còn do dự một hồi, cảm thấy Đoạn Trục không cần thiết phải làm khổ bản thân như vậy, nếu thật sự chuyển nhà với cái kiểu hình thức lớn hơn nội dung thì thà không chuyển cho rồi.
Quý Biệt đề xuất với Đoạn Trục, Đoạn Trục đương nhiên không đồng ý.
Đoạn Trục thật lòng rất hưởng thụ cảm giác chen chúc trong căn nhà nhỏ với Quý Biệt, anh nói như vậy thì Quý Biệt dù có xoay đi đâu cũng nằm trong tầm mắt anh, anh làm gì cũng sẽ không bị phân tâm.
Dấu vết sinh hoạt của Đoạn Trục trong nhà quá nhiều, đến cả tài liệu ở công ty Đoạn Trục cũng bỏ đầy ở đây, Quý Biệt không dám để bất cứ ai tới chơi.
Có một lần Đoạn Trục không có nhà, Đoạn Úy Nhiên đến tìm Quý Biệt lấy đồ, Quý Biệt nghĩ cũng không có gì để giấu cô, nên dẫn cô lên lầu.
Đoạn Úy Nhiên mới đầu tưởng Quý Biệt và Đoạn Trục chia tay rồi, kết quả vừa lên lầu nhìn, mấy món đồ quý giá của Đoạn Trục vứt đầy trong nhà.
“Hôm trước rớt mạng, ở suốt đêm trong thư viện, không kịp thu dọn.” Quý Biệt thấy Đoạn Úy Nhiên làm thinh nên mở miệng giải thích.
Đoạn Úy Nhiên phất tay, nói: “Mình hiểu mà mình hiểu mà.”
Quý Biệt đưa đồ cho Đoạn Úy Nhiên, hai người trò chuyện một lúc, Đoạn Úy Nhiên miêu tả cho cậu nghe về bầu không khí người thân họ hàng bu quanh Đoạn Trục nịnh bợ lúc đón tết mấy tháng trước.
Khúc nhạc đệm của Quý Biệt và Đoạn Trục không ảnh hưởng tới địa vị trong nhà của Đoạn Trục, chỉ là sau chuyện đó trở đi, mỗi năm tết đến, anh đều phải đón tết cùng gia đình.
Người lớn nhà họ Đoạn cũng đến Boston thường xuyên hơn.
Quý Biệt không có giao thiệp gì với người nhà họ Đoạn, khi bọn họ đến, Đoạn Trục không về chỗ Quý Biệt, nhưng anh cũng sẽ gọi điện thoại cho cậu, cũng chưa từng phải kiêng dè.
“Hầy, mấy người đó chắc chắn không ngờ đại thiếu gia bây giờ lại cùng cậu ở ——” Đoạn Úy Nhiên nói được một nửa, thấy không hay lắm, nên không nói tiếp.
“Đúng là khổ cho anh ấy rồi.” Quý Biệt cũng không tức giận, “Năm sau mình sẽ đổi sang một chỗ rộng hơn.”
Cậu dùng tiền tín thác làm một vài đầu tư, lãi cũng được kha khá, trong kế hoạch của cậu cũng thêm Đoạn Trục vào, hình như cũng không có chỗ nào không hợp, ngược lại khiến cậu thấy yên tâm.
Lúc trước Quý Biệt không dám đối mặt.
Con người muốn độc lập thì phải có cuộc sống riêng của mình, phải làm nghề mình yêu thích, những điều này đều đúng cả, nhưng Đoạn Trục thì khác, Đoạn Trục là nhà của cậu.
Dù có đi xa đến đâu, cũng phải trở về nhà.
Đêm trước giao thừa, Boston có tuyết rơi, từng bông tuyết đậu trên cửa kính ban công nhà Châu Lâm Giang, trong không trung đều là vụn tuyết trắng bay lả tả, phiêu du theo gió.
Đoạn Trục ở đầu bên kia hỏi: “Quý Biệt, em có đang nghe không đấy?”
Quý Biệt bừng tỉnh, hỏi ngược lại Đoạn Trục: “Cái gì?”
“Anh nói…” Đoạn Trục kiên nhẫn lặp lại, “Quà năm mới anh tặng em để trên tủ đầu giường. Sáng mai em xem thử có thích không. Anh sẽ cố gắng về sớm.”
Đoạn Trục vẫn còn coi Quý Biệt như trẻ con, thích tặng quà cho cậu.
Dần dần Quý Biệt đi tới đâu cũng nhớ tới Đoạn Trục, hai người đều đang thích ứng với cách yêu đương mới, bắt đầu học cách ở chung, có chuyện gì thì nói thẳng, đến nơi đến chốn, tiến hành theo chất lượng.
Quý Biệt nói biết rồi, hai người lại tán gẫu thêm vài câu, Đoạn Trục còn phải thắp nhang cho ông cố, liền cúp điện thoại.
Về phòng ngủ, Quý Biệt nhìn Châu Lâm Giang đang nằm trên giường chơi game, nghĩ một hồi, nói với cậu ta: “Anh Giang, em phải đi ra ngoài một lúc.”
“Được thôi.” Châu Lâm Giang không ngẩng đầu, nói, “Đi đâu vậy?”
“Tìm một người.” Quý Biệt nói.
Quý Biệt cầm chìa khóa xe xuống lầu, vì để thuận tiện đi lại, cậu tự mua một chiếc xe phổ thông.
Cậu vẫn còn ám ảnh tâm lý với biệt thự đó, nhưng mà nghĩ đến Đoạn Trục, cậu vẫn muốn đi.
Người trên đường không nhiều, tuyết vẫn còn rơi, trên đường lại không có tuyết đọng.
Trời tuyết đường trơn, Quý Biệt không dám lái quá nhanh, cậu cũng không quen đường lắm, khi nhìn thấy cánh cửa biệt thự nhà họ Đoạn, thì đã là gần sáng rồi.
Cậu lái quanh bờ tường một vòng, chỉ có một căn phòng còn sáng đèn, những phòng khác đều tối thui, không biết là đã ngủ hết rồi, hay là do kéo rèm.
Quý Biệt lấy điện thoại ra, hơi do dự bấm số của Đoạn Trục, Đoạn Trục bắt máy rất nhanh, Quý Biệt hỏi anh: “Anh đang ở đâu vậy?”
“Ở trong phòng.” Đoạn Trục nói.
“Anh nhìn xuống cửa sổ hướng bắc đi.” Quý Biệt nói.
Quý Biệt nhìn thấy tấm rèm một căn phòng kéo ra, lộ ra ánh đèn sáng ấm áp.
“Tắt đèn đi được không?” Quý Biệt hỏi anh.
Đoạn Trục vốn đã định ngủ rồi, nhận được điện thoại của Quý Biệt, sau đó nghe cậu nói, kéo rèm ra, lại tắt đèn, Quý Biệt liền cúp điện thoại.
Tuyết bên ngoài bắt đầu rơi lớn, qua màn đêm, đều có thể nhìn thấy bông tuyết rơi lả tả xuống đất.
Trong đêm tối đột nhiên có ánh đèn sáng, Đoạn Trục giật mình, nhìn ra ngoài, lại kéo rèm ra một chút nữa.
Đèn chớp một cái, rồi dừng, lại chớp một cái, rồi lại dừng, có dài có ngắn, lặp lại hai lần, Đoạn Trục nhìn một hồi, cảm thấy hình như là chữ C trong mã Morse.
Sau khi lặp lại một gần, đèn tắt đi một lúc, rồi bắt đầu sáng lên lại.
Đoạn Trục tỉ mỉ ghi nhớ, phát hiện Quý Biệt không hề nói lời gì sến sẩm.
HNYGN (Happy New Year, Good Night)
Năm mới vui vẻ, ngủ ngon.
Cũng chỉ là một đêm muốn cùng Đoạn Trục đón năm mới, dù không gặp mặt cũng không sao, chỉ cần biết hai người cách nhau rất gần, rồi chúc anh ngủ ngon.